Truyện
GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP
Tác giả: Minh Nguyệt Vô Ưu
Tập 11
---------------------
Hoàng Cảnh Vũ
đi rồi Hứa Tầm Ngân liền mang tay nải của mình vào trong phòng. Đó là một căn
phòng nhỏ chỉ có chiếc giường hơi lớn một chút. Trong phòng bày trí vô cùng đơn
giản, một bàn hai ghế, trên bàn tùy tiện đặt một bình trà còn nóng hổi. Chăn
nệm trong phòng có dày hơn ở dịch trạm một chút nhưng cũng không quá khoa
trương. Nàng liền cảm thấy vô cùng hài lòng.
Tầm Ngân đẩy
cửa sổ ra liền nghe gian phòng cạnh bên có người lục tục ra vào, nàng mang tay
nải để vào một góc phòng rồi từ từ bước ra ngoài, tiến đến chào hỏi người kia.
"Huynh
đệ, huynh đệ!"
"Ngươi
gọi ta?"
Người nói còn
khá trẻ, giọng nói có phần mỏng cao, trên đầu đội mũ quan có hai sợi râu hai
bên, quả nhiên chính là công công trong truyền thuyết.
"Thái
giám?"
Nàng chớp
chớp mắt mấy cái xong nhe răng cười cười lấy lòng.
"Công
công, ngài ở phòng này hả?"
Người kia
nhìn nàng từ trên xuống dưới âm thầm đánh giá trong lòng. Ngũ quan mềm mại,
cũng rất xuất sắc đi. Làm ở hậu viên có chút đáng tiếc.
"Không
có, phòng này để trống, ngươi là bên cấm y vệ nói vừa chuyển đến?"
"Phải
phải, ta là người làm vườn."
"Cảnh
Hiên cung là nơi bệ hạ ở, khu vực bên kia, ngươi nhìn thấy chứ?"
Tầm Ngân theo
ngón hoa lan chỉ của công công mà nhìn nhìn về tòa nhà cách nơi mình ở vài khu
viện.
"Chỗ đó
là nơi của bệ hạ, không được tùy tiện lui đến."
"Nha?
Hoàng thượng cư nhiên ở chỗ này?"
Công công
nhìn nàng, tiếc luyện sắt không thành thép, gõ gõ mấy cái vào đầu nàng, làm Tầm
Ngân cong eo tránh đi.
"Đồ cái
thứ ngu ngốc nhà ngươi, ây da... chặc chặc chặc... nếu hôm nay ta không nói có
phải hay không mông ngươi sẽ nở hoa chứ hả?"
Tầm Ngân trợn
mắt nhìn y. Vì cái gì những việc cấm kỵ thế này Hà Bá hoàn toàn không dặn nàng
chứ? Ngay cả ở cùng chỗ hoàng đế nàng cũng không biết. Nàng nhất thời lắp bắp.
"Mông...
mông nở hoa?"
"Bọn cấm
y vệ thân thủ rất tốt, nếu để bọn chúng bắt được ngươi đi lung tung... nhất
định sẽ đánh bể mông ngươi!"
"Nha!"
Tầm Ngân
'nha' một tiếng liền theo thói quen giật giật khe mông. Nàng mới không muốn
mông nở hoa, tất nhiên có mời nàng cũng không đến chỗ của hoàng đế. Nàng từ lúc
sinh ra đã không phải là người tò mò hay thích nhiều chuyện. Cho nên chỗ nào là
cấm địa nàng tuyệt nhiên không đến. Tầm Ngân nuốt xuống một cái.
"Vậy...
chỗ này có ai ở hay không?"
"Nơi
này? Trước đây đều là phòng trống, nhưng không hiểu sao mấy ngày trước đã có
vài người được điều đến, đa phần là thị vệ thân tính của bệ hạ, hôm nay ngay cả
người làm vườn cũng có phòng ở, các ngươi rất có phước đó nha!"
"Phải
phải, có phước, có phước!"
Tầm Ngân cười
cười, chẳng lẽ nàng thực sự là đông sơn tái khởi? Hồi quang phản chiếu? Sau
thời gian khổ sở ông trời liền thương mà cho nàng một chút lợi lộc hay sao?
"Được
rồi, ngươi còn gì thắc mắc nữa hay không?"
Tầm Ngân gãi
gãi đầu mấy cái.
"A, chưa
hỏi quý danh của công công?"
"Gọi ta
là Tào Thiện."
"Thì ra
là Tào công công, hân hạnh, hân hạnh! Tại hạ là Hứa Tầm Ngân, gọi ta là tiểu
Hứa được rồi."
"Được
rồi tiểu Hứa, theo ta nhận dụng cụ làm việc!"
"Dạ dạ!"
Tầm Ngân liền
đi theo Tào Thiện đến phòng lấy đồ.
"À phải
rồi Tào công công, ngoài Cảnh Hiên cung thì ta không thể đi nơi khác nữa hay
sao? Ví như... ví như mấy cung khác!"
"Ngươi
bị thiến sao?"
Tầm Ngân trợn
mắt một cái rồi lắc lắc đầu.
"Vậy thì
chưa!"
Không ngờ
công công thời này nói chuyện thật thẳng thắn. Tịnh thân hay gì gì đó sao y
không nói chứ?
"Thiến?
Ha ha, cười chết ta!"
Thật thô lỗ
nha! Nàng cũng không phải là người duy nhất thô lỗ ở đây đi? Tầm Ngân nghĩ nghĩ
đêm nay nhất định sẽ kể cho Hà Bá nghe, để y không còn mắng nàng thô lỗ nữa.
"Chừng
nào bị thiến rồi muốn đi đâu thì đi. Chỗ này trừ người khác sai bảo, còn không
thì chỉ có thể ở lại trong cung làm tốt việc của mình. Ngoài kia đều là hậu
cung mỹ nữ của hoàng đế, tiện dân mắt chó như ngươi nhìn thấy họ thì không
được!"
"Đã hiểu
đã hiểu."
Tầm Ngân cũng
không để ý đến lời sỉ vả của y, dù gì cũng đi làm thuê, bị cấp trên sỉ một chút
nàng cũng không mất miếng gạo nào.
"Nhưng
mà... bệ hạ cung tầng mỹ nữ nhiều lắm hay sao?”
Tầm Ngân vừa
nói vừa liếc liếc nhìn xung quanh một cái. Tào Thiện vẻ mặt kiêng kỵ cũng nhìn
xung quanh một vòng, bọn họ tụm lại một chỗ rù rì đời sống về đêm của hoàng đế.
"Hậu
cung mỹ nữ đa phần đều quốc sắc thiên hương, thân phận cao quý, kiểu người như
chúng ta không được lạm bàn đến!"
Quả nhiên ở
trong cung đã lâu tất cả đều là hồ ly. Có một lão hồ ly bảo kê cũng không tồi.
Tầm Ngân liền chân chó cười cười lấy lòng.
"Dạ dạ,
đã hiểu. Sau này có gì công công giúp đỡ, ta mới vào cũng không hiểu phép
tắc."
Tào Thiện
cười cười còn thâm tình vỗ vai nàng mấy cái. Sau đó, nàng vác thùng dụng cụ
trên vai rồi đi ra hoa viên, nhưng mà nhìn thấy Tào Thiện chắp tay sau mông đi
theo nàng, nàng mới không khỏi thắc mắc.
"Công
công vẫn còn việc gì căn dặn?"
Tào Thiện
cười cười.
"Ta cũng
chăm sóc hoa viên này."
Tầm Ngân nhất
thời nhìn chằm chằm Tào Thiện nửa ngày không nhúc nhích.
"...Thì
ra làm thuê như nhau mà còn tưởng sếp. Đáng ghét!"
Nàng nhất
thời tằng hắng mấy cái, dựng thẳng thắt lưng rồi đi tiếp. Tào Thiện cũng không
biết mình đang là đối tượng bị chà đạp trong lòng nàng lúc này.
Trưa đó, Tầm
Ngân ăn cơm cùng Tào Thiện, có vài người ở ngự thiện phòng mang cơm đến hậu
viên. Sau đó Tào Thiện có việc phải rời đi. Tầm Ngân cũng không trở về phòng mà
tùy tiện nằm ngủ ở mái đình nhỏ trong hoa viên. Hai tay làm gối đầu, chân trái
gác trên đầu gối chân phải lắc lắc, mắt nhắm nghiền.
Hôm nay, Tào
Thiện kể cho nàng nghe rất nhiều về chuyện sinh hoạt của bệ hạ. Hậu cung ba
ngàn mỹ nữ, một tuần phải lật bài tử mấy lần, chưa tính những lần bệ hạ vui vẻ
sẽ muốn đi đâu thì đi. Trong cung nghe nói còn có một vị Bạch cô nương là người
được sủng ái nhất của hoàng thượng. Dung nhan tú lệ, chim sa cá lặn. Từ ngày
nạp vị cô nương này vào cung thì bệ hạ thường rất ít khi đến những nơi khác.
Tiếng đàn khi nãy nàng nghe được chính là của vị Bạch cô nương kia. Quả nhiên
là một tài nữ. Nàng có tu cả đời cũng không có đạo hạnh như người ta.
"Chặc
chặc... làm hoàng đế thật tốt, vàng bạc ăn cả đời không hết. Còn sung sướng
hưởng lạc... hầy, còn mình thì ở đây chăm sóc cây cỏ bón phân... cuộc đời thật
bất công nha! Kiếp sau nhất định hối lộ diêm vương xin đầu thai nhà tốt một
chút..."
"Gì
đó?"
"A!"
Từ lúc nào,
Hoàng Cảnh Vũ đã đến ngồi bên cạnh nhìn xuống kẻ đang lầm rầm trong miệng. Nàng
mở mắt ra thì nhìn thấy y đang giương mắt nhìn mình.
"Ăn
không?"
Hoàng Cảnh Vũ
vừa nói vừa nhét một cái bánh mềm mềm dẻo dẻo vào miệng nàng. Nàng miệng nhai
mắt cũng không thèm mở.
"Thật
ngon quá... ta lâu rồi không được ăn đồ ngon như vậy, quả nhiên là hoàng cung
cái gì cũng có!"
Hoàng Cảnh Vũ
vẫn cầm bánh cho nàng ăn, giữ để nàng cắn hết. Phí Lời đứng từ xa nhìn thật
chướng mắt hết sức, chân ngươi giật giật.
"Chặc
chặc, công chúa, người không bị tàn phế đó chứ? Bệ hạ có trăng quên đèn nha, đã
phụ bạc Bạch Lãng Tuệ rồi đi? Ta khinh!"
Phí Lời nhớ
lại trước đây bệ hạ có bao nhiêu sủng ái Bạch cô nương, hiện tại có Cố Mộng
Điệp thấy mới lạ liền quên Bạch cô nương rồi. Quả nhiên trái tim hoàng đế nhiều
ngăn, thật đa tình!
Xung quanh
những thị vệ thiếp thân đều canh gác, chỗ này sớm đã không có bất kỳ ngoại nhân
nào. Những người phái đến ở cùng khu với Tầm Ngân cũng là cấm y vệ, dùng để qua
mặt cung nhân. Người khác nhìn vào cũng sẽ không thắc mắc về thân phận của
người làm vườn Hứa Tầm Ngân. Như vậy, nàng sẽ không trở thành tấm bia để người
khác nhắm bắn.
Tầm Ngân ăn
xong còn liếm liếm ngón tay Hoàng Cảnh Vũ làm mắt y tối sầm lại. Liền cúi đầu
cắn một ngụm trên môi nàng, cảm nhận hương vị ngọt ngào của bánh chưa tan trong
miệng nàng.
Hai người hôn
nhau một lúc thì rời ra. Hoàng Cảnh Vũ cũng ngã lưng nằm xuống bên cạnh nàng.
"A Hà,
sao ngươi không phải là hoàng đế chứ?"
Hoàng Cảnh Vũ
nhất thời không cảm xúc.
"Nếu
ngươi làm hoàng đế thì ta cũng không chịu vất vả. Nếu ngươi làm hoàng đế thì ta
cũng không cần phải tích cóp tiền mua nhà nữa, hàng ngày sẽ ngồi trong phòng ăn
bánh đếm ngân lượng thôi. Ha ha."
Tầm Ngân bật
cười một cái, Hoàng Cảnh Vũ liền nghiêng người chống đầu nhìn nàng, ánh mắt y
lúc này có một chút vui vẻ.
"Nếu ta
là hoàng đế thì sao? Ngươi sẽ rất vui?"
Tầm Ngân liền
mở mắt ra, chọc chọc vào trán Hoàng Cảnh Vũ.
"A Hà,
ngươi nghĩ nếu ngươi là hoàng đế thì ta có thể đối phó với cái hậu cung của
ngươi hay không?"
"..."
"Ta
không thể! Cho nên ngươi không cần làm hoàng đế. Ta cũng không cần quá nhiều
tiền như vậy. Kiếm đủ tiền chúng ta sẽ mua một căn nhà, rồi mở một quán lẩu nhỏ
ở kinh thành từ từ sống qua ngày. Ta không muốn phải tranh giành với người
khác, ngươi hiểu không? Ta không phải là người thích đèo bồng!"
Hoàng Cảnh Vũ
nhất thời không nói gì, ánh mắt có phần lạnh xuống. Tầm Ngân huýt huýt tay vào
ngực y.
"Hay
ngươi cũng muốn hậu cung đông đúc như vậy?"
"..."
"Ha ha,
ta rất hung dữ, nhất định sẽ bẽ gãy cổ từng người rồi bẻ gãy cổ ngươi!"
Nàng vừa nói
vừa lấy tay đặt lên cổ Hà Bá làm thế triệt hạ, xong nằm xuống một bên cong cong
đuôi mắt.
"A Hà,
ngươi nói thử xem, làm hoàng đế có gì tốt?"
"..."
"Ngươi
nhớ Nhiếp Viễn đại phu chứ? Làm hoàng đế mà để dân chúng khổ như vậy trong khi
mình ngồi nơi cao sang như thế này hưởng lạc. Dân chúng rất khổ, chúng ta còn
suýt trở thành nạn dân còn gì... chiến tranh, loạn lạc... thật không hiểu nỗi
mấy lão hoàng đế!"
Hoàng Cảnh Vũ
khàn khàn giọng, y nhìn những áng mây trắng bay bay trên bầu trời xanh thẳm.
Nơi đó còn có một đàn nhạn trắng nghiêng cánh bay lượn.
"Không
phải hoàng đế không lo cho bách tính, mà chỉ có thể đảm bảo cuộc sống cho số
đông mà thôi! Mở rộng lãnh thổ để phần đông bách tính và hậu duệ của họ có cơm
ăn áo mặc. Muốn như vậy thì phải hy sinh một vài người... Chiến tranh không thể
tránh khỏi, nếu giang sơn nhỏ yếu dễ bị ngoại bang xâm chiếm, đến khi đó hoàng
đế chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bách tính của mình trở thành nô lệ mà
thôi!"
Tầm Ngân nghe
xong thì chặc lưỡi mấy cái.
"A Hà,
ngươi thích làm chó như vậy sao?"
Hoàng Cảnh Vũ
lạnh mặt.
"Một con
chó trung thành với hoàng đế, chẳng trách có thể vào cung kiếm chác, nói chuyện
cũng nói giùm hắn. Ta khinh! Một ngày nào đó ta gặp hoàng đế sẽ chửi thẳng mặt
lão."
Hoàng Cảnh Vũ
không khỏi bật cười. Kẻ nhát gan tham tiền sợ chết như nàng mà cũng đòi chửi
hoàng đế?
"Bằng lá
gan của ngươi?"
"Lá gan
của ta thì thế nào? Lá gan của ta rất to nha."
Tầm Ngân vừa
nói vừa đánh đánh vào ngực mình mấy cái. Hoàng Cảnh Vũ liền phụt cười, ném một
cái bánh nữa vào tay nàng.
"Nha đầu
ngốc, ăn bánh của ngươi đi!"
Tầm Ngân chụp
rồi đưa lên miệng nhai, vừa nhai vừa phàn nàn.
"Gì? Vẫn
còn? Nãy giờ sao không cho ta? Thèm chết ta..."
Nàng vừa ăn
vừa càm càm, Hoàng Cảnh Vũ nhìn nhìn một lúc rồi khép hờ mắt ngủ, xung quanh
chỉ còn nghe mỗi tiếng nhai nhớp nhép của nàng. Một buổi ngủ trưa thật yên bình
và dung dị mà hoàng đế như y cũng chưa từng được trải qua. Bên cạnh người mình
yêu thương, không đề phòng không tính toán.
Nhưng mà
những lời Tầm Ngân nói lúc nãy, nếu như một ngày nào đó để nàng biết được thân
phận thực sự của y, nàng sẽ rời khỏi nơi này chứ?
***
Sau khi hết
giờ nghỉ trưa, Tầm Ngân trở lại công việc tưới cây của mình. Hoàng Cảnh Vũ cũng
trở về thư phòng phê duyệt tấu chương. Đến chiều, Lý Phúc mang bài tử đến cho y
chọn.
"Bệ hạ,
hôm nay đến kỳ lật bài tử, tối nay người sẽ đến cung nào?"
Hoàng Cảnh Vũ
hơi nhíu nhíu ngươi một cái.
"Lý
Phúc!"
"Có nô
tài!"
"Ngươi
nhìn thấy đống tấu chương này chứ?"
"Dạ?"
"Ngươi
không phiền thì trẫm cũng rất phiền. Nói với các nàng, hôm nay trẫm không đến
được!"
"Nhưng
mà... bệ hạ, người đã hơn một tháng chưa hành phòng... chỉ sợ... các nương
nương ủy khuất!"
Hoàng Cảnh Vũ
bất giác quát một tiếng, giáng mạnh tấu chương trên tay xuống bàn.
"Ủy
khuất bằng trẫm hay sao? Các nàng theo trẫm lâu như vậy, đến một hoàng tử cũng
không chịu sinh cho trẫm, ngươi nói, ngươi nói là ai nên ủy khuất đây?"
"Dạ..."
Lý Phúc nhìn
thấy nộ khí trong đáy mắt Cảnh đế thì thân thể khẽ run, đến đầu cũng không dám
ngẩng lên.
"Được
rồi. Ngươi lui xuống đi. Chỗ của thái hậu ngươi biết phải nói gì chứ?"
"Dạ, nô
tài đã biết. Nô tài cáo lui!"
Lý Phúc đi
rồi, Hoàng Cảnh Vũ ngồi tựa vào thân ghế khẽ xoa xoa huyệt thái dương.
"Phí
Lời!"
"Dạ có
nô tài!"
"Thuốc
vẫn dùng tốt chứ?"
"Dạ chỗ
của Minh thái y đều đúng ngày đúng giờ cấp cho các nương nương!"
"Nhớ,
đừng để xảy ra sơ xuất."
"Bệ hạ
an tâm!"
"Cho đến
khi trẫm chọn được người của mình, nhất định sẽ có người mang thai tốt!"
"Dạ!"
Hoàng Cảnh Vũ
từ ngày đăng cơ làm hoàng đế, đều cẩn thận hàng tháng phái thái y tin cẩn mang
đến thuốc bổ dưỡng thân thể cho các phi tử. Trong đó lén lút bỏ một chút thành
phần ngăn thụ thai. Để các nương nương uống dưới sự chứng kiến của thái y rồi
mới rời đi. Hậu cung của Hoàng Cảnh Vũ ai nấy đều ngấm ngầm nhìn đến chiếc ghế
hoàng hậu, sau lưng bọn họ cũng có thế lực chống lưng của nhà ngoại. Trước khi
y tìm được người phù hợp cho ngai vị hoàng hậu, thì tuyệt đối không cho phép
các nàng mang thai. Nếu không e là hậu cung sẽ gây sóng gió nhất định cho y.
"Phí
Lời!"
"Dạ?"
"Dụ nhi,
ngươi đến xem nó có tốt hay không. Kiểm tra tình hình học tập của nó!"
"Bệ
hạ... tiểu chủ tử hôm kia nói nhớ người!"
"Nói với
nó ngày mai trẫm sẽ đến thăm!"
Hoàng Cảnh Vũ
lại tiếp tục xoa xoa thái dương. Bảy năm trước lúc y vẫn còn làm trữ quân,
Hoàng Cảnh Vũ đã bí mật tìm một thôn nữ mồ côi nghèo khó trong núi khiến nàng
mang thai long chủng. Sau chín tháng thì bình an sinh ra tiểu hoàng tử, trả
nàng một số tiền rồi mang con rời đi. Nàng thậm chí còn không biết y là ai,
cũng chưa từng nhìn thấy dung mạo y. Những lần đến kỳ, sau khi nàng uống thuốc
mê thì y mới đến. Y đặt đứa trẻ tên là Hoàng Cảnh Dụ. Sáu năm nay bí mật nuôi
dưỡng, khoảng mười ngày nửa tháng y sẽ đến thăm một lần.
Hôm nay đã
hơn một tháng y vẫn chưa đến nhìn mặt Hoàng Cảnh Dụ. Tháng này việc triều chính
quá nhiều, y còn phải đi tuần sát đê điều lũ lụt, cho nên vẫn chưa có thời gian
đến thăm nó.
"Ngoài
kia ồn ào gì đó?"
Bên ngoài
nghe có tiếng nói chuyện xôn xao, Phí Lời ra xem rất nhanh liền chạy vào.
"Bệ hạ,
là cung nữ chỗ Yên phi và Bạch cô nương đều đang quỳ trước cửa."
"Có
chuyện gì?"
"Dạ, nói
là... chủ tử nhà các nàng đều đang bị bệnh, mong bệ qua nhìn một chút."
"Bệnh
cùng một lúc?"
Hoàng Cảnh Vũ
nhíu ngươi thành hàng.
"Dạ?...
Dạ!"
"Mẹ
nó bệnh cái gì, rõ ràng là đang giả bệnh. Các người thèm nam nhân đến sắp hóa
hồ ly rồi! Cố Mộng Điệp công chúa, công chúa còn ngây ngây ngô ngô như vậy có
ngày mất bệ hạ đi!"
Phí Lời nội
tâm đang gào thét. Ở bên kia Tầm Ngân hắc xì mấy cái.
Bên này,
Hoàng Cảnh Vũ trầm ngâm một chút.
"Bãi giá
Cẩm Tú cung."
Cẩm Tú cung
là nơi ở của Hàn Yên Thiên.
"Bệ hạ,
vậy còn công chúa?"
Hoàng Cảnh Vũ
liền trừng mắt nhìn Phí Lời làm cái cổ hắn rụt lại.
"Ngươi
khi nào trở nên bênh vực nàng như vậy?"
"A... nô
tài chỉ thắc mắc một chút!"
"Phí
lời!"
"Dạ?"
"Nhiều
chuyện, còn không mau chuẩn bị?"
"A...
dạ!"
"Mọe,
hóa ra bệ hạ chửi mình."
Phí Lời tự
tát vào mặt mấy cái rồi rất nhanh lui xuống. Hoàng Cảnh Vũ lại nhìn ra khoảng
trời ửng hồng ngoài kia. Ráng chiều đã đổ xuống, lại sắp hết một ngày.
-----------------------
Tầm Ngân đang
cùng ăn cơm chiều với Tào Thiện. Hoàng cung quả nhiên đồ ăn phong phú, nàng
đang nhai đùi gà đến miệng bóng trứ dầu mỡ. Ăn uống vô cùng ngon miệng.
"Chặc
chặc... coi cái bộ dạng của ngươi, đói sắp chết rồi hay sao?"
Tào Thiện vừa
nói vừa gõ đũa vào đầu Tầm Ngân mấy cái.
"Hả?"
Tầm Ngân đang
nhai thì ngừng lại bất quá không lâu, nàng nhanh chóng gắp một đũa cá hấp ngũ
vị cho vào chén tiếp tục ăn.
"Công
công, ngài không biết thôi, ta trước đây trải qua những ngày tháng thiếu thốn
đến cả cơm ăn cũng không có. Bây giờ có thì liền ăn nhiều một chút, không nên
phung phí như vậy!"
"Ngươi ở
vùng nào? Nghe giọng nói không phải người kinh thành?"
"Ta...
ta ở rất xa. Kỳ An đó, ngươi biết không?"
"Kỳ An?
Không phải ngươi là người Kỳ quốc đó chứ?"
"Đúng
đúng."
"Người
có thân phận như ngươi làm sao được thu xếp vào cung? Thị vệ dù không đòi hỏi
xuất thân cao quý, nhưng bất quá cũng phải là người Tề quốc."
"A...
cái đó, ta có bằng hữu thân thiết ở đây tìm giúp."
"Ai?"
"Hà Bá.
Ngươi biết hắn không?"
"Phụt!"
Tào Thiện
phun ngụm cơm vào mặt Tầm Ngân làm nàng nhất thời mất khẩu vị, ngồi nửa ngày
không động đậy.
"Ở đâu
ra cái tên khó nghe như vậy? Đó cũng là cái tên hay sao? Ha ha."
Tầm Ngân liền
cúi mặt xuống lắc lắc đầu mình điên cuồng, những hạt cơm tung tóe bắn cả lên
đầu Tào Thiện, làm y đứng bật dậy rời khỏi bàn ăn.
"Gì chứ?
Ngươi là cẩu sao?"
"Công
công thấy có con cẩu nào đẹp trai như ta chưa? Ha ha. Trong cung không có người
tên vậy hay sao?"
"Không
có!"
"Nha...
vậy chắc hắn dùng tên thật của mình đi?"
Tầm Ngân nhất
thời quên mất A Hà nhà nàng cũng có một cái tên. Không sao, đêm nay nhất định
hỏi tên thật của y. Có rất nhiều thứ nàng chưa biết về y. Gia đình, hoàn cảnh,
người thân... Quả nhiên, một chút về y nàng cũng chưa từng biết.
"Tiểu
Hứa, hôm nay chỗ của quý phi nương nương và Bạch cô nương đều báo bệnh, ngươi
nghĩ ai sẽ giành chiến thắng?"
"Họ là
ai?"
"Ngươi đó,
ta mới kể sáng nay lại quên rồi?"
Tầm Ngân gãi
gãi đầu mấy cái.
"Nha, là
chủ tử hậu cung tương lai và người trong lòng hoàng đế?"
"Ừm."
"Vậy thì
chắc là nương nương rồi!"
"Vì
sao?"
"Công
công nghĩ xem, vuốt mặt phải nể mũi đúng không? Nương nương là quý phi, sau
lưng nàng không phải công công nói hậu thuẫn rất lớn hay sao? Phụ thân còn là
thừa tướng đương triều. Còn Bạch cô nương dù là người trong lòng bệ hạ, nhưng
dù gì nàng cũng không có gia thế tốt, thân phận cũng không tốt bằng quý phi.
Vậy nếu là công công, ngài sẽ chọn ai?"
"Đương
nhiên là nương nương!"
Tầm Ngân gật
đầu một cái rồi cắn xuống miếng cá thơm ngọt lan ra trong miệng. Lát sau Tào
Thiện lại lên tiếng.
"Nhưng
ta vẫn nghĩ bệ hạ đến chỗ Bạch cô nương nha. Trước đây bệ hạ rất sủng ái
nàng."
Tầm Ngân cười
cười một cái, bất giác khóe môi giật giật.
"Chặc
chặc, lần trước khác lần này khác. Lần trước nương nương có báo bệnh hay không?
Trực tiếp khai chiến vậy thì bệ hạ phải cân đo đông đếm rồi."
Nhìn thấy Tào
Thiện đang đăm chiêu, Tầm Ngân liền mắt sáng rỡ.
"Công
công, ngài có muốn cược với ta một ván hay không?"
"Cược?
Cược bằng cái gì?"
"Nếu như
bệ hạ đến chỗ Bạch cô nương, ta sẽ đưa ngài một lượng, còn không thì ngài sẽ
đưa ta một lượng. Ngài thấy thế nào?"
"Cái
này... Được!"
Tào Thiện
đương nhiên nghĩ bệ hạ sẽ đến chỗ Bạch Lãng Tuệ. Bởi vì người trong lòng ngài
không phải chính là nàng hay sao?
"Ha ha,
được được."
Tầm Ngân hết
sức vui vẻ. Một lượng này nàng lấy chắc. Bởi vì Cảnh đế nổi tiếng là người khôn
ngoan lãnh khốc, để bảo vệ người trong lòng đương nhiên y sẽ không để Bạch cô
nương phải đứng ở đầu sóng ngọn gió, trở thành bia cho Yên phi nhắm bắn. Hoặc
còn một trường hợp nữa chính là hoàng đế rất tự tin sẽ bảo vệ tốt người này.
Nhưng mà thâm cung sâu như biển, lòng người khó dò, làm sao có thể tự tin đến
như vậy chứ? Tính mạng con người không thể đùa giỡn được.
"Tào
Thiện ơi là Tào Thiện, một lượng này chắc chắn vào tay ta! Ha ha."
Tầm Ngân cười
đến nở hoa rồi nhai tiếp đùi gà đầy dầu mỡ.
"Nhưng
mà bệ hạ có đẹp trai hay không? Nếu tranh giành được cũng không hứng thú
nha."
"Đương
nhiên anh tuấn người là hoàng đế đương nhiên anh tuấn nhất thiên hạ!"
"Xùy,
công công cũng ít khoa trương đi?"
"Không
có, lời ta nói là sự thật. Ta chưa gặp ai anh tuấn qua bệ hạ đâu!"
"Nha?
Ngươi chưa gặp tướng công của ta thôi. Hà Bá là người đẹp trai nhất ta từng
thấy. Trải qua hai đời ta cũng chưa từng thấy ai đẹp trai qua hắn đâu!"
Sau khi ăn
uống no nê, Tầm Ngân trong phòng nằm lăn lộn trên giường không yên. Đến khuya
mà mắt nàng vẫn không mệt mỏi. Nghe tiếng bước chân, nàng phóng khỏi giường phi
đến mở cửa, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Hà Bá, nàng thoáng một chút
thất vọng ngó đầu ra nhìn đông ngó tây.
"Làm gì
đó? Đang đợi ai hay sao?"
Hoàng Cảnh Vũ
tối sầm mặt.
"Bằng
hữu nha!"
"Bằng
hữu? Mới đến một ngày đã có bằng hữu? Còn đêm khuya đợi hắn?"
Hoàng Cảnh Vũ
tiến vào phòng cởi áo choàng vứt lên giường rồi ngồi xuống bàn uống một tách
trà. Đêm nay nhìn y có một chút mệt mỏi.
"A Hà, a
Hà!"
Tầm Ngân đóng
cửa rồi nhanh chóng chạy vào ngồi xuống bàn cạnh y.
"A Hà,
ngươi làm thị vệ vậy có biết nhiều chuyện hậu cung hay không?"
"Hửm?
Ngươi tò mò?"
"A Hà,
ngươi nói... hôm nay bệ hạ... bệ hạ đến chỗ quý phi hay Bạch cô nương?"
Hoàng Cảnh Vũ
chân mày hơi nhướng lên, mắt híp lại.
"Tầm
Ngân, ngươi từ lúc nào đã nhiều chuyện như vậy? Ngươi đang tính toán cái gì? Bệ
hạ đến chỗ nào ngươi cũng tò mò hay sao?"
"Nha...
A Hà, ngươi nói đi chứ!"
Tầm Ngân thấy
y âm trầm nét mặt thì liền nịnh nọt chạy đến bóp vai cho y. Còn không ngừng
thổi gió bên tai y.
"A Hà...
ngoan, ta cho ngươi thơm thơm một cái."
"Ta
không nói thì ngươi sẽ không cho?"
"Đúng!"
Chữ đúng còn
chưa nói hết thì người đã bị y kéo lại ôm lên đùi. Liền sau đó môi bị cướp lấy,
ban đầu là dịu dàng, một lúc sau từ từ trở nên cuồng bạo.
Sau khi hôn
đủ thì y tách ra, trán tựa vào trán Tầm Ngân thở ra một hơi. Dường như hôm nay
y có rất nhiều tâm sự. Tầm Ngân nhìn thấy thì liền không hỏi nữa, dù gì sáng
ngày mai nàng cũng sẽ biết.
"Ngươi...
có gì không vui sao?"
Tầm Ngân cúi
đầu nhìn vào mắt Hà Bá, thấy tơ máu trong đáy mắt y.
"Tầm
Ngân, ngày mai ta mang ngươi gặp một người!"
"Ai?"
"Người
thân của ta."
Tầm Ngân giật
mình một cái lắp bắp.
"...
Ngươi... ngươi còn người thân? Được, được!"
Tầm Ngân hết
sức vui vẻ liền ném hết những thứ cá cược ra sau đầu. Lâu lắm rồi mới có thứ
chi phối làm nàng quên luôn chuyện ngân lượng của mình.
Một lúc sau
hai người nằm lên giường, Tầm Ngân cứ lăn qua lăn lại không ngủ được. Nàng ngồi
dậy mở tay nải ở chân giường rồi lấy ra năm lượng. Hoàng Cảnh Vũ nhìn thấy thì
khàn khàn giọng.
"Không
ngủ sao?"
"A Hà,
ngươi nói mai ta có cần mua thứ gì làm quà hay không?"
"Quà?"
"Quà ra
mắt... ta... ta không thể đi tay không được, lần đầu gặp như vậy cảm tình sẽ
tốt hơn, không phải sao?"
Hoàng Cảnh Vũ
âm trầm nhìn Tầm Ngân một lúc rồi thật tâm nở ra nụ cười. Nụ cười trên mặt y
lúc này vô cùng ấm áp tựa như mặt trời buổi sớm mai, y cũng ngồi dậy nâng một
tay lên sờ sờ đầu nàng.
"Không
cần!"
"Không
được, ngày mai nhất định ta phải mua chút quà. Năm lượng chắc không đủ, sáu
lượng đi, hay bảy lượng..."
Nàng trong
đêm lầm rầm tính toán. Từ ngày xác nhận quan hệ cùng nhau, Hoàng Cảnh Vũ đã bỏ
lại cho Tầm Ngân mười lượng trong tay nải để nàng cần thì có thể dùng. Hiện tại
vì chuyện ra mắt này mà lấy bảy lượng đi mua quà, xem ra nàng rất trân trọng
mối quan hệ này. Hoàng Cảnh Vũ trong đêm mắt sáng lấp lánh.
***
Sáng hôm sau,
Tầm Ngân đến hoa viên làm việc liền gặp Tào Thiện. Vẻ mặt y vô cùng hớn hở.
"Tiểu
Hứa, ngươi đây rồi!"
"Tào
công công, đêm qua sao ngài không đến tìm ta?"
"Ban đêm
ta không được phép vào Cảnh Hiên cung."
Tào Thiện
nhìn xung quanh một chút rồi cười cười.
"Bạc của
ta!"
"Gì?"
Tầm Ngân giật
mình một cái. Hoàng đế đó thật sự đến gặp Bạch cô nương hay sao? Trời ơi là
trời, khi không mất một lượng bạc.
"Bệ hạ
sau khi đến chỗ nương nương thì có đến chỗ Bạch cô nương!"
"Vậy...
vậy coi như..."
"Coi như
cái gì?"
"Vậy...
coi như huề đi!"
"Huề?"
Tầm Ngân liền
hụt hơi một cái. Nàng thật cao hứng, suýt nữa thì mất một lượng bạc.
"Phải
nha, chẳng phải bệ hạ cũng đến chỗ Yên phi trước hay sao?"
"Tiểu tử
nhà ngươi..."
Tầm Ngân cười
'ha ha' hai tiếng rồi tiếp tục làm việc. Hoàng đế thật tinh lực dồi dào, trong
một đêm có thể đến chỗ của hai người. Chắc ăn đồ bổ quá nhiều đây mà! Cũng may
là a Hà nhà nàng không có sung mãn như vậy, không nàng nhất định tinh tẫn nhân
vong. Nghĩ đến đây nàng khẽ rùng mình một cái.
Tối đêm đó,
Hoàng Cảnh Vũ mang theo Hứa Tầm Ngân, cùng Phí Lời và mười mấy ám vệ trong đêm
quất ngựa rời khỏi kinh thành.
***
Khi Tầm Ngân
và Hoàng Cảnh Vũ đến nơi thì trời cũng đã gần khuya. Đó là một sơn trang rộng
lớn, khắp nơi có ảnh vệ canh gác. Nhìn thấy bọn họ, cánh cổng liền được mở ra.
Trong sân một cây hoa gạo đỏ rực bung cánh nở tung, dưới ánh trăng yêu mị khác
thường. Tầm Ngân vừa xuống ngựa liền cằn nhằn.
"A Hà, A
Hà, lần đầu ra mắt ngươi muốn ta mất mặt hay sao chứ? Lúc nãy không chịu dừng
chân ở trên trấn chứ? Chỗ này làm gì có thứ để mua?"
Hiếm khi Tầm
Ngân muốn chi tiền vậy mà Hà Bá cũng không cho nàng chi. Thật ra ta cũng không
hề keo kiệt đi? Chẳng qua cuộc đời ép ta phải keo kiệt! Hoàng Cảnh Vũ vuốt lại
mái tóc tán loạn vì gió của Tầm Ngân, nàng cũng nhanh tay chỉnh y phục của
mình.
"Vào
trong đi!"
Tầm Ngân vẫn
không quên gánh nặng trong lòng liền níu lấy cánh tay y, vô cùng khó xử.
"Vậy còn
quà?"
"Không
cần!"
Sau khi hai
người bước vào thì cánh cửa liền đóng lại. Phí Lời lập tức phi thân lên mái nhà
canh gác. Hắn trà trộn trong đám ảnh vệ, cả người choàng áo khoác kín mít nên
suốt đoạn đường Tầm Ngân cũng không nhìn ra hắn.
Từ lúc gặp
lại Tầm Ngân, Phí Lời đã nhận mệnh không được lộ diện trước mặt nàng. Bởi lẽ
nếu không, thân phận hoàng đế của Hoàng Cảnh Vũ ít nhiều cũng bị nàng nghi ngờ,
hiện tại thế này cũng tốt. Sau này khi Tầm Ngân đã thích nghi dần với cuộc sống
trong cung, thì từ từ y sẽ cởi bỏ thân phận của chính mình. Còn hiện tại cái gì
cũng chưa có, Hoàng Cảnh Vũ không muốn Tầm Ngân chân ướt chân ráo tự chuốc lấy
phiền toái cho bản thân.
Tầm Ngân xách
theo áo choàng, nhìn đông ngó tây. Sơn trang thật lớn, có nhiều ngôi nhà nối
tiếp nhau bằng dãy hành lang treo kín màn lụa trắng. Ban đêm cùng hoa gạo, ánh
trăng và gió ngàn phất phới tung bay. Tiền sảnh thật rộng lớn còn có núi giả
bao quanh, nhìn kiểu gì cũng là một gia đình trâm anh thế phiệt.
Tầm Ngân cảm
thấy đi một vòng chân đã mỏi nhưng cũng chưa đến được nơi cần đến. Nhà quá rộng
lớn, còn hơn cả nhà của Lý giám quan ở Kỳ An lúc trước.
Tầm Ngân nhất
thời nhìn nhìn hai chiếc cột cao cao chạm trổ rồng phượng trước mắt mà chôn
chân tại chỗ.
"Gì
đó?"
Hoàng Cảnh Vũ
thấy nàng không đi theo mình thì xoay lại nhìn. Tầm Ngân từ từ tiến lên thâm
tình khoác tay qua vai y. Lần này rất khác với lần còn ở thân xác Bạch Lãng
Tuệ, nàng chỉ thấp hơn y nửa cái đầu, nên không cần vẹo eo như lúc trước nữa,
cần bao nhiêu khí thế có bấy nhiêu khí thế.
"A Hà, A
Hà!"
Tầm Ngân vừa
nói vừa nheo mắt cười cười, tròng mắt đảo qua đảo lại vô cùng gian xảo. Dường
như Hà Bá vừa làm cái gì đó để nàng nắm được nhược điểm, nhất thời, y híp mắt
nhìn nàng.
"Ta có
từng nói ngươi keo kiệt hay chưa?"
Nàng vừa nói
vừa nghiến răng vừa cười cười.
"..."
Bất giác nàng
đập vào đầu Hoàng Cảnh Vũ một cái. Đây đã là lần thứ hai trong hai ngày nàng
đánh y. Còn là hướng đầu mà đánh. Ám vệ trên mái nhà nhìn thấy mà lòng rơi lộp
bộp. Phí Lời còn suýt nữa cắn trúng lưỡi mình.
"Chuyện
gì?"
Hoàng Cảnh Vũ
vừa nói vừa nắm lấy tay Tầm Ngân xoa xoa khiến Phí Lời ở trên sặc một cái.
"Ngươi
giàu có như vậy mà còn giành giật hai ba lượng bạc với ta, ngươi thấy mình xứng
đáng với hai chữ 'tướng công' tự xưng hay không đây?"
Hoàng Cảnh Vũ
bất giác bật cười.
"Ngươi
muốn bao nhiêu?"
Tầm Ngân nhất
thời á khẩu, ngờ cũng không ngờ y lại hỏi nàng câu này. Nàng muốn bao nhiêu à,
cái này nàng cũng chưa từng tính toán đến. Bây giờ sướng rồi, Hà Bá giàu có như
vậy, có khi nào sau này nàng chỉ nằm rung đùi mà hưởng lạc hay không đây?
Nàng vừa nghĩ
mắt vừa sáng lên. Xem ra Hà Bá không phải là của nợ, mà chính là món quà thủy
thần đã ban tặng cho nàng. Đặt tên cũng rất đúng, Hà Bá Hà Bá. Nàng chưa bao
giờ cảm thấy cái tên mình đặt cho y lại thuận tai đến như vậy.
Tầm Ngân lập
tức thân thiết xoay người đấm đấm lên vai y mấy cái.
"Hà đại
gia, ngày trước ta cứu ngươi, ngươi nhớ chứ?"
Hoàng Cảnh Vũ
vô cùng tỉnh táo trước cám dỗ.
"Là
ngươi đập ta mất trí nhớ!"
Tầm Ngân liền
xua tay cười cười.
"Hầy,
cái gì mà đập chứ? Là ta cứu ngươi, còn cực khổ vớt ngươi dưới sông lên, sau đó
ta còn cho ngươi ăn ngươi ở."
Hoàng Cảnh Vũ
chỉ chỉ vào mũi nàng mấy cái, hại mắt nàng cũng muốn díu lại.
"Nhà của
Bạch Lãng Tuệ cũng không phải của ngươi, ta là người sửa nhà. Thức ăn là cá ta
bắt từ dưới sông lên. Bạc lãnh được từ quân doanh ta cũng có một nửa."
Tầm Ngân trợn
mắt nhìn y nửa ngày không hé miệng.
"Mẹ
nó có cần rạch ròi như vậy không? Phản rồi phản rồi, giàu có liền trở mặt với
ta! Biết thế trước đây ta cũng không cứu ngươi. Hừ!"
Nàng âm thầm
một trận chém giết trong lòng. Đang yên đang lành khi không nói thẳng ra như
vậy? Ta cũng có điểm mấu chốt có biết hay không? Nàng tằng hắng một cái hất cằm
lên.
"Ta cho
ngươi chơi còn không tính đi?"
"Ngươi
là vợ ta, không phải kỹ nữ!"
"..."
Tầm Ngân nhất
thời im bặt. Cái gì Hà Bá nói cũng đúng. Ngày xưa nói một một hai hai cũng chưa
từng cãi lời mình, giờ nhớ lại thì giỏi rồi, nói một câu trả lời một câu, còn
vạch trần cả ta. Phản, phản rồi! Sau hôm nay trở về lập tức khôi phục kỷ cương,
nàng mới không muốn bị y đè đầu cưỡi cổ. Thách cưới, ít nhất cũng một ngàn lạng
bạc. Một lát nữa gặp bề trên nhất định không hạ giá, một phân tiền cũng không
bớt. Nàng âm thầm gật đầu trong lòng.
Tầm Ngân tằng
hắng thêm cái nữa, phủi phủi tay áo chắp sau mông, nhìn cũng không nhìn Hà Bá.
"Hừ.
Không phải nói chào người thân hay sao? Còn không mau đi?"
Hoàng Cảnh Vũ
nhìn tròng mắt nàng đảo tới đảo lui thì đã biết nàng đang che giấu tính toán
trong lòng. Y cười cười một cái, tiến lên thì thầm vào tai nàng.
"Vi phu
sẽ cho ngươi hết, gả cho vi phu ngươi sẽ không phải chịu thiệt thòi!"
Dứt lời,
Hoàng Cảnh Vũ vỗ nhẹ một cái vào mông của Tầm Ngân khiến nàng giật nảy mình,
liền làm ra bộ dạng dân nữ nhà lành bị cưỡng bức, lấy tay che ngực, trưng bộ
mặt đáng thương hề hề nhìn Hoàng Cảnh Vũ, khiến y nhíu mày, nếu không phải đang
có việc, y nhất định đè nàng ra mà cắn mấy cái.
"Người
ta rất ủy khuất đó nha, nhớ đền bù nhiều một chút, quỷ sứ hà, ghét ghê
không!"
Nhìn cảnh nhà
lớn lần nữa, nàng liền chớp chớp mắt đánh vào ngực y mấy cái, rặn ra hai tiếng
khiến Hoàng Cảnh Vũ mắt tối sầm lại.
"Tướng
công..."
Lời chưa dứt
đã bị y tóm lấy eo, đè ngược về phía sau cưỡng hôn. Khi hai người tách ra, nàng
dựng thắt lưng đứng thẳng dậy ôm lấy eo y thở dốc.
Hoàng Cảnh Vũ
nhếch môi lên cười rồi nắm tay nàng kéo đi. Hai người đi qua rồi đi lại một
vòng đến một căn phòng nhỏ, chạm tay vào kệ sách, từ trong hốc tường liền mở ra
một mật thất. Tầm Ngân cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nắm lấy tay áo y giật giật.
"A Hà,
người thân của ngươi có phải là nghi phạm bị tróc nã hay không?"
"Hửm?"
Nàng vừa hỏi
tròng mắt đảo quanh mấy cái.
"Sao che
giấu ám muội như vậy?"
Hoàng Cảnh Vũ
cũng không trả lời mà vỗ vỗ vai nàng mấy cái.
"Ngươi
đứng ở đây, chờ ta một lúc!"
"Ờ!"
Hoàng Cảnh Vũ
đi vào trong rồi, Tầm Ngân còn đứng bên ngoài, nàng lại giơ tay lên chỉnh tóc
mình một chút, phủi bụi đường bám trên y phục, còn hả miệng hà hơi mấy cái.
Nàng trải qua mấy đời, ngoài việc kiếm tiền ra thì cũng chưa từng gặp những
chuyện nghiêm túc thế này. Nàng từ nhỏ đã mong muốn mình có thêm người thân
nhưng mà ông trời lại lấy đi của nàng tất cả.
Hiện tại trải
qua mấy lần sinh tử, Tầm Ngân từ đầu đến cuối lưu lạc đến thế giới này, cũng
chỉ có một mình Hà Bá là người thân. Sau khi trải qua hiểu biết lẫn nhau, giải
tỏa hiểu lầm, nàng quyết định cả đời cũng sẽ trân trọng người này. Nếu như y
không làm việc gì có lỗi với nàng, thì cho dù y già yếu bệnh tật, nàng nhất
định cũng không buông tay, cùng y trải qua hết những ái lạc của cuộc đời.
Vì vậy, nàng
trân trọng người thân của y, nàng muốn xem bọn họ cũng là người thân của mình.
Nếu là cha mẹ già yếu, nàng sẽ cùng y phụng dưỡng, nếu là huynh đệ tỉ muội,
nàng sẽ cùng bọn họ tạo thành một nhà vui vẻ. Không như nàng lúc nhỏ, sinh ra
đã là một gia đình không hoàn chỉnh.
Bỗng dưng Tầm
Ngân cảm thấy sau cuộc gặp gỡ này, nàng và Hà Bá sẽ bắt đầu nghiêm túc nhìn về
tương lai. Nhà Hà Bá có điều kiện như vậy thì không mở quán lẩu nữa, sẽ mở nhà
hàng lẩu. Nàng cảm thấy tương lai trước mắt thật lấp lánh ánh vàng.
"Tầm
Ngân!"
"A!"
Tầm Ngân đang
chìm trong ảo tưởng thì giật mình một cái. Hoàng Cảnh Vũ đưa tay nắm lấy bàn
tay nàng.
"Theo
ta!"
"Ờ."
Tầm Ngân đi
theo y bước vào, bên trong là ba gian phòng nhỏ, có văn phòng tứ bảo, có sách,
có bút, có thư họa. Bên trong đốt một chút trầm hương nghi ngút khói. Bọn họ
bước vào gian phòng thứ hai, có một chiếc bàn tròn phủ bằng vải lụa màu vàng,
trên đó có mấy món đồ ăn khuya.
Vừa bước vào
cửa, Tầm Ngân liền nhìn thấy một cô nương yểu điệu thục nữ, toàn thân bạch y,
tóc dài chấm hông vô cùng dịu dàng xinh đẹp. Nàng đứng sau lưng một hài tử,
nhìn dáng vóc và ánh mắt âm trầm của nó, Tầm Ngân đoán nó khoảng chừng hơn mười
tuổi.
Hài tử ngồi
trên ghế lưng thẳng như trúc, vừa nhìn thấy Hoàng Cảnh Vũ bước vào, thì liền
điềm đạm đứng dậy, khẽ cúi đầu.
"Dụ nhi,
đến đây!"
Tầm Ngân nghe
cách gọi của Hoàng Cảnh Vũ thì nhất thời lông mày hơi nhíu lại một chút, đứa
trẻ này là ai? Cháu của A Hà hay sao? Người thân y muốn giới thiệu cùng mình
hóa ra lại là một đứa trẻ!
Hài tử liền
nhanh chóng tiến đến, nó cao đến thắt lưng Tầm Ngân, gương mặt giống Hoàng Cảnh
Vũ đến chín phần. Ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, có một chút lãnh đạm, một chút thờ
ơ.
"Tầm
Ngân, đây là nhi tử của ta!"
Tầm Ngân bất
giác đánh rơi chiếc áo choàng trên tay xuống đất, nàng vừa nghe thấy có tiếng
đổ vỡ trong lòng, nhưng rất nhanh cúi xuống nhặt lấy áo choàng lau đi mồ hôi
đang rịn ra từ lòng bàn tay như thác đổ.
"A...
chào... chào..."
Tầm Ngân lắp
bắp, tay chân trở nên dư thừa, dường như cũng không biết nên làm gì mới đúng.
Miệng cười cười cố xua đi nét gượng gạo trên mặt mình. Nàng bỗng dưng không
biết hôm nay vì sao mình lại xuất hiện ở cái nhà này. Là con của Hà Bá hay sao?
Còn là rất lớn! Vì sao Hà Bá đã nhớ lại nhưng vẫn chưa một lần nói với nàng? Có
con vậy... còn nương tử của y thì sao?
Tầm Ngân rất
nhanh liếc mắt nhìn cô nương đứng sau lưng hài tử, nàng mi thanh mục tú như
vậy, từ đầu đến cuối đều nhìn đứa nhỏ với ánh mắt thập phần yêu thương, có khi
nào chính là nương tử của Hà Bá hay không? Vậy... vậy còn mình, mình là cái gì
của y chứ? Là cái gì trong ngôi nhà này? Và sẽ là cái gì đối với đứa trẻ kia?
Bất giác Tầm
Ngân nhớ lại, người này từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói yêu nàng, càng chưa
từng có bất kỳ hứa hẹn hay dự định tương lai nào cho bọn họ. Quán lẩu hay gì gì
đó tất cả chỉ do một mình nàng nói ra mà thôi. Hà Bá chưa từng có bất kỳ ước
hẹn nào. Bất giác Tầm Ngân khẽ buông một tiếng thở dài.
"Dụ nhi,
gọi nghĩa phụ!"
Hiện tại Tầm
Ngân vẫn cải nam trang. Cho nên một chữ phụ là phù hợp nhất. Sau này khi ổn
định mọi việc thì sẽ công khai thân phận của nàng. Hoàng Cảnh Vũ ánh mắt vẫn
không rời khỏi nét mặt không ngừng biến hóa của Tầm Ngân mà khàn khàn giọng.
Tầm Ngân nghe
hai từ 'nghĩa phụ' mà không rõ tư vị gì. Chỉ cần xác định Hà Bá từ trước đến
nay chỉ là trêu chọc nàng, nàng nhất định sẽ cùng y đồng quy vu tận rồi tìm một
nhà giàu mà đầu thai. Nàng không thể chấp nhận bao nhiêu chân tâm của mình chỉ
đổi lại là một trò lừa gạt.
"Nghĩa
phụ!"
Hoàng Cảnh Dụ
nhìn Tầm Ngân, rũ mắt một cái khom lưng chào nàng. Nhất thời, Tầm Ngân cảm thấy
mất mát trong lòng trào lên, một đứa trẻ ngoan như vậy nàng cũng không muốn nó
phải mất cha rất sớm, cho nên tạm thời kiềm nén ý muốn bóp chết Hà Bá đi.
"Ngươi...
ngươi là Dụ nhi?"
"Dụ nhi
bái kiến nghĩa phụ!"
"Ha
ha... Ngoan, ngoan!"
Tầm Ngân nhìn
nhìn Hoàng Cảnh Dụ, khẽ sờ đầu nó một cái rồi nhìn cô nương đứng phía sau lưng
hài tử nhưng rất nhanh dời tầm mắt.
"Nguyệt
Thần, mang trà vào đây!"
"Dạ!"
Nàng mỉm cười
một cái rồi rời đi. Khi cánh cửa vừa khép lại ba người nhìn nhau không ai nói
với ai câu nào.
"Đến kia
ngồi xuống đi!"
Hoàng Cảnh Vũ
tiến đến bàn phất áo ngồi xuống, Tầm Ngân cũng đi theo y, một lúc sau vẫn thấy
hài tử đứng bên cạnh Hoàng Cảnh Vũ nửa ngày không nói gì.
"Con...
con sao không ngồi xuống? Đứng làm gì?"
Tầm Ngân nhìn
thấy một đứa trẻ từng này tuổi vì sao phải sống khuôn phép như vậy chứ? Không
khí ngột ngạt này khiến nàng thập phần khó chịu. Hài tử nghe Tầm Ngân gọi nó
thì nhìn Hoàng Cảnh Vũ một cái, y khẽ gật đầu, nó mới dám ngồi xuống bên cạnh.
Tầm Ngân
không biết làm gì, thất thần trong chốc lát thì một tách trà nóng nghi ngút
được đặt trước mặt nàng. Nàng nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Hoàng Cảnh Vũ, nên
cũng cầm lên hớp một ngụm.
"Dụ nhi
là nhi tử độc nhất của ta!"
Hoàng Cảnh Vũ
khàn khàn giọng, Tầm Ngân nghe y nói xong thì nửa ngày mới khẽ 'ờ' một tiếng,
tay vẫn cầm tách trà, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không nhìn lên. Nàng cắn
răng một cái rồi thẳng thắn hỏi ra điều mình thắc mắc nhất, cũng là thứ làm cho
bản thân nàng thống khổ nhất.
"Nương
tử... nương tử của ngươi là cô nương khi nãy sao?"
Nếu là 'phải'
thì nàng nhất định hất chung trà nào vào mặt Hà Bá rồi lập tức chạy đi. Cái gì
hoàng cung, cái gì công chúa nàng cũng không làm nữa. Nàng chỉ là một kẻ thô lỗ
thích cuộc sống tự do tự tại, nàng chỉ muốn kiếm tiền đủ sống rồi thanh thản
qua ngày. Nếu như Tề quốc này không còn bất kỳ điều gì có thể níu giữ, thì nàng
sẽ lập tức rời đi.
Phải rồi, còn
tìm Cổ Trạch để đòi thuốc giải. Nàng không có dư thời gian ở đây chơi trò ái
tình với Hà Bá nữa. Chân tâm phải đánh đổi bằng chân tâm, nếu không, cái gì
nàng cũng không muốn. Có căn nhà lớn thì sao chứ? Nàng mới không cần nhà lớn,
đừng thấy nàng tham bạc rồi lấy ra dụ dỗ nàng. Vợ lẽ hay vợ cả gì nàng cũng đều
không thèm.
"Không
phải!"
Nhận được câu
trả lời, Tầm Ngân nhất thời chớp mắt mấy cái.
"Vậy
nương tử... nương tử của ngươi ở đâu?"
Nàng lắp bắp
hỏi.
"Không
có! Sáu năm trước ta đã có Dụ nhi!"
"Khụ...
khụ..."
Tầm Ngân nhất
thời bị sặc. Sáu năm hay sao? Nương tử không có vậy khẳng định là dân nữ bị
cưỡng bức rồi? Nhìn tướng Hà Bá có thể lắm, thường xuyên cướp vàng của nàng,
còn liên tục ép nàng trên giường. Nàng không tin có cô nương nào tự nguyện sinh
con mà không thèm chồng. Huống chi, thời buổi này trinh tiết của nữ nhân vô
cùng quan trọng. Ăn ở xong thì có thể bỏ con người ta hay sao?
Tầm Ngân bất
giác nhìn sang hài tử rồi nhìn Hoàng Cảnh Vũ. Đứa trẻ mới sáu tuổi mà lại có
ánh mắt thâm trầm lãnh đạm. Lúc nãy, khi Hoàng Cảnh Vũ nói câu không có nương
tử, bất giác, nàng nhìn thấy nét bất đắc dĩ trên gương mặt đứa trẻ. Dù gì nó
cũng chỉ mới sáu tuổi, có thể bắt nó ngay trước mặt nghe sự thật tàn khốc như
vậy hay sao? Tầm Ngân nhất thời đặt tách trà xuống bàn, hai tay siết chặt thành
quyền đặt trên đầu gối.
"Vậy...
vậy mẫu thân của Dụ nhi ở đâu?"
Hoàng Cảnh Vũ
lạnh mặt.
"Không
biết! Hiện tại, cũng không cần quan tâm đến nàng."
"Khốn
kiếp!"
Tầm Ngân chửi
một cái, bất giác nàng nắm lấy cánh tay Hoàng Cảnh Vũ siết chặt, trừng mắt nhìn
y.
"Ngươi
có đáng mặt đàn ông hay không? Còn ở trước mặt con mình nói ra mấy lời vô tình
vô nghĩa như vậy? Thằng nhỏ có thể từ dưới đất chui lên hay sao? Hay ngươi nói
với ta là nó do ngươi đẻ? Ngươi có thể đẻ hay sao? Đừng nói với ta là ngươi bị
chuốc thuốc mê để duy trì huyết thống đi? Chuyện năm xu trong tuồng mới không
cần diễn cho ta xem! Ta khinh!"
Tầm Ngân mắng
chửi một tràn, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt bình tĩnh đến khác thường của y.
"Hỗn
xược! Buông phụ thân ra!"
Từ lúc nào,
Tầm Ngân nghe giọng nói non trẻ nhưng hết sức có uy lực bên cạnh, một thanh
đoản đao lạnh lẽo đặt bên cổ. Tầm Ngân thất thần nhìn nó một lát, bỗng điên
cuồng lắc lắc cổ Hoàng Cảnh Vũ.
"Nó mới
sáu tuổi lại dạy nó dùng kiếm? Ngươi phải con người không? Mở lò đào tạo sát
thủ hả?"
"BUÔNG
TAY!"
Hài tử hét
lên một cái vung đao đến, Hoàng Cảnh Vũ liền chụp lấy, đảo người thanh đao đã
nằm sóng soài trên mặt đất.
"To gan,
cho phép ngươi ra tay hay sao?"
"Phụ
thân..."
"Cút
xuống!"
"Hài nhi
có tội!"
Hoàng Cảnh Dụ
bất giác quỳ dưới đất. Gương mặt trắng nhợt thập phần khó coi. Nhưng ngược lại
không vì bị mắng mà rơi lệ. Tầm Ngân cảm thấy bực mình, nàng ngồi phịch xuống
bàn thở dốc cầm tách trà lên ực một hơi.
"Ui
da... phỏng chết ta!"
Nàng hét thảm
một tiếng.
"Tầm
Ngân, Tầm Ngân!"
Hoàng Cảnh Vũ
bỗng bóp miệng nàng nhét vào một miếng vải.
"Người
đâu! Mang đá tảng!"
Bên ngoài,
Nguyệt Thần lập tức tiến vào mang theo vài viên đá. Hoàng Cảnh Vũ liền lấy
miếng vải ra nhét đá vào miệng Tầm Ngân. Ánh mắt vừa lo lắng vừa yêu thương.
"Lớn
rồi, ngươi còn không biết bảo vệ mình như vậy?"
"Ư...
ư..."
Tầm Ngân đau
đến không nói được lời nào, nước mắt muốn tràn ra nhưng cũng nuốt vội vào. Đau
chết ta, thực sự đau chết ta rồi! Nhưng mới vừa mắng y xong, ở đây khóc lóc cho
ai coi? Huống chi còn tiểu hài tử đang ở đó.
"Ta mang
ngươi vào trong nghỉ ngơi!"
Hoàng Cảnh Vũ
dứt lời, liền ôm eo Tầm Ngân đỡ nàng vào giường nằm xuống. Sau đó nhanh chóng
ra gian ngoài nhìn hài tử đang quỳ trên mặt đất.
"Ngươi
biết tội của mình chứ?"
"Dạ, hài
nhi biết tội."
"Hắn là
nghĩa phụ của ngươi. Ngươi có thể chỉa kiếm vào nghĩa phụ của mình hay
sao?"
"..."
"Ra
ngoài quỳ một canh giờ, sau đó trở về thư phòng chép thi kinh."
"Dạ phụ
thân!"
Hoàng Cảnh Dụ
nhanh chân rời khỏi, cửa phòng khép lại. Bên ngoài lúc này chỉ còn một mảng yên
lặng. Tầm Ngân khép hờ mi mắt xoay lưng vào tường cho đến khi nghe bên cạnh có
tiếng sột soạt, biết là Hoàng Cảnh Vũ đã quay lại, nàng đau nhưng cũng không
thèm xoay người nhìn y.
Comments
Post a Comment