Truyện
GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP
Tác giả: Minh Nguyệt Vô Ưu
Tập 7
----------------------
Hoàng Cảnh Vũ
một thân lạnh lẽo đẫm ướt hơi sương trở vào nhà, từ trên nhìn xuống, Tầm Ngân
vẫn ôm chăn vù vù ngủ. Y liền thở ra một hơi. Bất giác, trong đầu y hiện ra một
ký ức xa xôi nào đó của quá khứ.
"A Lãng,
ngươi không muốn theo trẫm trở về?"
"Bệ
hạ... có những thứ đã là mệnh trời, cưỡng cầu cũng không được gì!"
Ngày hôm đó y
quất ngựa rời đi, khẽ xoay đầu lại chỉ nhìn thấy một bóng bạch y phiêu phiêu
giữa rừng trúc xanh thẳm.
"Sao còn
chưa ngủ?"
Tầm Ngân bất
giác giật mình, lèm kèm mở mắt ra vừa bầm bầm trong miệng, còn khẽ chép chép
mấy cái.
"Nhanh
lên giường, nửa đêm nửa hôm muốn hù chết ta hay sao? Nhanh!"
Hoàng Cảnh Vũ
nhíu mày một cái. Phong cách một chút cũng không giống Bạch Lãng Tuệ, khí chất
tùy tiện kém xa người kia. Lời nói thô lỗ, đúng là cô nương thất học! Nếu đây
chỉ là diễn tuồng thì Bạch Lãng Tuệ hẳn là đệ nhất cao thủ!
Hoàng Cảnh Vũ
nghĩ nghĩ rồi vén chăn nằm xuống giường. Tầm Ngân liền gác một chân lên chân y,
tay cũng dạng ra đặt lên ngực y. Miệng lẩm bẩm.
"Lạnh
chết lão nương!"
Hoàng Cảnh Vũ
khẽ thở ra một cái rồi từ từ nhắm mắt lại. Mấy năm nay y luôn nhớ đến bạch y nữ
nhân ngày đó, nhưng mà lúc gặp lại từ bạn đã thành thù. Thời gian quả nhiên mọi
thứ đều biến đổi, cũng giống như Bạch Lãng Tuệ, từ một tài nữ liền trở thành kẻ
phóng khoáng tùy tiện. Ăn nói hàm hồ lỗ mãng. Mấy năm nay, rốt cuộc nàng đã
trải qua những chuyện gì?
Còn nữa, theo
những gì Phí Lời kể thì bọn họ ở trong quân ngũ cũng là ở cùng một phòng. Xem
ra quan hệ không hề đơn giản. Liệu có phải nàng chính là người đã vớt y từ dưới
suối lên?
Đêm đó nhiệt
độ xuống vô cùng thấp. Tầm Ngân trong cơn say ngủ liền nhào qua nguồn hơi ấm
bên cạnh, dùng Hoàng Cảnh Vũ làm lò sưởi ấm. Báo hại y không khỏi mất ngủ cả
đêm.
Sáng hôm sau
khi bình minh vừa lên Hoàng Cảnh Vũ thức dậy, mí dưới của y thâm quầng, tròng
mắt giăng đầy tơ máu. Cả đêm đều không ngủ được, vô cùng chán ghét nhìn kẻ đang
nằm sấp trên ngực mình chảy nước miếng.
"Thức
dậy!"
Y ghét bỏ đẩy
đẩy nàng. Nàng lèm kèm mở mắt ra.
"Gì chứ,
còn sớm, để ta ngủ thêm một lúc. Phá cái gì!"
Nàng vừa nói
vừa chép chép miệng mấy cái. Bất giác, nhận ra một mảng ẩm ướt chỗ đang nằm,
Tầm Ngân liền mở mắt ra.
"Trời
đất, lại chảy nước miếng?"
Sau đó khó
nhọc ngồi dậy, gãi gãi đầu. Bất giác, Hứa Tầm Ngân bắt gặp ánh mắt âm trầm của
Hoàng Cảnh Vũ, nàng liền nhìn không rời mắt. Vì sao càng nhìn lại càng phát
hiện y thật anh tuấn nha? Tầm Ngân liền cảm thấy không xong, liền bỏ của chạy
lấy người.
"Ha ha,
trời hôm nay sao lạnh quá vậy ta? Đi rửa mặt cái coi!"
Dứt lời, nàng
phóng xuống giường rồi đi thẳng ra ngoài, đến đầu còn không ngoáy lại.
"Cô
nương, sao mặt ngươi đỏ như vậy? Có cần ta khám hay không?"
Đại phu vừa
nhìn thấy Tầm Ngân mặt đỏ rần rần liền không khỏi lo lắng. Đêm qua thời tiết
khá lạnh, có phải nàng bị phong hàn rồi hay không?
"Gì chứ?
Không có, ta không có bệnh!"
Nàng xua xua
tay, nói xong liền chạy như ma đuổi.
"Không
xong rồi, không phải bị nhan sắc hắn quyến rũ rồi đó chứ? Vừa rồi ngủ còn ôm
hắn, thật mất mặt quá đi!”
Tầm Ngân vừa
hét vừa chạy loạn vào rừng. Hoàng Cảnh Vũ đứng trong phòng nhìn ra, bất giác,
từ lúc nào khóe môi nhếch lên thành một đường cong hiếm thấy.
***
Buổi sáng hôm
đó sau khi ăn uống xong, Tầm Ngân và Hoàng Cảnh Vũ chuẩn bị lên đường. Trước
khi rời khỏi còn nhìn đại phu một chút.
"Đại
phu, ta từ ngày đến đây cũng chưa từng gặp qua người nào tốt như ngươi. Người
tốt nhất định sẽ gặp phúc báo!"
Nói xong, Tầm
Ngân bất giác quay đầu lại nhìn Hoàng Cảnh Vũ.
"Chuyện
gì?"
Tầm Ngân liền
mở miệng cười tà với y một cái, sau đó nhanh như chớp giật lấy tay nải của
Hoàng Cảnh Vũ rồi lấy trong đó ra năm trăm đồng tiền hôm trước được đại phu
thối.
"Đại
phu, cái này... gửi ngài. Đa tạ mấy ngày nay đã chiếu cố!"
"Cái
này..."
Đại phu không
khỏi cảm thấy áy náy. Tiền như vậy thì cũng quá nhiều rồi. Cô nương, nàng thật
phóng khoáng! Trên đời này, lão phu cũng chưa từng gặp qua ai phóng khoáng như
nàng.
"Nhận đi
đừng ngại, cái này là hắn đáng phải trả!"
"Vậy...
đa tạ cô nương. Hai người lên đường bình an!"
Tầm Ngân cùng
Hoàng Cảnh Vũ xoay người đi, mới mấy bước liền quay đầu lại.
"Đại
phu, ta quên hỏi quý danh của ngươi là gì?"
"Ta là
Nhiếp Viễn!"
"Nhiếp
Viễn Nhiếp Viễn... hình như cái tên này đã từng nghe ở đâu đó rồi..."
Tầm Ngân lẩm
bẩm trong miệng rồi rất nhanh cáo từ.
"Nhiếp
đại phu, hẹn ngày tái ngộ!"
Hai người đi
hết buổi sáng liền dừng chân ở quán mì ven đường, gọi hai tô mì nóng hổi. Trời
se se lạnh làm Tầm Ngân khẽ rùng mình một cái. Nàng xoa xoa tay nhìn nhìn Hoàng
Cảnh Vũ trước mặt.
"Thực
sự... chúng ta phải đến chỗ Lý giám quan hay sao?"
"Ngươi
yên tâm, đến đó sẽ không chịu đói khát, cũng không gặp nguy hiểm!"
"Ờ!"
Tầm Ngân vừa
xoay xoay chiếc đũa trong lòng bàn tay vừa nghĩ nghĩ.
"Nếu như
có chuyện thì cũng là ngươi. Ta không có liên quan, chắc sẽ không bị liên lụy
đâu hả?"
Nàng âm thầm
gật đầu với chính mình một cái. Dù gì đến chỗ đó có ăn có mặc cũng tốt. Hiện
tại số tiền đang có trong tay ngồi không ăn núi cũng lở, nàng nhân cơ hội này
sẽ tích cóp thêm thật nhiều bạc rồi vượt biên qua Kỳ quốc để tránh chiến tranh.
Một lúc sau,
Tầm Ngân đảo mắt nhìn quanh, vô tình nhìn thấy cáo thị truy nã dán trên tường.
Nàng liền tò mò đến nhìn xong quay lại hỏi tiểu nhị.
"Tiểu
nhị, bọn họ treo bảng tìm ai vậy?"
"Là thổ
phỉ nha. Treo thưởng 1000 lượng bạc nếu ai bắt được nàng."
"Oa,
nhiều như vậy, ta cũng muốn nha!"
Một ngàn
lượng nàng có thể ăn sung mặc sướng không lo không nghĩ, nàng vừa nhìn thấy
liền buồn bực. Đáng tiếc, họa sĩ thời nay dù có tài năng cỡ nào vẽ mười bức
cũng như một, thực sự rất khó để nhìn ra dung mạo người kia.
Tầm Ngân vừa
ăn vừa nhìn bức họa, không khỏi nhíu mày.
"Hà Bá,
ngươi xem, trên đời này làm gì có ai mắt to như vậy chứ? Không phải là vẽ quá
đáng hay sao? Ta thật nghi ngờ năng lực của họa sư nha. Lần trước ngươi nhớ bức
họa của Phí Lời chứ, thật hết nói..."
Nàng vừa nói
vừa cười cười. Bất giác Hoàng Cảnh Vũ nhìn Tầm Ngân rồi lại nhìn bức họa, sau
đó đưa bàn tay lên che ngang gương mặt nàng, chỉ chừa lại đôi mắt.
"Ai da,
cái gì chứ?"
Nàng đẩy tay
y ra cằn nhằn. Nhưng như hiểu điều gì đó liền trừng mắt. Ngón tay run run đưa
lên chỉ vào mặt mình.
"Ta?"
Hoàng Cảnh Vũ
gật đầu một cái.
"!"
Nàng giật
mình một cái gục mặt xuống bàn ăn liên tục, nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên.
Sau khi ăn xong, Tầm Ngân liền dùng tay gõ gõ lên bàn.
"A Hà,
ngân lượng!"
Đương nhiên
phải là Hà Bá trả cho nàng, lần trước không phải nàng cũng đã mời y ăn mì hay
sao? Huống chi còn cho y ăn không ở không. Bây giờ chính là thời gian để báo
ân. Còn ngân lượng của nàng thì đang im ỉm nằm trong tay nải của nàng.
Hoàng Cảnh Vũ
nhìn Tầm Ngân rồi không nhanh không chậm lấy bạc ra trả tiền ăn, sau đó hai
người rời khỏi quán mì. Tầm Ngân vừa đi vừa cắm mặt xuống đất, liền va vào cái
lưng rộng của Hoàng Cảnh Vũ. Y ngừng lại xoay đầu nhìn nàng. Nàng liền nhìn
trước ngó sau rồi nắm lấy tay y kéo vào trong góc một con hẻm.
"A Hà,
không xong rồi, khi không ta lại bị truy nã chứ? Ta từ ngày đến đây cũng chưa
từng làm việc ác."
Nàng ngừng
lại một chút vận động não. Việc duy nhất nàng đụng chạm chính là trốn khỏi làm
tình nhân cho thành chủ. Nhưng mà, nếu như vậy cũng không đến nổi phải trở
thành thổ phỉ để người ta truy sát, còn treo giá đến 1000 lượng. Một tình nhân
nho nhỏ không thể đáng giá đến như vậy!
Nghĩ tới nghĩ
lui vẫn chỉ có một mình Hà Bá mà thôi. Hôm đó, sát thủ tấn công chắc cũng nhằm
vào y chứ không phải nàng. Xem ra quá khứ của Hà Bá đúng là có rất nhiều vấn
đề. Cáo thị đó là đích thân huyện lệnh đóng dấu. Bọn Phí Lời Trần Ổn vẫn luôn
tìm kiếm y không phải sao? Vậy, Hà Bá vừa là đối tượng truy sát của triều đình
vừa là kẻ thù của sát thủ. Xui thật quá xui! Hay là nàng nên chạy thoát thân
lúc này?
"Chắc
chắn là do ngươi!"
Tầm Ngân âm
thầm nhìn Hoàng Cảnh Vũ híp mắt đánh giá, ngón tay trỏ trỏ vào mũi y.
"Chắc
chắn là ngươi rồi!"
"Chứ
không phải là ngươi từng ăn cướp ăn trộm gì của ai đó chứ?"
"Cái
gì?"
Hoàng Cảnh Vũ
hừ một cái xem thường. Lúc đưa tiền cho đại phu nàng cũng lấy tiền từ y, lúc
trả tiền mì nàng cũng đòi. Rõ ràng là người này vô cùng tham lam.
Hoàng Cảnh Vũ
xưa nay không hề để ý đến tiền bạc hay ngân lượng, cho mỹ nhân y cũng chưa từng
tiếc. Huống chi chỉ là con số nhỏ này. Nhưng mà, hiện tại y vậy mà phát hiện
nàng là người vô cùng keo kiệt.
Tầm Ngân vừa
nói vừa chui đầu qua thắt lưng của Hoàng Cảnh Vũ mà nhìn ra bên ngoài. Hoàng
Cảnh Vũ liền túm lấy gáy nàng xách lên. Tầm Ngân lúc này cũng không còn cải nam
trang nữa, bất quá y phục cùng đầu tóc cũng không quá chải chuốt xinh đẹp như
Bạch Lãng Tuệ trước đây, nhưng nhìn lại có vẻ ngây thơ thanh thuần.
"Lúc nãy
ta chỉ chọc ngươi, hình đó không giống ngươi!"
"Không
phải?"
"Không!"
"Đáng
ghét, dám gạt ta?"
Tầm Ngân
trừng mắt một cái. Lúc nãy tim nàng như treo trên thanh đao. Đến giờ vẫn còn
sợ. Nàng vừa mắng một cái liền giẫm giày vào chân Hoàng Cảnh Vũ khiến y nhảy lò
cò trên mặt đất.
"Khi
không rảnh rỗi đi hù lão nương? Ta nói ngươi biết, từ ngày gặp ngươi ta không
có một ngày bình yên. Vậy mà giờ còn kiếm trò chọc phá ta. Cũng rảnh quá
đi!"
Nàng nói xong
thì hậm hực xoay người đi cũng không thèm nhìn mặt Hoàng Cảnh Vũ một cái.
Y từ từ bước
thấp bước cao theo nàng. Thật là trong cuộc đời hai mươi mấy năm của y, cũng
chưa từng có ai dám giẫm chân lên mình, còn trỏ vào mặt y quát mắng thô lỗ như
vậy!
Bạch Lãng Tuệ
ơi là Bạch Lãng Tuệ, rốt cuộc là ngươi đóng kịch giỏi hay ngươi thật sự mất trí
nhớ rồi? Mà cũng không đúng, mất trí cũng không thể thay đổi tính tình đến như
vậy? Hay ngươi bị ma nhập rồi đi? Nghĩ đến đây y lại bất giác cong khóe môi lên
cười, nhìn nhìn thân ảnh nhỏ nhắn nhanh như thỏ chạy loạn phía trước.
"Khả
ái!"
Y buột miệng
nói ra hai chữ rồi từ từ đi theo nàng. Phía sau thấp thoáng vài bóng người rình
rập.
*******
Chiều ngày
hôm đó hai người bọn họ cũng đến được nhà của Lý Hữu. Tầm Ngân đứng nửa buổi
nhìn vào cái cổng, lính canh hai bên cũng đứng nửa buổi nhìn hai người bọn họ.
"Làm gì?"
Hoàng Cảnh Vũ
khóe môi giật giật, nhìn Tầm Ngân đang đứng sờ tay vào đầu một con sư tử đá
được điêu khắc vô cùng chỉn chu và đẹp mắt.
Nàng từ lúc
xuyên đến đây cũng chưa từng được nhìn thấy chỗ nào giàu có đến như vậy! Nàng
chỉ quanh quẩn ở nơi rừng núi nhà tranh vách lá, đến những ngôi nhà nhỏ chật
khít ở trong thành, cũng chưa từng nhìn thấy chỗ nào vừa nguy nga tráng lệ, vừa
cao sang đến như thế này.
Kiếp trước
Tầm Ngân tuy đã từng thấy, cũng từng làm việc nơi những tòa cao ốc chọc trời.
Chỉ là từ lúc đến đây nàng chỉ đối mặt với miếng cơm manh áo, sống tằng tiện,
nghĩ rằng cả đời này cũng chỉ quanh quẩn với cái nghèo. Nghèo khổ đã ăn sâu vào
tiềm thức và thói quen của nàng. Tầm Ngân chưa từng nghĩ mình vậy mà lần nữa có
cơ hội chạm tay vào sự giàu có. Nàng thật cảm thấy muốn khóc!
"A Hà,
ngươi nói thử xem, đây bất quá chỉ là nhà của một giám quan, nếu ở chỗ thành
chủ thì có phải còn rộng hơn hay không?"
Hoàng Cảnh Vũ
khẽ nhìn nàng một cái cũng không rõ trong lòng là tư vị gì. Mấy ngày nay y vốn
biết nàng vô cùng yêu tiền, nhưng mà đến mức độ này thì thật ngoài ý muốn.
"Ngươi
thích?"
"Đương
nhiên! Ta còn tưởng suốt đời mình sẽ sống ở rừng trúc kia, vậy mà giờ lại có cơ
hội trở cờ nha! Biết đâu được một ngày nào đó ta cũng có ngôi nhà lớn như thế
này thì sao?"
Hoàng Cảnh Vũ
không khỏi buồn cười. Đêm trước nàng chính miệng nói muốn trở về nhà cỏ, còn
nói vô cùng yêu thích sự bình yên ở nơi đó. Vậy mà mới một chút giàu có này đã
làm nàng thay đổi rồi!
"Không
phải ngươi từng muốn trở về nhà cỏ hay sao?"
Tầm Ngân nghe
đến đây, nhớ đến những lời mình nói mấy đêm trước mà không khỏi cảm thấy bản
thân vừa bị Hà Bá bốc phốt.
"A Hà,
ngươi muốn ghẹo gan ta đi?"
Nàng vừa nói
vừa trừng mắt nhìn người trước mặt.
"Ghẹo
gan?"
Hoàng Cảnh Vũ
từ ngày tìm lại được ký ức đến nay thì vô số lần nghe từ ngữ khó hiểu của Hứa
Tầm Ngân. Tỷ như những lời nói thô lỗ của nàng. Hoàng Cảnh Vũ tuy từ từ nhỏ đến
lớn bác học tinh thông, vậy mà những lời nàng nói toàn thứ y lần đầu đều nghe
không hiểu. Quả thật trên đời còn những điều mà Cảnh đế không biết.
Hứa Tầm Ngân
giải thích đó là từ địa phương, hàm ý là không tốt. Y nghe vậy cũng không muốn
hỏi tiếp, nhưng mà càng lúc y càng phát hiện, dường như đây là một Bạch Lãng
Tuệ hoàn toàn khác với những gì mình đã biết trong quá khứ. Hoặc giả người này
cũng không phải Bạch Lãng Tuệ. Bởi vì, nếu mất trí nhớ thì cũng không nói năng
lạ lẫm, nhăng cuội như vậy! Còn nói vô cùng thuận miệng giống như trước đây và
bây giờ cũng đều như thế.
Tầm Ngân sau
khi nghe y không hiểu từ mình vừa nói thì thâm tình đến khoác lấy vai y, nhưng
mà nàng chỉ cao đến ngực y, cho nên nhất thời tư thế này có chút quái dị.
"A Hà,
thật sự ta cũng chỉ có ngươi là bằng hữu, ta cũng rất muốn đối xử hòa nhã với
ngươi. Trước đây ta là người rất ôn hòa... cái gì mà... tao nhân mặc khách...
Đúng nha!"
Hứa Tầm Ngân
cười cười một cái.
"Nhưng
mà cuộc đời, chặc chặc..."
Nói đến đây
nàng chặc lưỡi khoa trương.
"Ngươi
nếu trải qua cuộc đời như ta hẵng ngươi có muốn hòa nhã cũng không được. Nhưng
mà ta cũng không cần phải học theo người khác. Ta cảm thấy rất sảng khoái. Sống
lại một lần ta liền cảm thấy hết sức thoải mái, tùy tiện một chút cũng có gì là
sai chứ?"
"Sống
lại?"
Hoàng Cảnh Vũ
phút chốc nhíu mày thành hàng.
"Thì
là..."
"Hai
người làm gì đó?"
Có một lính
canh nhìn thấy bọn họ thì thầm nửa ngày cũng không rời đi thì đến hỏi. Hoàng
Cảnh Vũ liền âm trầm.
"Ta là
tân binh năm nay đến nhậm chức."
"Danh
tính?"
Hoàng Cảnh Vũ
tằng hắng một cái rồi nặn ra tên mình.
"Hà
Bá!"
Thật sự thì
lần đầu y nghe Tầm Ngân gọi mình như vậy thì vô cùng phản cảm. Mấy ngày qua y
đã hiểu được, với tính cách của Hứa Tầm Ngân thì cái tên này nhất định là do
nàng đặt. Chắc muốn trù dập y! Bất quá y cũng không thể bắt nàng gọi mình bằng
cái tên khác. Đợi sau này cục diện đổi thay, thì cái tên Hà Bá y cũng sẽ chôn
nó vào quên lãng, tựa như chưa từng tồn tại đi!
Hai lính canh
nghe đến tên liền nhìn nhau một cái rồi rất nhanh đứng lùi lại ba bước.
"Ngươi...
ngươi theo bọn ta!"
Bọn lính đi
rất nhanh, hai ngươi bọn họ cũng nhanh chóng nối gót theo sau. Sáng nay, lính canh
đã được căn dặn kỹ lưỡng, nếu có người tên Hà Bá đến thì chính là khách quý của
Lý Hữu.
Tầm Ngân vừa
đi vừa ngó nhìn dáo dác.
"Quả
nhiên nhà giàu. Nếu trong này ở nhà củi cũng cảm thấy thoải mái. Ha ha."
Nhưng mà Tầm
Ngân đã vui sướng quá sớm! Chỉ sau đêm nay nàng sẽ không còn cảm thấy mình suy
nghĩ đúng nữa. Qua nhiều hành lang, cuối cùng hai người dừng lại trước một căn
phòng nhỏ, trong phòng có một bộ bàn ghế cùng chiếc giường nhỏ. Chỗ này nhìn
thì biết là dành cho hạ nhân lưu lại.
"Ngươi ở
lại đây!"
Một trong hai
tên lính chỉ chỗ cho Tầm Ngân.
"Đa tạ
đại nhân!"
Tầm Ngân nhìn
căn phòng cũng cảm thấy khá hài lòng. Có chỗ ngã lưng là tốt rồi. Nàng cũng
chưa từng đòi hỏi gì quá nhiều.
"Còn
hắn?"
Tầm Ngân nhìn
Hoàng Cảnh Vũ, lính canh khẽ chớp mắt một cái rất nhanh, nhưng Tầm Ngân có thể
nhìn thấy được bọn chúng đang nói dối.
"Hắn sẽ
làm việc khác nên không ở lại chỗ này."
"Hắn làm
việc gì? Còn ta làm việc gì?"
"Ngươi
phụ trách tưới cây và quét dọn. Còn hắn sẽ làm cận vệ của giám quan!"
Tầm Ngân âm
thầm chửi rủa, nhưng mà nghĩ lại từ đi hốt phần thành quét dọn thì cũng được an
ủi phần nào. Bất quá nàng không cam tâm, trước đây không phải do nàng xui bị
thương nên kết quả thi thấp hay sao? Hiện tại lộ diện thân phận nữ nhân nên
chắc có lẽ cũng sẽ không được bọn họ giao cho những việc quan trọng.
"Còn gì
muốn hỏi?"
"Vậy thì
không có!"
"Ngươi
thu xếp đồ đạc, lát nữa quản gia sẽ đến dặn ngươi công việc."
"Dạ, đại
nhân!"
Dứt lời, ba
người bọn họ quay lưng rời đi, Hà Bá cũng không thèm nhìn nàng một cái, Tầm
Ngân liền ném tay nải xuống giường chửi đông mắng tây.
"Vừa
được chỗ làm tốt liền không thèm quen biết ta. Bọn quan lính còn che giấu cái
gì... hay là ngươi lại dùng ngân lượng đổi lấy chỗ tốt chứ?"
Xong nàng nằm
vật ra giường lăn qua lộn lại, liền bị giường cứng làm cấn xương sườn mà hét
thảm một tiếng.
Lúc này Hoàng
Cảnh Vũ được đưa qua nhiều khúc quanh, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng,
bên ngoài có hai lính canh đứng hầu. Vừa nhìn thấy y, hai người đó liền mở cửa
ra, sau khi y vừa vào trong, cửa rất nhanh được đóng lại. Bên trong, Lý Hữu
đang đứng chờ, vừa nhìn thấy y, hắn lập tức quỳ xuống khấu đầu.
"Vi thần
khấu kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Lý ái
khanh, bình thân!"
"Tạ bệ
hạ!"
Lý Hữu vừa
đứng lên, chân hắn khẽ run run, lấy tay áo lên chùi khóe mắt ẩm ướt. Hoàng Cảnh
Vũ nhìn thấy bỗng dưng khẽ cắn khớp hàm một cái.
"Bệ hạ,
là chúng thần vô dụng, để bệ hạ phải chịu khổ thời gian qua!"
"Các
ngươi không có tội. Chỉ là hoàng muội của ta đã ra tay quá dứt khoát!"
Hoàng Cảnh Vũ
khẽ thở dài một cái, y từ từ đến bên cửa sổ hóng mắt nhìn về hoa viên bên kia.
"Bệ hạ,
vi thần đã căn dặn thuộc hạ, ngày mười lăm tháng mười một thái hậu dâng hương ở
Hương Sơn, sẽ làm kế trộm long tráo phụng. Xin bệ hạ hãy an tâm!"
"Vệ
tướng, hắn là tên cáo già. Chỉ sợ đến lúc đó không dễ dàng có thể rời đi. Nhưng
mà, đợi đến Lăng Hoa cuộc chiến sẽ bắt đầu. Lúc đó, nếu thái hậu còn chưa rời
khỏi, e là sẽ trở thành con tin dưới tay của Vệ tướng."
Hoàng Cảnh Vũ
ngừng lại một lúc.
"Dù gì
năm xưa thái hậu từng đưa Hoa phi vào lãnh cung, thù này e là Hoàng Thụy Cơ sẽ
không để yên cho người. Vì vậy, lần này ngươi cùng Hàn Sĩ Nguyên phải chuẩn bị
chu toàn. Chúng ta dời đô về Lăng Hoa. Sau đó lập tức truyền chỉ gọi Hoàng Thụy
Cơ đến, nếu nàng không đến thì chính là công khai tạo phản. Vệ tướng đương
nhiên không đứng nhìn, vậy thì tam triều Nguyên lão của hắn cũng đến lúc phải
đối diện với tội làm phản cùng bách tính thiên hạ rồi!"
"Bệ hạ,
chỗ của Kỳ tướng quân..."
"Khanh
an tâm. Trẫm nhiều năm nay đã có trù bị, ở Lăng Hoa binh hùng tướng mạnh, tất
cả đều do một tay trẫm dựng lên. Chúng cũng theo trẫm chinh chiến nhiều năm.
Năm năm trước khi Vệ tướng âm thầm giấu diếm tư binh, trẫm đã nghĩ sẽ có ngày
hôm nay. Bất quá lại đến sớm hơn dự định."
"Năm đó
lẽ ra bệ hạ nên xử lý Quận chúa!"
"Không
phải trẫm không muốn, mà là nàng năm lần bảy lượt được Vệ tướng che chở, lại có
Úc Trì hết sức bảo vệ. Lúc đó trẫm mới đăng cơ, đồng loạt trừ khử hết các huynh
muội, vừa ổn định quần thần. Bất quá, khi đó bọn chúng đã công khai chống đối
trẫm, cho nên giết cũng danh chính ngôn thuận. Còn Hoàng Thụy Cơ kia... năm đó
nàng ta còn trẻ tuổi, bên ngoài lại nhu thuận hiền đức, cho nên không có cớ
diệt nàng. Mấy năm chinh chiến khắp nơi, trẫm đã bỏ quên một kẻ như nàng."
Hoàng Cảnh Vũ
vừa nói, ánh mắt tàn bạo lãnh khốc tràn đầy tử khí.
"Lần
này, nàng ngang nhiên nhân lúc trẫm vừa đại thắng Kỳ quốc trở về thì âm thầm
trù bị kế hoạch tạo phản. Lần này xem như đây là cơ hội mượn Hoàng Thụy Cơ để
diệt trừ thế lực của Vệ tướng."
Hoàng Cảnh Vũ
quay đầu lại từ từ ngồi xuống bàn. Lưng thẳng như trúc, hai tay cầm chiếc bút.
Lý Hữu lập tức đến mài mực cho y. Y liền viết vài chữ.
"Trung
thì sống, nghịch thì chết!"
Y vừa viết
xong thì đưa cho Lý Hữu, hắn liền nhanh tay xếp lại.
"Giao
thứ này cho Kế thân vương. Vùng đất phong của hắn mấy năm nay vô cùng hưng
thịnh. Nếu được sự hỗ trợ của hắn thì binh lực chúng ta sẽ trải dài từ Lĩnh
Nam, Lăng Hoa đến Biện Đô. Trẫm nhiều năm nay cũng chiếu cố hắn không ít. Nhưng
kẻ này rất dễ bị xúi giục, lại không có chính kiến. Gửi cho hắn phong thư này.
Thấy thư như thấy người. Ngày mười lăm tháng mười hai chúng ta sẽ khởi binh
đánh về kinh thành!"
"Vi thần
tuân chỉ!"
Lý Hữu nhận
mệnh xong vừa cất thư vào tay áo, Hoàng Cảnh Vũ lại đều đều giọng.
"Đêm mai
gọi người của ta đến đây. Trẫm cần luận quân!"
"Dạ, bệ
hạ!"
Hoàng Cảnh Vũ
ngừng lại một chút, ánh mắt lần nữa phóng ra ngoài cửa sổ.
"Ngươi
có tin trên đời này có cái gọi là tá thi hoàn hồn hay không?"
"Vi thần
ngu muội, chưa từng nhìn thấy qua thứ như bệ hạ vừa nói."
"Bạch
Lãng Tuệ, trước đây ngươi chăm sóc nàng thế nào?"
"Vi thần
nhiều năm nay theo chỉ thị của bệ hạ, dù giao chiến cùng Thiên Sát nhiều lần
vẫn chừa lại cho nàng một cái mạng."
"Ngươi
chắc đã biết nàng mấy tháng qua ở cùng trẫm chứ?"
"Vi thần
đã biết."
"Bạch
Lãng Tuệ là nhi nữ của cựu thái phó. Từ nhỏ đã học cùng trẫm. Đáng tiếc, năm đó
lại theo mẫu thân của nàng đứng về phía nhà ngoại. Chắc hẳn trong lòng cũng có
nhiều vướng mắc. Chỉ là... hiện tại nàng thay đổi quá nhiều, giống như một
người khác. Con người dù bị mất ký ức thì tính tình cũng không thể khác biệt
hoàn toàn đến như vậy!"
"Nếu
muốn thăm dò cũng không có gì là khó!"
"Hửm?"
"Mẫu
thân của nàng chẳng phải đang bị giam lỏng ở chỗ của thái hậu nương nương hay
sao?"
Hoàng Cảnh Vũ
nhếch mép lên rồi gật đầu một cái.
***
Đêm đó, Tầm
Ngân lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Trời bên ngoài giá lạnh, từng cơn gió
thổi vào làm nàng cảm thấy buốt tận xương. Ở đây không có lò than sưởi ấm, chăn
mền cũng mỏng manh. Một hạ nhân như nàng có được căn phòng để ngủ thì đã là may
mắn lắm rồi. Nếu như ở nhà củi, e là nàng giờ này phải chui nhủi trong đống rơm
mà nằm.
Tầm Ngân lồm
cồm bò dậy, vừa hít hít chiếc mũi đỏ ửng của mình vừa xoa xoa hai cánh tay mở
vội tay nải lấy thêm y phục quấn vào.
"Lạnh
chết ta rồi!"
Tầm Ngân thầm
oán. Mặc một đống y phục vẫn không hết lạnh. Môi run, răng đánh cầm cập vào
nhau.
"Grư...
Grư... Không được rồi, phải tìm một chút than..."
Tầm Ngân lập
tức trèo xuống giường, quấn cả chăn rồi rời khỏi phòng. Nàng định xuống nhà bếp
tìm chút than sưởi ấm, hoặc nếu không được thì ngủ lại ở đó cũng tốt. Dù gì
cũng ấm áp hơn căn phòng này. Thật sự nàng sắp chịu không nổi. Nàng tự hỏi,
không biết Hà Bá rốt cuộc có đang nệm ấm chăn êm hay không.
Nàng trốn vào
một góc nhìn đông ngó tây, sau khi phát hiện không có lính canh liền lủi đi.
Bất giác, nàng nghe thấy một tiếng tiêu vang vang trong đêm vắng sầu não ruột.
Đêm nay trên trời treo một nửa vầng trăng, trong đêm tối mờ mờ, ở những dãy
hành lang lại có đèn lồng đỏ treo cao. Không gian ảo diệu lại có chút lãng mạn.
Bất giác, nàng từ lúc nào liền đi theo tiếng tiêu đó.
Bên dưới cội
mai cạnh hồ nước nhỏ, một thiếu nữ bạch y phiêu phiêu ngồi tựa lưng vào gốc mai
thổi tiêu. Tiếng tiêu sầu não ruột, ánh mắt nàng lơ lửng trong không khí u uất
thê lương. Tóc dài chấm hông, từng sợi tóc mềm bay bay trong làn gió nhẹ. Ánh
trăng chảy trên tóc nàng bật lên chút ánh bạc. Bạch mai rơi lã chã trên mái tóc
nàng, cả khung cảnh chìm dưới ánh trăng khuya.
Tầm Ngân phút
chốc thất thần. Không hiểu sao nàng bỗng nhớ thế giới mình sống đến kỳ lạ, nhớ
đến những ngày thơ ấu bên cạnh cha mẹ, ngày mà nàng còn có một mái ấm gia đình
đúng nghĩa.
Nàng bỗng nhớ
đến dòng sông, con suối, nhớ đến chiếc cầu bắt ngang thành phố mà mình thường
nhìn thấy mỗi lần đi làm. Những thứ đó trong quá khứ không hề có ấn tượng với
nàng, nhưng mà hiện tại bỗng dưng nàng nhớ nhà đến da diết. Đúng là, khi ta ở
chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn!
Nơi đó Tầm
Ngân đã không còn bất kỳ ai chờ đợi nàng về, và nơi này cũng như vậy. Bất giác,
nàng quên luôn cái lạnh thịt da đang gào thét, nàng thấy lòng mình một mảng
lạnh lẽo cùng cô đơn. Đã bao lâu rồi nàng không nhớ nhà?
Bỗng dưng
tiếng tiêu im bặt, cô nương cũng đứng dậy từ từ đến bên hồ nước. Bóng nàng
phiêu phiêu trong gió, yếu nhược mỏng manh. Bất giác nàng khom xuống cởi giày,
dường như chuẩn bị nhảy xuống hồ.
Ở thế giới
của Tầm Ngân, mỗi lần người ta nhảy cầu không phải đều để lại đôi dép hay sao?
Một cô nương vừa thổi điệu sầu thương, nửa đêm nửa hôm xuất hiện một mình chỗ
hồ nước cởi giày thì không phải muốn tìm chết thì còn gì nữa chứ? Tầm Ngân nhíu
mày một cái.
"Tự
tử sao?"
Chưa kịp dứt
suy nghĩ nàng liền phóng đến, vừa chạy vừa hét.
"Cô
nương, đừng dại dột nha!"
Dứt lời, nàng
phi đến chụp lưng cô nương nhưng nàng ta quay đầu nhìn thấy thì trừng mắt một
cái nhích người qua. Tầm Ngân mất đà liền ngã nhào xuống hồ. 'Bùm' một cái mới
phát hiện hồ nhỏ vậy mà vô cùng sâu. Nước mùa đông lạnh buốt giá, chân phải của
nàng trong phút chốc dường như bị chuột rút. Nàng dùng tay quơ quơ nhưng bất
lực, càng lúc càng trôi xa bờ. Nàng đã uống khá nhiều nước lạnh, tim cũng sắp
đông cứng.
"Có
khi nào chết đuối hay không? Vừa mới nhớ cha thì ông trời liền cho mình đoàn
tụ. Linh thật linh thật! Nhưng tôi chưa có muốn gặp ổng sớm như vậy đâu mà, cho
tôi sống đi, tôi nhất định hành thiện cứu đời, nhất định không chửi thề nữa,
làm ơn!"
Đầu óc nàng
lúc này vô cùng nặng nề, nàng đã không còn nhìn thấy bờ nữa, cả cơ thể chìm hẳn
xuống lòng hồ, mí mắt cũng đã từ từ khép lại. Cả mũi, cả họng, cả phổi nàng lúc
này chắc đã đầy nước. Nàng cảm thấy ông trời thật không công bằng, nếu chết
oanh liệt một chút còn tốt, đằng này chết vì nguyên nhân như vậy, nàng thật
không muốn! Cuối cùng, đầu óc nàng cũng không còn suy nghĩ thêm cái gì được
nữa. Trước khi ngất đi nàng biết có một cơ thể ôm lấy mình kéo lên.
Một lát sau
nữa, Tầm Ngân cảm thấy ngực rất đau, hình như có ai đó đang đấm mạnh vào, ấn ấn
đẩy đẩy.
"Tầm
Ngân, tỉnh dậy, Tầm Ngân!"
Liên tục ấn
đẩy lồng ngực nàng đến phát đau.
"A Hà,
cứu ta... ta chưa muốn chết, A Hà!"
Trong lúc này
nàng bỗng nhớ Hà Bá da diết, nàng nghĩ nam nhân cứu mình chính là Hà Bá. Nàng
thực sự rất nhớ y! Nếu được sống lại nàng nhất định không keo kiệt với y nữa.
Lát sau, Tầm Ngân cảm thấy có một luồng khí tràn vào phổi, rõ ràng bụng nàng
đang trồi lên trụt xuống. Lát nữa lại cảm thấy có một người ngậm lấy môi mình
mút vào.
"Hô
hấp nhân tạo có cần phải dùng lưỡi hay không đây?Biến thái, dám lợi dụng
ta!"
Tầm Ngân thật
muốn cắn chết hắn, thấy nàng sắp chết liền ăn hiếp nàng. Nàng khinh! Sau đó
chuyện gì xảy ra nữa nàng cũng không còn nhớ.
Ngoài trời
lúc này mây đen kéo đến tầng tầng, mặt trăng lập tức mất dạng. Gió mạnh từng
cơn thổi lên, cái rét kinh hồn bạt vía khinh bạc sự yếu ớt của con người. Một
nam nhân cao lớn, thân thể ướt sũng, đôi mắt đầy tơ máu đỏ còn chút thất thần,
bế Tầm Ngân lên rồi ôm đi.
*******
Khi Tầm Ngân
tỉnh lại lần nữa thì trời đã gần sáng. Trong phòng lại vô cùng ấm áp, một chậu
than hồng đặt cạnh giường, nến vàng thắp căn phòng sáng lung linh. Nàng cảm
thấy toàn thân như vừa trải qua một trận chiến lớn, đau nhức rã rời.
Nàng run run
nâng cánh tay xoa xoa huyệt thái dương. Bất giác như nhớ ra thứ gì đó liền
trừng mắt sáng hơn sao, giơ bàn tay trước mặt quơ quơ.
"Ngươi
còn sống!"
Liền nghe
giọng nói khàn khàn bên cạnh, âm mũi có chút nặng nề, dường như chủ nhân giọng
nói cũng đang bị cảm. Nàng liền xoay đầu qua nhìn người nằm bên cạnh, đắp cùng
chăn với mình mà trân trân mắt. Thì ra là Hà Bá bằng hữu tốt của nàng. Bất
giác, Tầm Ngân nhào qua ngực Hoàng Cảnh Vũ khóc lớn.
"Hà
Bá... Hà Bá... oa oa..."
Hình như lâu
rồi nàng không có khóc như vậy, lần cuối cùng cũng đã là lúc nào đó mà nàng
cũng không còn nhớ nổi nữa.
"Ta còn
sống, Hà Bá, ta vậy mà vẫn còn sống. Ta còn tưởng khi nãy mình xuống làm bạn
với hà bá rồi chứ! Hu hu, ta mới không muốn làm bạn với hà bá sớm như vậy đâu
Hà Bá! Ta còn chưa có sống đủ... ha ha, ta còn chưa biết mùi vị của đàn ông, ta
chưa có hẹn hò... ta muốn được yêu... Oa oa..."
Nàng nói ra
một tràn Hà Bá này Hà Bá kia, rốt cuộc cũng không ai hiểu nàng đang nói gì nữa.
Vừa khóc vừa cười, nước mũi nước mắt chùi cả vào ngực áo Hoàng Cảnh Vũ khiến y
không rõ tư vị gì.
Lúc nãy,
Hoàng Cảnh Vũ tương kế tựu kế cùng Lý Hữu, tìm một cô nương có dung mạo tương
đồng với mẫu thân của Bạch Lãng Tuệ thuở thiếu thời, thổi điệu tiêu vọng cố
hương yêu thích của nàng để thử phản ứng của Bạch Lãng Tuệ.
Nhưng mà
ngoài ý muốn, lời cuối cùng bọn họ nghe thấy lại chính là 'cô nương đừng chết
nha' của nàng. Xem ra loại trừ khả năng Bạch Lãng Tuệ đang diễn tuồng.
Trước đây,
Bạch Lãng Tuệ tuy thông minh, nhưng mà nàng ghét nhất là nói dối. Mỗi lần nói
dối đều không được tự nhiên. Huống chi, nàng cũng mẫu thân đã xa cách nhiều năm
như vậy, người sống chết ra sao chính là cái gai trong lòng của Bạch Lãng Tuệ.
Trên đời này người nàng nghe lời nhất chính là mẫu thân, cũng yêu thương mẫu
thân nhất.
Năm đó, phụ
thân của nàng bị vu oan mà bị đày đến biên ải, trên đường đi còn bị người ta
hại chết. Huynh trưởng của nàng liền sinh hận triều đình, quyết tâm đứng về
phía Hoàng Thụy Cơ để tạo phản. Nàng vì vậy cũng góp sức vào trả thù cho phụ
thân mình.
Khi đó Bạch
Lãng Tuệ mười tám tuổi đã rời khỏi hoàng cung đứng về phía cửu cửu của mình.
Mẫu thân nàng trước khi gả đi thì là nô tì thiếp thân của thái hậu. Cho nên
được thái hậu tha mạng, giam lỏng ở hoàng lăng, ngày ngày chăm sóc lăng mộ cho
tiên đế. Từ đó Bạch Lãng Tuệ cũng không còn gặp lại mẹ mình nữa.
Vì vậy, chỉ
còn một khả năng chính là Bạch Lãng Tuệ bị mất trí nhớ. Nhưng khi nãy nàng suýt
nữa chết đuối. Bạch Lãng Tuệ có nội lực, từ nhỏ đã luyện một môn võ công điều tức
hơi thở, cơ thể nhịn thở được rất lâu. Dù mất ký ức thì phản xạ vẫn còn. Vừa
rồi Tầm Ngân vừa chìm xuống đã quơ quào lung tung, nếu Hoàng Cảnh Vũ không nhảy
xuống cứu thì có lẽ giờ nàng đã thực sự đã đoàn tụ cùng hà bá như lời nàng vừa
nói khi nãy.
Cho nên, đã
có thể khẳng định nàng không phải mất trí nhớ, cũng không phải là Bạch Lãng Tuệ
giả vờ, mà chính là tá thi hoàn hồn.
"Nín
đi!"
Hoàng Cảnh Vũ
vỗ vỗ vai của kẻ đang dùng ngực áo mình làm khăn chùi mũi mà không khỏi sinh
khí. Y từ nhỏ đã không để bất kỳ ai quá thân cận mình, những lúc lâm hạnh sủng
phi đều không cùng các nàng qua đêm ở một chỗ, đừng nói đến việc ôm ấp lại có
hành động thân mật thế này.
Bạch Lãng Tuệ
năm đó cũng là người có vị trí nhất định trong lòng y, nhưng mà giữa hai người
vẫn trong sáng như thanh thiên bạch nhật, chưa có hành vi nào vượt qua lễ giáo.
Cho nên,
những ngày qua ngủ bên cạnh Hứa Tầm Ngân, khiến y trong lòng thỉnh thoảng cảm
thấy kỳ lạ không quen, hiện tại còn bị kẻ này xem như một nơi để trút nỗi niềm.
Bất giác, Hứa
Tầm Ngân đang khóc thảm thì ngồi bật dậy, mắt trừng trừng nhìn Hoàng Cảnh Vũ.
Giống như người vừa khóc hôn thiên địa ám lúc nãy cũng không phải mình. Tầm
Ngân bỗng dưng nhớ ra kẻ đã cứu mình nhưng cũng lợi dụng lúc nàng mê mê tỉnh
tỉnh mà hôn nàng. Tuy cái xác này cũng không phải của nàng, nhưng mà như vậy
nàng cảm thấy mình không cam tâm. Nàng kéo tà áo Hoàng Cảnh Vũ lên hết sức tự
nhiên xì mũi một cái rồi hỏi y.
"Ai cứu
ta vậy?"
Hoàng Cảnh Vũ
nhìn tà áo ẩm ướt của mình rồi nhìn Tầm Ngân, mặt lạnh xuống hơn phân nửa. Tầm
Ngân không nghe thấy trả lời thì trợn mắt nhìn y.
"Là
ngươi?"
Hoàng Cảnh Vũ
không nói chỉ nhướng mày một cái.
"Biến
thái..."
Tầm Ngân
buông ra tiếng chửi, bất giác khóe môi giật điên cuồng. Nàng nhớ mình đã cầu
xin ông trời cho sống lại nhất định bỏ những lời nói thô lỗ, hiện tại chửi như
vậy có khi nào ngay tức khắc sẽ chết bất đắc kỳ tử hay không?
"Cứu
ngươi ngươi còn mắng ta?"
Hoàng Cảnh Vũ
nhíu mày thành hàng, kẻ này nhất định phải dạy dỗ lại, dù chỉ mang cái xác của
Bạch Lãng Tuệ đi chăng nữa thì nhất định cũng không thể để khí chất tà đạo lấn
át quá nhiều. Gương mặt thanh tú diễm lệ thế này mà cái miệng tiện thế kia thật
sự không hợp.
"Lợi
dụng ta..."
Tầm Ngân tính
chửi nhưng nàng không có cách, nàng quen chửi thề nhiều năm nay. Hiện tại bảo
nàng chửi mà không dùng những từ ngữ thô lỗ e là đã làm khó nàng rồi. Nhất thời
nàng không biết phải phát tiết như thế nào mới đúng.
Hoàng Cảnh Vũ
nhìn Tầm Ngân lắp bắp trong miệng, biết nàng không cam tâm nên y nảy sinh ý
định sẽ dạy dỗ nàng ngay lúc này. Bất giác, y kéo tay nàng ngã xuống giường,
trở người một cái đè lên người nàng.
"Nè, làm
gì? Cưỡng gian dân nữ nhà lành đi?"
Tầm Ngân bỗng
dưng lấy hai tay che ngực, mặt còn làm ra vẻ ủy khuất. Hoàng Cảnh Vũ thật rất
muốn cười, nhưng lúc này y muốn dạy dỗ kẻ này, thật sự phải nghiêm khắc.
"Ngươi
thích mắng người lắm mà, mắng một tiếng ta nghe!"
Tầm Ngân đảo
đảo tròng mắt, bỗng dưng nàng đặt hai tay chống lên ngực Hà Bá, đánh đánh liên
tục ngả ngớn chọc người. Muốn chỉnh nàng? Còn khuya!
"Quỷ sứ
hà, ăn hiếp dân nữ nhà lành, ghét ghê nha!"
Nàng vừa nói
vừa bĩu bĩu bờ môi hồng hồng của mình, vừa nói vừa lộ ra đầu lưỡi đỏ đỏ. Bất
giác Hoàng Cảnh Vũ nhíu mày, mắt từ từ tối sầm lại. Y cảm thấy môi khô miệng
khát, nhớ đến nụ hôn lúc cứu nàng, bỗng dưng cảm thấy thật muốn cắn nàng lần
nữa.
Lúc nãy khi
nhìn thấy Tầm Ngân rơi xuống hồ. Ban đầu định thử xem khả năng bế khí của nàng
ra sao. Nhưng sau đó phát hiện người quơ quào trong nước không theo quy luật
nào, thì y liền gấp gáp nhảy xuống cứu. Khi đó Phí Lời cùng Lý Hữu và nhiều ám
vệ khác cũng không ngăn được y. Y chỉ cảm thấy nếu như để Hứa Tầm Ngân chết đi
thì không được, y nhất định không thể để nàng chết.
Hoàng Cảnh Vũ
nhìn Tầm Ngân thêm chút nữa, bỗng dưng nắm lấy cằm nàng rồi cúi đầu xuống hôn
lên môi nàng.
"Ưm..."
Tầm Ngân bất
giác trừng mắt. Không phải lần nữa lại làm Hà Bá này sinh hứng rồi chứ? Từ ngày
y tỉnh dậy cho đến nay thì hai người bọn họ cũng không có thân thân, thật lâu
lắm rồi đi? Nàng cũng quên mất phải đẩy y ra, tay từ lúc nào đặt lên cổ y, mắt
nhắm nghiền lại, mơ mơ màng màng hùa theo y.
Hoàng Cảnh Vũ
ban đầu chỉ định hôn một chút, vậy mà lại biến thành hôn sâu. Người này có một
sức hút kinh người khiến Hoàng Cảnh Vũ nhất thời mê hồn đảo trí.
"... a
Hà..."
Tầm Ngân gọi
một tiếng như vậy, bất giác Hoàng Cảnh Vũ như nhớ ra điều gì liền rời khỏi môi
nàng. Sau khi y buông ra, hai mái đầu tựa vào nhau. Y luyến tiếc hương vị này,
ánh mắt âm trầm nhìn nàng.
"Ngươi
là ai?"
Y khàn khàn
giọng hỏi nàng. Nàng gò má còn ửng hồng, đáy mắt ướt át có chút đê mê.
"Ngươi
không phải a Lãng!"
Hoàng Cảnh Vũ
vừa vuốt ve gò má Tầm Ngân, ánh mắt y thẳm sâu nhìn thẳng vào mắt nàng, như
muốn từ đó có được một lời khẳng định nào đó. Bất giác, Tầm Ngân trong cơn say
tình tỉnh lại, câu nói của Hà Bá làm tim nàng khẽ nhói lên một cái.
"Ta đã
nói ta không phải Bạch Lãng Tuệ rồi mà. Ngươi còn không tin ta? Ta chỉ là mượn
hồn đoạt xá, có cần phải nhắc lại với ngươi hay không? Hay ngươi vẫn còn nghi
ngờ là ta trước đó hại ngươi? Ta kéo ngươi từ dưới sông lên còn không cảm ơn
ta, cho ăn cho ở gần hai tháng không tính tiền cũng không biết ơn ta. Một chút
tin tưởng cũng không có!”
Tầm Ngân bỗng
dưng nảy sinh giận dỗi, nói liền một mạch đến hơi thở cũng phập phồng. Nàng
không biết vì sao mình giận đến như vậy, nhưng trong lòng có một chút uất ức.
Hà Bá này đã
sống với nàng vài tháng, hai người ngày nào cũng ở cùng nhau, cùng ngủ một
giường, còn làm qua biết bao chuyện thân mật như vậy. Nhưng mà y một chút cũng
không tin nàng, còn gọi nàng bằng 'a Lãng'. Vì sao nàng chưa từng nghe y gọi
mình là 'a Ngân' chứ? Thật bực mình nha!
Tầm Ngân sinh
khí liền đẩy Hà Bá khỏi người mình rồi nằm nghiêng mặt qua một bên, hờn dỗi
giật hết chăn ôm trong ngực.
Hoàng Cảnh Vũ
khi nghe xong cũng không biết trong lòng y đang nghĩ gì, nặng nề nằm xuống.
Trước đây y cũng từng suy đoán như vậy, nhưng mà giờ chính miệng Hứa Tầm Ngân
thừa nhận làm y có chút ngoài ý muốn. Bạch Lãng Tuệ của quá khứ thực ra chỉ là
một tá thi hoàn hồn. Hiện tại trong thân xác này chính là một người xa lạ mà
trước đây y chưa từng quen biết.
Vậy ra Hứa
Tầm Ngân thực sự đã cứu y, hai tháng qua bọn họ ngày ngày ở cạnh nhau. Nhưng mà
một chút ký ức của quãng thời gian đó y hoàn toàn không ấn tượng gì. Còn nụ hôn
vừa rồi...
Hoàng Cảnh Vũ
không tiếp tục suy nghĩ nữa, y lặng lẽ nhắm mắt lại. Tầm Ngân cũng trằn trọc,
mấy ngày qua biểu hiện của Hà Bá có chút khác thường. Đặc biệt là ánh mắt không
còn thân thiết như trước nữa.
Trước đây,
nàng cũng chưa từng nghe y gọi mình là 'a Lãng' bao giờ. Có khi nào y đã nhớ
lại cái gì đó rồi hay không? Vậy ra, mối quan hệ của Bạch Lãng Tuệ và Hà Bá
cũng không tầm thường chút nào.
Vậy nụ hôn
vừa rồi và cả những lần trước đây nữa là Hà Bá dành cho ai? Bạch Lãng Tuệ hay
là Hứa Tầm Ngân trong thân xác Bạch Lãng Tuệ? Tầm Ngân đập đập gối rồi nằm sấp
xuống giường, chôn cả mặt và người vào chăn.
***
Sáng hôm sau,
khi tỉnh dậy thì Tầm Ngân đã không nhìn thấy Hoàng Cảnh Vũ đâu nữa, có lẽ y đã
đi làm việc gì đó cho giám quan rồi. Nàng ngồi dậy thất thần một lúc rồi mang
chậu ra rửa mặt. Sau đó đến chỗ quản gia nhận việc. Đêm hôm qua, việc nàng bị
ngã xuống hồ vậy mà dường như không ai biết, cũng không ai hỏi han hay nhắc
đến.
"Quái
lạ!"
Tầm Ngân ngẫm
ngẫm, đêm qua nàng nhớ hình như có nghe thấy tiếng ồn ào, không phải chỉ một
mình Hà Bá ở đó. Huống chi còn cô nương kia, lính canh cách đó cũng không xa,
động tĩnh lớn như vậy bọn họ không thể không biết. Vậy mà hiện tại giống như
đêm qua không có chuyện người ngã xuống hồ. Cuộc sống gì thế này, dù nàng chỉ
là một người làm mới, nhưng mà cũng nên hỏi thăm một chút chứ?
Tầm Ngân vất
vả nửa ngày, trưa chạy đến nhà ăn cùng hạ nhân. Nhà ăn cũng khá lớn, nàng đảo
mắt nhìn quanh nhưng tuyệt nhiên không thấy Hà Bá.
"Đại
thúc, người làm của phủ dùng cơm trưa đều phải ở đây đúng không?"
"Đúng.
Ngươi có ý kiến gì?"
Đại thúc bên
cạnh không khách khí nhíu mày trả lời. Tầm Ngân thấy vậy thì nhe răng cười lấy
lòng một cái, dù gì cũng ăn ở dài hạn, nàng không thể làm mất lòng người ta.
Vậy sau này nhất định khó sống!
"A vậy
thì không có, ta chỉ thắc mắc vị bằng hữu vào phủ cùng ta hôm qua ở đâu
thôi!"
"Hắn?
Hắn theo lão gia làm việc rồi. Ngươi đó, mới đến đây đừng có nhiều chuyện, lo
thân mình đi!"
Tầm Ngân liền
nhíu mày thành hàng. Nàng nhớ ngày hôm qua sau khi bọn họ vào thì có thêm một
nhóm người mới nữa cũng theo sau.
"Hôm
qua đến nhận việc có mấy người nữa, hắn sao biết mình đang nói về ai chứ?"
Tầm Ngân
không nghĩ nữa mà bắt đầu ăn cơm. Sau đó nàng tiếp tục đi chăm vườn hoa ở hậu
viên. Đến gần tối tắm rửa, ăn cơm xong trở về phòng thì cả người cũng mệt
nhoài. Nàng ngồi bên cửa sổ vừa nhâm nhi tách trà vừa hóng tầm mắt ra hậu viên.
Chiều nay
trời bỗng đổ xuống cơn mưa tuyết. Hiện tại tuyết vẫn còn rơi. Phòng nàng ở đêm
nay đã được hạ nhân mang đến một chậu than hồng và một chiếc chăn bông mới tinh
dày cộm. Nàng nghĩ có lẽ vì trời đổ tuyết nên chủ nhân của phủ này làm việc từ
thiện đi?
Uống trà nhiều
quá, đêm đó Tầm Ngân đang nằm trên giường thì buồn tiểu. Vốn trong phòng có bô
nhưng nàng không thích sử dụng cái này. Vì vậy, giữa trời tuyết trắng bay mịt
mù, nàng quyết định đi nhà xí. Lúc này, chắc ai cũng chăn ấm nệm êm rồi. Xung
quanh ngoài tiếng gió gào thét thì không có bất kỳ âm thanh gì nữa.
Đang loay
hoay kéo quần thì Tầm Ngân nghe thấy có tiếng thì thầm.
"Trần
Ổn, sự việc sao rồi?"
Tầm Ngân liền
giật mình một cái. Đi đến đây còn gặp khắc tinh, ông trời quả nhiên muốn dày vò
nàng. Tầm Ngân áp tai vào vách nhà xí, nghiến răng nghiến lợi nghe lén tình
hình bên ngoài.
"Đại ca,
rất khó để tiếp cận khu nhà chính. Lính canh khá dày đặc, chỗ kia còn có mấy
chốt chặn đến con muỗi cũng khó lòng bay lọt."
"Vậy
phải làm sao? Hay là đêm nay nhân lúc bão tuyết ngươi đến đó xem thử!"
"Nơi này
ám vệ dày đặc, chỉ sợ chưa kịp nhìn thấy người thì đã chết dưới lưỡi đao của
chúng rồi!"
"Vậy
ngươi có cao kiến gì không?"
"Ta
không biết, huynh thấy sao?"
"Tạm
thời ngươi ở trong này quan sát đêm nay đi."
"Nhưng
mà bão tuyết..."
"Ngươi
dùng chăn quấn đỡ đi!"
Trần Ổn nhìn
bọc chăn nhăn nhúm mỏng manh mà không biết trong lòng có tư vị gì. Đêm nay có
khi nào y sẽ bị đông chết? Người kia dường như hiểu được ánh mắt của y liền
không nhanh không chậm vỗ vai y.
"Tổ chức
sẽ ghi công ngươi. Yên tâm! Phụ mẫu dưới quê của ngươi hôm qua vừa được chủ
nhân gởi đến một bao ngô. Mùa đông năm nay sẽ có ngô ăn cũng không phải nhịn
đói!"
Trần Ổn nghe
xong thì hết sức cảm động, y nhìn tấm chăn mà không còn cảm thấy lạnh nữa. Y
bẩm sinh không phải thích làm sát thủ, ai mà thích lấy giết người làm nghề cơ
chứ? Chẳng qua ở nông thôn không có việc gì làm, phụ mẫu già yếu, sắp đói chết
thì được Tào Kiếm Bình nhặt được. Từ đó y gia nhập Thiên Sát để có chút cơm
cháo gửi về báo hiếu cho cha mẹ già. Hôm nay nghe tin phụ mẫu có ngô ăn, không
phải đói khát trong mùa đông này nữa thì liền hết sức vui mừng. Tầm Ngân còn
nghe rõ tiếng sụt sùi của y.
"Đa tạ
đại ca, đa tạ chủ nhân!"
"Được
rồi, ta đi đây! Mấy ngày nay Thiên Sát tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy động
tĩnh của hắn, hy vọng Lý Hữu cũng chưa tìm được hắn."
Sau khi nghe
tiếng chân người nhảy khỏi tường, Tầm Ngân vẫn ngồi lại trong nhà xí. Nàng biết
rõ Trần Ổn vẫn chưa rời đi. Hiện tại nếu nàng ra ngoài thì biết phải làm sao?
Trần Ổn đang tìm Hà Bá, dù bức tranh đó khó có được đầu mối, nhưng mà tránh còn
hơn tự chuốc họa vào thân.
Nàng ngồi nửa
buổi chân cũng tê rần, toàn thân lạnh cóng. Trần Ổn vẫn còn đi đi lại lại xoa
xoa toàn thân, dường như y vẫn chưa tìm được một chỗ tránh tuyết. Bên kia có
lính canh, chỉ sợ di chuyển thêm chút sẽ bị phát hiện.
Một lúc sau,
Tầm Ngân nghe có tiếng chân người đạp tuyết mà đến, sau đó Trần Ổn hình như rất
nhanh liền lủi đi. Tầm Ngân nhìn thấy đôi giày đen dưới cửa thì tim đập nhanh
một cái.
Nàng phát
hiện, giữa trời đông bão tuyết thế này nếu bản thân bị giết người diệt khẩu
cũng chẳng ai biết. Nhà xí thật xa khu phòng vệ của phủ giám quan. Nếu lần này
thoát được, nàng thề sau này mỗi lần đi tiểu sẽ dùng bô!
"Cộc,
cộc, cộc!"
Ba tiếng gõ
cửa vang lên, Tầm Ngân ngồi dưới sàn nhà vừa bịt miệng vừa rón rén lấy cục gạch
thủ sẵn trong tay. Bất giác cánh cửa mở ra.
Comments
Post a Comment