Tác giả: Minh Nguyệt Vô
Ưu
Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, giang hồ x
cung đấu, HE.
Hứa Tầm Ngân là kế toán viên ở thế kỷ
21, nhảy cầu xuyên không về 700 năm trước. Trong lúc vô tình gặp phải hoàng đế
bị ám sát trọng thương. Tưởng y là ma quỷ nên nàng đánh y đến mất trí nhớ. Sau
đó, hai người lang bạt giang hồ, trải qua những tháng ngày luyến ái khó quên.
(Vui lòng không chuyển ver, không reup, không xuất bản dưới mọi hình thức (kể cả ghi/thu âm))
TẬP 1
-------------------------------
Huyền Tông năm thứ mười hai, Kỳ Quốc
nội phản ngoại xâm, trải qua chiến trận triền miên, đất nước sớm đã thành một
cỗ thi tàn. Nơi này chính là huyện Kỳ An nằm vùng biên ải giáp với Tề Quốc,
muốn vào kinh thành phải vượt qua một con sông lớn nước chảy xiết.
Tháng trước, vừa xảy ra cuộc giao
chiến đẫm máu giữa quân đội Kỳ Quốc cùng đại Tề hùng mạnh. Thành trì sớm đã
không thể giữ nổi.
Ba ngày trước, hoàng đế Kỳ Quốc đã ký
hiệp ước, hai ngày sau sẽ dâng năm thành trì cùng huyện Kỳ An cho đại Tề.
Nghe đâu, người Tề quốc hung tàn khét
tiếng, bá tánh Kỳ An đều vô cùng hoảng loạn. Hiện tại, bọn họ chỉ mong có thể
nhanh chóng vượt sông, bước vào lãnh thổ Kỳ Quốc để bảo toàn tính mạng.
Những ngày này dịch bệnh, cướp bóc
hoành hành. Xác người nằm ngổn ngang, mùi hôi thối nặc nồng trong không khí.
Trên đường là những thân người vật
vờ, không một âm thanh phát lên, thậm chí một tiếng rên rỉ cũng không có, tựa
như những tang thi đang di chuyển. Thỉnh thoảng, vài ba tiếng quạ kêu thảng
thốt, dường như chúng đang giành giật xác người.
Huyện lệnh và gia đình của y trong
đêm nhiều ngày trước đã gom của cải cùng tài sản lên thuyền vượt sông. Những
người giàu có đều đã rời khỏi. Nơi đây chỉ còn lại bá tánh áo vải thường dân
nghèo khổ cùng với một ít quan binh mà thôi.
"Chúng tôi muốn qua sông. Đại
nhân à, xin cho chúng tôi đi, có được hay không?"
Hai người gồm một nữ nhân trẻ tuổi và
lão bà khoảng gần bảy mươi. Trên tay nữ nhân còn bế một hài tử đang ngủ say.
Lão bà tóc điểm hoa sương, được vấn
trên đầu bởi một chiếc khăn sờn rách. Y phục trên người cũ kỹ dơ bẩn, chắp vá
khắp nơi, có nhiều chỗ còn dùng vải khác màu đắp lên càng lộ rõ nét hèn mạt của
mình. Lão bà vừa nói vừa nắm lấy hai thanh kiếm gác ngang ở chốt chặn trước bến
tàu.
"Cút đi!"
"Đại nhân, cả nhà chúng tôi già
trẻ lớn bé còn có một hài tử mới sinh không lâu, phụ thân của nó sớm đã chết
trên chiến trường rồi. Ở đây, chúng tôi không còn nhà cửa ruộng đất. Có thể cho
chúng tôi đi hay không? Cầu xin đại nhân!"
Lão bà vừa nói vừa òa khóc, nước mắt
sớm đã tràn ra nhòe nhoẹt trên gương mặt xám tro nhăn nhó vì đói khát và gian
khổ. Nữ nhân ôm hài tử trong lòng phía sau cũng lầm lũi cúi đầu, ngăn đi giọt
nước mắt đang chực tràn xuống.
"Ngươi điếc hay sao? Đã nói là
cút đi! Các người đi hết thì thành không nhà trống, chúng ta lấy gì giao phó
cho thành chủ đây?"
"Chúng tôi không muốn làm nô
dịch đâu đại nhân! Chúng tôi cũng là con dân của Kỳ quốc, hoàng thượng vì sao
lại bỏ rơi chúng tôi chứ?"
Quan binh trợn mắt, không nhanh không
chậm đẩy một cái làm lão bà ngã nhào xuống đất.
"Mẫu thân, mẫu thân à!"
Nữ nhân trẻ tuổi vội khom người đỡ mẹ
mình dậy. Nhưng thân thể già yếu dường như chỉ còn lại chút hơi tàn. Bà ra sức
thở dốc.
"Muốn qua sông, cũng được thôi.
Đưa bọn ta mười lượng bạc, lập tức được đi! Còn không, thì chấp nhận ở đây làm
nô dịch cho thành chủ đi!"
"Tôi... tôi chỉ còn năm lượng
bạc... có thể cho chúng tôi qua sông hay không?"
Nữ nhân lớn tuổi vừa thì thào vừa lấy
trong tay nải ra một chút bạc trắng.
"Năm lượng? Năm lượng mà cũng
đòi qua sông à? CÚT ĐI!"
Nghe đến đây nữ nhân trẻ tuổi khẽ
ngẩng đầu, nàng giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn đám quan binh đang từ trên cao nhìn
xuống mình.
"Mười lượng sao? Chúng tôi không
phải là con dân của hoàng thượng hay sao? Chúng tôi hàng năm đều đóng thuế,
tướng công của tôi còn xông pha chiến trường giết giặc mà bỏ mạng. Bây giờ còn
đòi mười lượng của chúng tôi hay sao?"
Bỗng ‘chát’ một tiếng, nữ nhân bị
đánh ngã nhào xuống đất, đứa trẻ trên tay nàng cũng rơi xuống 'bịch' một cái
liền vang lên tiếng khóc thảm.
“Oa… oa… oa…”
"Con à, con à!"
Nữ nhân bò đến ôm lấy hài tử vào
lòng. Xung quanh nhiều người nhìn thấy nhưng cũng không ai quan tâm. Bởi vì đó
đã là việc thường tình diễn ra suốt mấy ngày nay. Phần còn ở lại lúc này chính
là những người không có khả năng lên thuyền.
Có lẽ, quãng đời còn lại của họ hoặc
trở thành nô dịch, hoặc lên núi làm thảo khấu.
"Thứ thảo dân mạt hạng như ngươi
mà cũng dám lớn tiếng đòi công bằng với ta hay sao? Cút đi, còn không thì đừng
trách ta ra tay độc ác!"
"Đi thôi... con ơi, chúng ta đi
thôi!"
Lão bà vừa khóc vừa bò dậy ôm lấy tay
nải của mình, một tay nắm lấy cánh tay con dâu kéo đi, vừa đi vừa lau nước mắt
trên gò má đẫm lệ.
Hai người dắt díu nhau rời khỏi, đến
góc vắng vẻ, bỗng dưng từ phía sau nghe thấy một giọng nói cất lên. Âm vực hơi
trầm thấp nhưng vô cùng ấm áp.
"Các người muốn qua sông hay
sao?"
Hai người đồng thời quay lại thì thấy
một gương mặt nam nhân còn rất trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi. Người này dong
dỏng cao, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm hữu thần. Hàng mi rất dày và cong nhấp
nháy tựa cánh bướm vờn hoa. Mũi cao thanh tú, môi mọng hơi nứt nẻ. Cằm nhỏ trán
cao. Mái tóc dài có chút bù xù nhưng vẫn không che được mỹ mạo của mình.
Trên người hắn mặc một bộ trường bào
màu xanh, lưng tùy tiện thắt lại bằng một miếng vải màu đen lộ ra chiếc eo nhỏ.
Người này dương quang chói lọi, nếu không phải rơi vào chiến loạn hẳn cũng là
một văn nhân công tử phong lưu nổi tiếng, hoặc thi lấy công danh cũng trở thành
bậc hiền tài của Kỳ quốc. Đáng tiếc, ý trời khó đoán!
Nữ nhân trẻ tuổi nhìn nam nhân trước
mặt một lúc rồi khẽ cúi đầu.
"Phải, nhưng... quan binh không
cho chúng tôi rời khỏi!"
"Bốn lượng!"
"Hả?"
"Ta chỉ cần bốn lượng. Không
phải các ngươi có năm lượng hay sao?"
Nữ nhân nghe đến đây thì khẽ run lên
một cái, chân không tự chủ được hơi lùi về phía sau, nắm lấy tay mẹ mình thật
chặt. Nam
nhân thấy phản ứng của các nàng thì khẽ nhíu mày thành hàng.
"Ta không phải thảo khấu, yên
tâm, ta sẽ đưa các người qua sông!"
"Nhưng mà... không có thuyền
lớn..."
Nữ nhân vừa nói vừa không khỏi quan
sát kỹ nam nhân. Nàng nghe nói có thể đi thì liền mừng rỡ, thoát khỏi nơi này
thì sẽ có cơ hội sống. Không khỏi quay đầu lại nhìn mẹ mình mấy lần.
Lão bà cũng đang hết sức căng tai
lắng nghe, ánh mắt đều là đầy ắp mong chờ. Nhưng mà không có thuyền thì làm sao
vượt sông lớn chứ?
"Việc đó đừng để ý. Ta nhất định
đưa các người qua sông bình an. Nhưng đến nơi phải đưa ta bốn lượng."
Nữ nhân nghe đến đây trong lòng liền
chấn động, nhưng mà bốn lượng lại không chắc mình phải trải qua những gì có
phải hay không là một sự mạo hiểm?
"Chúng tôi... chúng tôi còn cần
tiền đến kinh thành..."
"Ba lượng?"
"..."
"Hai lượng?"
"...Vậy... vậy được!"
"Phải rồi, có thể hỏi quý danh
của công tử hay không?"
Nữ nhân trẻ tuổi giương đôi mắt lo âu
nhìn người trước mặt.
"Gọi ta là tiểu Hứa!"
Thật ra người này không phải là đàn
ông, mà chỉ là nữ cải nam trang. Nàng chính là Hứa Tầm Ngân, kế toán viên hai
mươi lăm tuổi sống ở thế kỷ 21. Tên cũng là tên kiếp trước của nàng, bởi vì cảm
thấy cái tên này vừa giống nam vừa giống nữ, nên nàng cũng không muốn đổi lại. Chỉ
là một tuần trước cùng nhóm bạn đi du lịch thi nhảy cầu mà nhảy luôn về thế kỷ
14, cách thế giới nàng sống 700 năm.
Và còn xui xẻo hơn nữa khi linh hồn
nàng rơi vào thân xác một nữ nhân mồ côi, tay yếu chân mềm, trói gà không chặt.
Cũng không đúng, nơi nàng ta tỉnh dậy thậm chí một con gà cũng không có. Nóc
nhà dột nát, bốn vách không thể cản nổi một cơn gió lạnh của mùa đông.
Vừa tỉnh dậy, Tầm Ngân đã đói đến mức
không chịu nổi, dường như nữ nhân kia chính là chết vì đói. Vất vả lắm nàng mới
có thể dùng tre nhọn xỏ được một con cá. Đó chính là kỹ năng sinh tồn mà Tầm
Ngân học được trong khóa du lịch sinh thái vừa rồi.
Bờ sông nước lớn lại sâu, thật không
dễ dàng bắt được cá. Bất quá, thời này cái gì cũng nhiều và to, cho nên một con
cá cũng đủ khiến nàng ấm bụng đến hai ngày.
Từ đó đến nay, Tầm Ngân vẫn chỉ có cá
vào bụng, nhưng nàng cũng không lấy đó làm nhụt chí. Hiện tại trong túi nàng đã
kiếm được chút ít bạc, nhờ vào việc đưa người vượt biên suốt mấy ngày qua.
Theo như những gì Tầm Ngân quan sát,
chỉ cần hai mươi lượng bạc là có thể mua được một căn nhà lớn cùng ăn uống
không cần lo nghĩ suốt một năm. Nhưng nàng không cần nhà lớn, như vậy thì nàng
có thể sống nhởn nhơ không lo không nghĩ suốt hai năm rồi còn gì?
Hứa Tầm Ngân vốn dĩ đã tính cao chạy
xa bay, chỉ cần tránh khỏi Kỳ An thì nơi nào cũng có thể sống được. Chỉ là lần
này cơ hội kiếm bạc lớn như vậy, nàng nhất định không bỏ qua. Dù là việc này có
một chút thất đức!
Nhưng mà có sao chứ, không phải nàng
đã lấy giá rẻ hơn quan binh rất nhiều rồi hay sao? Còn nhờ nàng mà nhiều người
có thể tìm đến bến bờ cuộc sống mới, nàng cảm thấy mình cũng đang hành thiện
cứu đời đi!
"Tiểu Hứa... khi nào mới đến chỗ
qua sông?"
Bọn họ đã đi gần một ngày không nghỉ,
càng đi vào rừng càng sâu, quanh co thậm chí nhiều chỗ còn phải leo đèo. Nếu bị
bỏ lại ở chỗ này, e là không có cách nào trở lại Kỳ An.
Bọn họ không biết rốt cuộc bản thân
có phải bị tiểu Hứa lừa bán hay không nữa, trong lòng không tránh khỏi có chút
ân hận.
"Đến rồi!"
Hứa Tầm Ngân vừa dứt lời, nữ nhân
liền nhìn thấy một dòng suối nhỏ nhưng nước chảy xiết, dường như còn rất sâu.
Bên bìa suối có một chiếc bè trúc, ở hai đầu suối có một sợi dây dài buộc chặt
vào hai gốc đại thụ.
"Cái này... cái này... sông...
sông ở đâu?"
Nữ nhân trẻ tuổi trợn mắt nói. Lão bà
đi cùng sớm đã ngồi bệt xuống đất đấm đấm liên tục vào đôi chân như sắp gãy của
mình, cũng không còn quan tâm trước mắt có đi đâu được hay không nữa. Đối với
bà, được ngồi nghỉ là mãn nguyện rồi. Tuổi trẻ thật tốt, sức lực dồi dào, không
phải hay sao?
"Chúng ta không cần phải vượt
sông. Chỉ cần băng qua dòng suối này, đi hết một cánh rừng nữa là có thể đến
phía bên kia Kỳ Quốc!"
"Cái gì? Nói vậy..."
Nữ nhân kinh hãi lắp bắp, tay run run
nắm vào váy siết chặt.
"Đây chính là Tề quốc!"
"..."
Phải, Hứa Tầm Ngân đã mang bọn họ
vượt biên. Nữ nhân trẻ tuổi nghe được thì không khỏi ngã ngửa về phía sau. Nét
mặt nàng lúc này chính là kinh hãi. Nàng hối hận, vô cùng hối hận vì sao lại
nghe lời Hứa Tầm Ngân. Nếu ở lại thì bất quá chỉ làm nô dịch, còn hiện tại, có
thể đến tính mạng cũng không còn.
"...Nếu để quan binh bắt được...
nhất định sẽ bị đánh chết... bọn họ sẽ nghĩ chúng ta là gian tế!"
Nàng vừa nói, mắt không khỏi trừng
cho ra vẻ oán hận phóng về phía Hứa Tầm Ngân, bất quá nàng ta cũng không để ý
đến cảm xúc của nàng.
"Cho nên, các người phải nhanh
lên một chút!"
Tầm Ngân không dư thừa sức lực an ủi
nữ nhân. Nàng ta chỉ mong muốn có thể nhanh chóng lấy được tiền của mình, còn
sớm quay lại cho kịp tìm thêm khách mới, cơ hội kiếm tiền qua vài ngày sau sẽ không
còn nữa.
Nhưng mà, có một điều nàng chắc chắn,
nơi này tuyệt đối an toàn. Nàng đã thành công đưa mấy chục người qua bên kia
bình an. Đường Tăng không phải cũng mạo hiểm mới thỉnh được chân kinh hay sao?
Thời xưa vốn dĩ tuyến phòng thủ biên giới đã vô cùng lỏng lẻo, huống chi một Kỳ
Quốc đang suy tàn như vậy, bá tánh chạy loạn đông như kiến cỏ, cho nên việc
kiểm soát cũng trở nên không dễ dàng gì.
Hứa Tầm Ngân đưa người ngồi lên bè,
rồi nương theo sợi dây từ từ di chuyển qua suối.
Mất thêm một buổi nữa nàng mới quay
trở lại nơi cột bè để trở về bến tàu. Lúc này đã là nửa đêm. Nàng trở lại sớm
vì muốn ngày mai có thể kiếm thêm vài lượt khách nữa.
Đang di chuyển đến giữa dòng, bỗng
dưng bè đứng yên không thể tiến thêm. Nàng cố sức kéo căng lực vẫn chỉ nhích
được một chút. Hứa Tầm Ngân nhíu nhíu mày thành hàng.
"Không lẽ là hà bá?"
Hứa Tầm Ngân không khỏi cảm thấy
trong lòng có chút động. Nhớ đến những mẩu truyện vụn vặt như hiến trinh nữ cho
hà bá mà mình từng đọc đâu đó trên internet, nàng liền thấy kinh hãi. Miệng lập
tức nhẩm nhẩm một đoạn thần chú.
"Hà bá hà bá, tôi chỉ tranh thủ
kiếm cơm một chút. Bá cho tôi qua sông, ngày mai trở lại tôi nhất định cúng bá
một con gà!"
Vừa dứt lời, bỗng dưng bè nhẹ hẳn.
Nàng trong lòng chưa kịp vui vẻ thì từ trước bè một thứ gì đó đen thù lù nổi
lên bám vào bè nàng rồi trèo lên.
"HƠ...HƠ..."
Hứa Tầm Ngân thở dốc, há hốc mồm ngã
ngồi về phía sau. Thứ đen to thù lù đó chính là một nam nhân cao lớn, tóc dài
rũ rượi đến eo.
Trong đêm trăng sáng, Hứa Tầm Ngân
nhìn thấy rõ xuyên qua lớp tóc đó là một đôi mắt trợn to hằn sâu tơ máu.
'Hà bá' vươn đôi tay trắng nhợt vì
ngâm nước quá lâu của mình bắt lấy cổ chân Tầm Ngân làm nàng toàn thân run lẩy
bẩy. Trong cuộc đời mình cũng chưa từng bao giờ nghe thấy tim đập dữ dội đến
như vậy.
"Hà bá, hà bá... tha cho tôi,
tôi cúng gà cho bá, cúng heo cho bá, bá thích con gì tôi cúng con đó!”
Hứa Tầm Ngân lắp bắp kinh hãi, nói
nhăng nói cuội, nhắm nghiền mắt cắn răng liên tục khấn vái.
Nhưng 'hà bá' không vì tiếng vái
thành tâm của nàng mà tha, liền tiến càng lúc càng gần. Trên miệng 'hà bá' khàn
khàn thốt ra tiếng nói không rõ nghĩa.
"C...ứ...u...t...rẫm..."
Tầm Ngân nghe không hiểu, lúc này
nàng căng thẳng đến mức cũng không muốn hiểu. Việc xuyên không đã xảy ra vậy
chuyện quỷ thần cũng có thể là thật.
Nghe hơi thở 'hà bá' đang đến gần,
nàng cố giữ mình trấn tỉnh, một tay vươn ra chạm được cục đá làm neo bè của
mình thì đập thật mạnh vào đầu 'hà bá'.
"Chết với chị mày, chết với chị
mày!"
Hứa Tầm Ngân cắn răng cắn lợi đập
liên tục không ngừng nghỉ cho đến khi cảm thấy 'hà bá' đó gục lên đùi mình thì
mới từ từ mở mắt ra.
"Hà bá..."
Tầm Ngân run run giọng gọi nhưng
không thấy 'hà bá' trả lời. Lòng nàng liền cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nàng có
phải đã đập chết thủy thần rồi hay không? Lúc này, bất giác nàng nhận ra một
dòng máu nóng từ đầu 'hà bá' đang chảy ướt đẫm quần mình thì liền sởn tóc gáy.
"Không phải hà bá... là người.
Mẹ nó. Hù chết chị!"
***
Sáng hôm sau khi mặt trời đã lên cao,
Tầm Ngân vì ngã xuống đất mà tỉnh dậy. Đêm qua nàng sau khi lôi 'hà bá' kia lên
bờ, tùy tiện làm vài phương pháp sơ cứu căn bản, rồi nằm vật ra một mỏm đá ngủ
say quên trời quên đất.
Từ ngày làm việc đưa người vượt biên
thì nàng rất ít khi được nghỉ ngơi, cho nên thân thể đã sớm không còn chống đỡ
nổi. Vừa nằm xuống liền ngủ một giấc đến sáng.
Tầm Ngân bật ngồi dậy, xoa xoa cái
mông đập xuống nền đất lởm chởm mà bị đau ê ẩm, mặt nhăn thành đoàn xấu xí.
Nàng phát hiện trời đã gần trưa thì kinh hãi đứng dậy.
"Hả? Trời đất ơi trễ quá
rồi!"
Nàng phủi phủi quần áo định nhanh
chân trở về bến tàu, nhưng vừa bước được vài bước như nhớ ra chuyện gì liền
quay đầu lại.
"Hà bá?"
Tầm Ngân nhìn nam nhân to lớn đang
nằm bên cạnh đống lửa nhỏ sớm chỉ còn lại một chút khói tàn của đêm qua.
Y nằm trên nền đất lạnh nhưng tướng
nằm lại vô cùng đẹp mắt, ngay ngắn, hai tay còn đặt trên bụng, hai chân duỗi
thẳng. Bộ trường bào màu đen tuy nhàu nát, lấm lem bùn đất không nhìn ra rõ hoa
văn, nhưng càng làm cho thân hình y thêm chói mắt.
Đêm qua thiếu ánh sáng không nhìn rõ,
hiện tại mặt trời rực rỡ làm lộ ra gương mặt góc cạnh tiêu sái bức người của y.
Mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch lên. Lông mày lưỡi mác càng làm dung mạo y có
nét lạnh lùng tàn khốc. Đôi vai rộng, chân tay dài, thân hình cao lớn. Nhưng mà
dù gì với gương mặt này có lẽ là còn nhỏ tuổi hơn nàng.
"Chặc chặc chặc..."
Hứa Tầm Ngân hai tay ôm trước bụng,
từ lúc nào đã cúi người kê sát vào mặt y, đôi mắt dán chặt vào gương mặt kia
liên tục chặc lưỡi, điệu bộ rõ vẻ tiếc hận.
"Đẹp trai như vầy nếu sống vào
thời của chị thì nhất định cưng sẽ làm người mẫu rất nổi tiếng nha. Đáng tiếc,
loạn lạc như thế này. Hầy…"
Nàng liên tục chặc lưỡi. Vì cái gì
trong xã hội loạn lạc, vô tình vớt dưới sông lên lại vớt trúng một người đẹp
trai như vậy?
Đêm qua nàng vất vả lắm mới sơ cứu
được vết thương trên đầu người kia, rồi xé tà áo mình qua loa quấn mấy vòng
trên đầu y. Kiểm tra thì trên bụng y còn có một vết thương khá sâu nhưng không
rõ là bị vật gì làm thương tổn. Vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng nàng vẫn
cẩn thận quấn thêm một vòng vải nữa mới an tâm.
Hứa Tầm Ngân nghĩ nghĩ, nếu ngày mai
y tỉnh thì tốt, còn không tỉnh e là nàng cũng đành phải bỏ người ở lại đây. Vì
thời thế loạn lạc, nàng cũng không có cách vác người nặng như vậy ra khỏi cánh
rừng tìm đại phu. Coi như tùy vào số phận của y đi.
Một tuần đến đây chứng kiến nhiều
nhất chính là cảnh người chết. Ngoài đường cũng đầy xác người, cho nên hiện tại
thêm một người nữa chết nàng cũng không có gì là quá ngạc nhiên.
Loạn lạc, chiến tranh, sống nay chết
mai, sống được ngày nào chỉ có thể nghĩ đến ngày ấy mà thôi.
Giữa rừng sâu trời rất lạnh, kẻ kia
lại từ dưới nước vớt lên, thân thể vô cùng lạnh lẽo. Nàng phải cọ rất lâu mới
đốt được lửa để sưởi ấm cho người này, rồi ngồi trông chừng thân nhiệt của y
hơn một giờ đồng hồ mới dám đi ngủ.
Hứa Tầm Ngân nàng tuy có chút tham
tiền, nhưng mà đối diện với sống chết của một người, nàng cũng không thể không
quan tâm. Huống chi, đầu của y là do nàng đập vỡ.
Nhưng Hứa Tầm Ngân cũng tự nhủ với
mình, nếu bè của nàng không đi qua thì tên kia cũng sẽ bỏ mạng. Cho nên bù qua
sớt lại thì nàng lại cảm thấy mình đã làm một việc thiện cứu đời.
Hứa Tầm Ngân rất tham tiền, ngay cả
cái tên của nàng cũng hàm ý là 'tìm kiếm tiền'. Cái này không phải chỉ nàng
biết mà cả xã hội đều công nhận. Bạn tiểu học, trung học, cấp ba, đại học, hàng
xóm, đồng nghiệp... toàn bộ đều biết nàng là một kẻ bán mạng vì đồng tiền.
Hứa Tầm Ngân tham tiền như vậy là bởi
vì lúc nàng mười tuổi, mẹ nàng chê ba nàng nghèo mà bỏ đi cùng người đàn ông
khác.
Năm nàng học năm nhất đại học, bạn
trai bỏ nàng để chạy theo một tiểu thư nhà giàu với siêu xe màu đỏ đặc biệt
chói mắt.
Hứa Tầm Ngân còn nhớ khi đó nàng đang
dắt chiếc xe đạp mới mua, định mang khoe hắn. Nhưng hắn chỉ nước mắt lưng tròng
nói lời chia tay rồi nhảy lên chiếc siêu xe kia đi mất. Khi chiếc siêu xe lướt
qua, nàng còn nhớ rất rõ gió quất vào mặt mình lạnh đến mức nào.
Năm nàng học năm ba đại học, ba nàng
đã qua đời vì không có đủ tiền để phẫu thuật tim.
Từ đó, Hứa Tầm Ngân bán mạng vì đồng
tiền. Nàng không muốn phải nhìn thấy bất cứ người thân nào rời bỏ mình chỉ vì
nghèo khổ nữa.
Chuyến du lịch sinh thái vừa rồi là
chuyến đi chơi thực sự đầu tiên trong đời nàng. Ấy vậy mà nàng đã phải ra đi,
bỏ lại một đống tiền trong ngân hàng. Chó má! Cuộc đời đúng là chó má với nàng.
"Ưm..."
Hứa Tầm Ngân đang ngồi thất thần thì
'hà bá' tỉnh dậy. Đầu tiên, y nhíu nhíu đôi mày đẹp của mình, môi mỏng hơi
nhếch lên một chút phát ra tiếng rên đặc biệt khàn khàn gợi cảm bức người.
Hứa Tầm Ngân biết, dạng nam nhân này
chính là mẫu đàn ông muốn được hẹn hò điển hình của mọi phụ nữ trong xã hội.
Nàng trừng mắt nhìn y, trừng cho đến khi 'hà bá' mở mắt ra nhìn mình.
Bất giác, Hứa Tầm Ngân cảm thấy hơi
lạnh sống lưng. Ánh mắt của người kia vậy mà vô cùng sắc bén lại lạnh lẽo, nó
như một mũi đao có sức mạnh đang phóng về hướng mình, tuyệt nhiên không giống
người vừa từ cơn thập tử nhất sinh tỉnh dậy.
Bất giác, Hứa Tầm Ngân nhớ đến cảnh
đêm qua nàng dùng đá đập đầu y như đập đầu cá, có khi nào hiện tại y sẽ đập
chết nàng hay không?
"Khụ khụ!"
Hứa Tầm Ngân ho nhẹ một cái rồi đứng
thẳng người dậy, nhanh chóng rời khỏi người kia ba bước. Dù gì nàng thân mình
yếu nhược nhưng được cái chân rất dài, có thể chạy nhanh hơn người đang bị
thương kia chứ?
"Tỉnh rồi thì ta đi đây! Ta đã
cứu ngươi nhưng cũng không cần báo đáp. Cáo từ!"
Dứt lời, nàng nhanh chóng lủi đi
nhưng liền nghe thấy giọng nói từ phía sau lưng vang lên, kèm theo đó là tà áo
bị kéo lại.
"Đây là đâu?"
Nam nhân kia từ lúc nào đã ngồi dậy,
cánh tay dài còn rất hữu lực nắm lấy tà áo Hứa Tầm Ngân giật lại, khiến nàng
lảo đảo ngã ngồi xuống đất, cái mông bị đau khi nãy lần nữa tiếp đá làm nàng
không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
"Đau chết chị!"
Nhưng nam nhân cũng không hề vì nàng
kêu đau mà buông tay, ngược lại tóm lấy cổ áo nàng, chân mày hơi nhíu một chút,
ánh mắt lạnh thêm chín phần, tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào gương mặt Hứa
Tầm Ngân, khiến cho mắt phải nàng khẽ giật giật.
Y không phải là sát thủ đó chứ? Có
phải hay không sẽ lấy mạng mình?
"Đây là đâu? Ta là ai?"
"Phải rồi, đây là đâu, còn ngươi
là ai?"
Hứa Tầm Ngân đối diện với ánh mắt tối
đen của người kia thì bỗng dưng nói nhăng nói cuội.
Vừa dứt lời nàng liền nhận ra điều gì
đó, miệng hơi lắp bắp, giương đôi mắt anh đào xinh đẹp chớp chớp nhìn người
kia.
"Ngươi... không nhớ mình là ai hay
sao?"
Trong đầu nàng lại đang nghĩ.
"Mất trí nhớ rồi? Mẹ nó, chuyện
trong phim thật sự xảy ra rồi hay sao? Anh hai, đây không phải là đóng phim
đi!"
Người kia im lặng âm trầm nhìn nàng
không trả lời. Nhưng từ từ chân mày nhíu lại, tay nắm ở cổ áo nàng cũng khẽ
buông lỏng, tròng mắt đảo một chút, nét mặt có chút sững sờ.
Tầm Ngân đoán, lòng y đang thủy triều
dậy sóng. Mà cũng phải, bỗng dưng sau khi tỉnh dậy không nhớ ra mình là ai thì
đúng là thảm họa, bình tĩnh được như y là phản ứng ngoài dự liệu của Tầm Ngân
rồi.
Nhưng thật ra có một điều Tâm Ngân đã
không biết, y sững sờ vì vừa rồi lúc nắm cổ áo Tầm Ngân, y đã phát hiện ra nàng
chính là nữ cải nam trang mà thôi!
Bất giác, Tầm Ngân như mở cờ trong
bụng, nếu đã không nhớ mình là ai thì cũng không nhớ nàng đã ra tay đập đầu y.
Vậy thì xem như không ai nợ ai rồi!
Mà khoan đã, không phải nàng mới
chính là ân nhân cứu mạng y hay sao? Bất giác trong đầu Hứa Tầm Ngân vụt ra một
ý tưởng không tệ. Thời buổi chiến tranh loạn lạc này, nếu có được một người bạn
đồng hành cũng tốt. Huống chi kẻ này vừa tỉnh dậy mà sức lực khỏe như vậy, biết
đâu cũng là cao thủ.
Ít nhất y tạm thời có thể làm bảo kê
cho nàng một thời gian, hoặc làm giúp nàng vài việc nặng nhọc. Rất là không tệ!
"Khụ khụ!"
Hứa Tầm Ngân lấy tay che miệng ho nhẹ
một cái, cánh tay từ lúc nào đặt lên vai người trước mặt vỗ vỗ. Còn hết sức
thâm tình nói.
"Không nhớ ra cũng không sao. Từ
từ rồi nhớ lại. Hà Bá à!"
"..."
"Hà Bá!"
"Hà Bá?"
"Phải rồi, là tên của ngươi đó.
Ngươi họ Hà, tên là Bá nha. Là huynh đệ kết nghĩa của ta. Ta là đại ca, còn
ngươi là nhị đệ. Hừ... Hôm qua ngươi đi chọc cô nương bị kẻ thù truy đuổi ngã
xuống suối. Ta vất vả lắm mới cứu được ngươi trở về. Ta vừa là đại ca vừa là ân
nhân cứu mạng của ngươi. Ngươi từ nay phải nghe lời lão tử đó, có biết hay
không?"
Hứa Tầm Ngân vừa nói vừa âm thầm cười
cợt trong lòng. Hà bá hà bá, cái tên gọi cũng thật thuận miệng.
"Hừ, khi nãy ai biểu hung dữ với
chị? Cho ngươi một cái tên dễ gây liên tưởng. Há há."
"Sao hả? Không lẽ ngươi chán
ghét cái tên do phụ mẫu mình đặt cho?"
"Hừ!"
Hứa Tầm Ngân thấy y không hỏi thì
cũng không nói. Nàng đâu có ngu, hỏi tiếp thì nàng phải bịa chuyện rất phiền
não. Còn có sau này nếu kẻ đó nhớ lại, mất công tội nàng lại càng thêm chồng
chất.
Khi đó nếu như Hà Bá là sát thủ,
không phải nàng có chín cái mạng cũng không thoát khỏi hay sao?
Nàng ở đây thân cô thế cô, pháp luật
cũng không bảo hộ tính mạng con người, cho nên nàng phải hết sức thận trọng,
tránh được cái gì liền tránh.
Đợi sau khi kiếm được đủ số bạc, tùy
tiện bỏ lại Hà Bá ở một chỗ nào đó rồi rời đi cũng không muộn có phải hay
không?
Liều thì ăn nhiều, Hứa Tầm Ngân âm
thầm gật đầu với sự thông minh của mình. Sau đó đảo mắt một cái nhìn nhìn tấm
lưng cao lớn của Hà Bá.
"Trời đất ơi, vặn eo cũng đẹp
trai như vậy?"
Nàng không khống chế được mà nhìn
chằm chằm nhan sắc trước mặt kia.
"Ngươi còn đau chỗ nào không? Có
thể đi được chưa?"
Hà Bá thấy ánh mắt như có lửa đang
nhìn mình chằm chằm của Tầm Ngân thì khẽ nheo mắt lại tỏ vẻ xem thường.
"Danh tính?"
"Hả?"
Nói nhiều một chữ thì chết chắc? Đàn
ông có cần kiệm lời như vậy không? Hay là muốn xem thường nàng nha?
Tầm Ngân âm thầm nhíu mày.
"Danh tính?"
"Hả?"
Nàng cố tình chỉnh y. Hà Bá dường như
đã hiểu nhưng cũng không nói nhiều hơn, kiên nhẫn chờ nàng trả lời.
"Đáng ghét!”
Tầm Ngân mắng chửi trong lòng nhưng
ngoài mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn khẽ cười cười.
"Hứa Tầm Ngân. Ngươi gọi ta là
đại ca, không cần phiền phức!"
Hà Bá nhìn nhìn Tầm Ngân từ trên
xuống dưới, rồi nhìn lại chính mình. Cái thân hình nữ nhi nhỏ nhắn, liễu yếu
đào tơ, mặt hoa da phấn kia mà cũng muốn làm đại ca y? Rõ ràng là không tự
lượng sức, còn nói dối không chớp mắt. Xảo quyệt!
Hà Bá vẫn không trả lời, nhìn xung
quanh rồi lạnh mặt bước đi. Tầm Ngân âm thầm kêu không ổn, nàng đang vô cùng
bực mình nhưng cũng lẽo đẽo chạy theo.
"Đi đâu đó?"
"Rời khỏi rừng!"
"Ngươi nhớ đường hay sao?"
"Hừ!"
Hà Bá lại hừ một cái, chân không
ngừng lại, bước đi vô cùng vững chãi dứt khoát. Nhưng hướng y đi lại rất đúng.
Quả nhiên, kẻ này dù mất trí nhớ
nhưng lại có khả năng phán đoán hướng đi chuẩn xác. Dựa vào những vết tích mà
Tầm Ngân để lại trong những lần vận chuyển người mà rời khỏi, dù vết tích đó
cũng không rõ ràng gì.
"Hay mình nhân cơ hội này làm
vài chuyến buôn lậu hàng?"
Tầm Ngân vừa đi vừa âm thầm suy nghĩ,
với năng lực và sức khỏe của Hà Bá, nếu nàng mở thêm ngành hàng buôn lậu, hẳn
sẽ có đất dụng võ. Thời buổi chiến tranh này thì lương thực và thuốc men là thứ
bán vô cùng đắt. Nàng phải nghiêm túc suy nghĩ thêm mới được.
"Ui da!"
Vừa đi vừa suy nghĩ, Hà Bá từ khi nào
đã ngừng lại, nàng nện gương mặt mình vào tấm lưng chắc nịch của y, làm chiếc
mũi cao thanh tú của nàng đỏ ửng như quả cà chua.
"Khi không ngừng lại làm
gì?"
Tầm Ngân tức giận nhíu mày nhìn Hà
Bá. Y đặc biệt cao lớn, đứng bên cạnh lại cho người ta có cảm giác từ trên cao
nhìn xuống, áp bức không thể tả.
Hứa Tầm Ngân dừng động tác xoa xoa
chiếc mũi của mình mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt y. Hai người ngực chạm ngực,
hơi thở quấn quanh mũi, gương mặt Hà Bá anh tuấn đập vào mắt nàng, mà Hà Bá vẫn
đứng yên nhìn nàng, cũng không xoay mặt đi.
Bất giác, Hứa Tầm Ngân cảm thấy giữa
ban ngày ban mặt một nam một nữ lại đứng nhìn nhau như thế này có cái gì đó
không đúng lắm. Dù y cũng không biết mình là đàn ông đi?
Nàng hơi ngượng ngùng một chút rồi
nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước.
"Đi đâu?"
Hà Bá lạnh giọng buông một câu, ánh
mắt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Tầm Ngân. Tầm Ngân quan sát đường
phía trước mặt, quả nhiên chỗ này khá gần bến tàu nên nàng đã vô cùng cẩn thận
xóa đi dấu vết, hiện tại chính là lúc nàng phát huy hiểu biết của mình.
"Ta nói này... a Hà!"
"A HÀ?"
Cái tên Hà Bá đã rất khó nghe, hiện
tại hai từ a Hà càng khiến cho y ngoài ý muốn tiếp thu. Mày nhíu lại thành
hàng, khóe môi hơi giật giật. Nhìn nét mặt tức mà không có nơi phát tiết của y
khiến Hứa Tầm Ngân hết sức vui vẻ.
"Chuyện gì ngươi cũng không nhớ,
có phải hay không chuyện ta là đại ca ngươi cũng quên? Mà cho dù ngươi trong
bụng không xem ta là đại ca đi chăng nữa thì bất quá lão tử cũng là ân nhân cứu
mạng của ngươi. Ngươi không thể vì vậy mà phủi mông chạy mất!"
"Nói thẳng!"
Hứa Tầm Ngân bất giác hít khí, đáng
ghét, nói đến vậy mà y còn không biết mình muốn nói cái gì hay sao? Nếu không
phải vì miếng ăn trước mắt nàng nhất định đường ai nấy đi với Hà Bá, nước sông
không phạm nước giếng, tránh sau này vì bực mà tức chết.
"Hừ. Cho nên... ngươi cũng nên
hỏi kế hoạch của ta một chút chứ?"
"Nói!"
Hứa Tầm Ngân mím môi một cái. Người
này, rõ ràng là ít nói đến đáng thương, hay y có vấn đề khiếm khuyết về ngôn
ngữ? Hoặc cô giáo mầm non của y ngay ngày dạy luyện nói thì đột tử đi?
"Nơi này là Kỳ Quốc, đang có
chiến tranh. Ra khỏi cánh rừng này là đến một bến tàu. Chỗ đó có một con sông
lớn và một chốt chặn của quan binh. Hiện tại, bá tánh Kỳ Quốc đang tìm cách qua
sông nhưng quan binh không cho họ qua."
"Cho nên?"
"Cho nên, chúng ta sẽ giúp họ
qua sông... giúp... ừ thì lấy thêm chút đỉnh bạc."
"Ngươi là bảo tiêu?"
"...Không phải ta mà là chúng
ta!"
"..."
"Bất quá hiện tại chưa thể làm
bảo tiêu nhưng từ từ sẽ phải. Trước đây ta đã đưa được một số người qua sông
rồi."
"Bạc của chúng ta đâu?"
"Không phải chúng ta mà là của
ta! Mấy ngày trước ngươi đi chọc ghẹo cô nương nên không rảnh làm việc. Còn té
xuống suối hại ta vì cứu ngươi mà mất một buổi sáng kiếm tiền. Hiện tại muốn
chia thì phải cùng nhau vận chuyển. Nhưng mà... bè là ta làm, đường đi cũng là
do ta tìm. Cho nên, bạc kiếm được sẽ chia làm ba, ta hai phần còn ngươi một
phần. Ngươi có ý kiến gì không?"
"..."
"Không ý kiến gì vậy bây giờ
theo ta. Nhưng nhớ, ngươi không cần mở miệng, chỉ cần ta nói gì thì ngươi làm
theo là được rồi! Còn nữa, khi gặp người ta thì đừng bày ra vẻ mặt dọa quỷ đó
nữa. Sẽ hù khách của ta chạy mất. Được rồi, thống nhất vậy đi!"
Dứt lời, Hứa Tầm Ngân rẽ phải rồi đi
nhanh về phía trước. Hà Bá cũng không nói gì chỉ lạnh mặt theo sau.
"Tên kia, đứng lại!"
Vừa đến bến tàu, lập tức có một nhóm
quan binh gọi Tầm Ngân. Nàng liền quay đầu lại.
"Đại nhân, gọi ta sao?"
"Không gọi ngươi thì còn gọi
ai?"
Tầm Ngân trong lòng khẽ động một cái,
bọn họ gọi chắc chắc không có chuyện gì tốt. Nhưng mà người đứng dưới mái hiên
không thể không cúi đầu. Nàng liền nhoẻn miệng tươi cười, chân chó chạy đến bên
cạnh, khom lưng cung hai tay lên thành quyền thành thật nghe mệnh lệnh.
"Đại nhân, có chuyện gì sai
bảo?"
"Ngươi, đi cùng đám kia theo
chúng ta đến phủ của thành chủ khuân đồ!"
Nghe đến đây, Tầm Ngân khẽ lắp bắp
một chút.
"Đại nhân... không phải thành
chủ mấy ngày nữa mới đến hay sao?"
"Nói nhiều làm gì? Còn không mau
đi!"
Hứa Tầm Ngân nhíu nhíu mày, đầu hơi
cúi xuống che đi tròng mắt đang đảo qua đảo lại của mình. Bỗng dưng, mắt nàng
sáng lên.
"A đại nhân, huynh đệ của thảo
dân hôm qua bị thương nặng, hiện tại thảo dân phải mang hắn đi tìm đại
phu..."
Vừa dứt lời, nàng liền xoay đầu lại
nhìn Hà Bá. Y vẫn như cũ, lưng thẳng như trúc, khí thế chắp tay sau mông mà
nhìn đám quan binh như nhìn cỏ rác.
Vừa thấy ánh mắt của y, đám quan binh
bỗng dưng cảm thấy sống lưng mình hơi lạnh. Bất giác, Tầm Ngân tằng hắng một
cái rồi đến bên cạnh, một tay nắm lấy cánh tay Hà Bá, còn không quên trừng y
một cái.
"Hừ!"
Kèm theo tiếng hừ chính là Hà Bá một
tay quàng qua ôm eo Tầm Ngân, còn tựa người vào vai nàng như thể không đi nổi,
thân thể khẽ lảo đảo một chút, kèm theo chân mày nhíu chặt. Nét mặt âm trì hậm
hực khó chịu của y nhìn kiểu gì cũng giống người đang bị thương cố gắng nhịn
đau. Trên đầu y quấn miếng vải rỉ máu đỏ tươi, nét mặt xanh xám. Qủa thật là
người đang bị thương nặng.
"Hay là vầy đi đại nhân, thảo
dân mang huynh đệ đến gặp đại phu, sau đó nhất định đến trình diện đại nhân.
Rất nhanh thôi!"
Tầm Ngân vừa nói, vẻ mặt nàng như là
muốn khóc đến nơi. Thật đúng là một người lo lắng cho huynh đệ nhà mình.
"Ngươi là người ở đâu? Khai danh
tính!"
"Thảo dân là Bạch Lãng Tuệ,
người ở Vĩnh Khê. Đây là thẻ trúc của thảo dân."
Hứa Tầm Ngân liền dâng lên thẻ trúc.
Trên đó quả nhiên có viết danh tính và nơi ở. Ở Kỳ Quốc, mỗi người dân đều được
cấp một thẻ trúc, cũng giống ID của ngày nay. Có thứ này thì quan binh cũng
không sợ nàng chạy mất.
"Được rồi, đi mau đi mau còn
nhanh trở lại!"
Quan binh xua xua tay, Tầm Ngân nhìn
thấy thì cúi đầu xuống thành kính cảm kích.
"Đa tạ đại nhân!"
Tầm Ngân vừa nói vừa nắm lấy tay Hà
Bá định kéo đi, thì quan binh kia liền một bên nói xen vào.
"Ngươi cõng hắn cho nhanh, chỗ
thành chủ đang thiếu người!"
"...Dạ dạ!"
Tầm Ngân dứt lời thì khom người
xuống, ý tứ muốn cõng Hà Bá rất rõ ràng. Hà Bá hoàn toàn không khách khí mà
trèo lên lưng nàng báo hại nàng ngã nhào về phía trước.
"Ta nợ ngươi, ta nợ ngươi, ta nợ
ngươi. Mẹ nó!"
Nàng dùng hết sức bình sinh, cuối
cùng cũng cõng được Hà Bá rời khỏi. Đoạn đường ngã trái ngã phải vô cùng đáng
thương. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống cố áo khiến nàng càng cảm thấy mình đáng
thương hơn.
Vừa rẽ vào con hẻm, Hứa Tầm Ngân liền
quăng Hà Bà xuống đất, không nhanh không chậm xoay lại đá một cái vào chân y,
nhưng y tránh kịp. Nàng dùng sức quá mạnh khiến mũi chân đập vào tường 'binh'
một cái.
"Ui da, đau chết tôi rồi!"
Tầm Ngân giãy giãy tức giận một lúc
rồi ngồi phịch xuống đất thở dốc. Cái gì mà xui quá như vậy chứ? Từ lúc cứu
phải tên này nàng liền trở nên xui xẻo, có phải hay không hôm qua đi đã quên
xem ngày?
Vừa không tìm được khách, suýt nữa
trở thành lao dịch không công cho quan lớn, còn phải cõng gã đàn ông cao gần
mét chín, nặng hơn một tạ trên vai. Phải chăng ông trời đang muốn chơi nàng?
Hứa Tầm Ngân thật muốn khóc, nhớ đến
khoản tiền trong ngân hàng nàng càng cảm thấy thương tâm, tim ruột từng cơn
quặn thắt.
"Nhìn cái gì? Còn nhìn ta đến khi
nào?"
Tầm Ngân vừa
đấm đấm cái eo mỏi nhừ vừa trừng mắt với Hà Bá. Y từ nãy đến giờ vẫn âm trầm
nhìn nàng không chớp mắt.
"Bạch
Lãng Tuệ là ai? Ngươi không phải là Hứa Tầm Ngân?"
Tầm Ngân nghe
đến đây thì thật tức đến muốn giậm chân, lúc này y còn quản chuyện Bạch Lãng
Tuệ hay Hắc Lãng Tuệ nữa hay sao chứ?
"Cái này
cho ngươi!"
Tầm Ngân vừa
nói vừa lấy trong ngực áo mình ra một thẻ trúc rồi ném vào người Hà Bá. Y chụp
được giở ra xem thấy trên đó có khắc một cái tên.
"Trần
Ổn?"
"Sao,
ngươi không thích hả? Hay cho ngươi cái này, cái này, còn cái này nữa!"
Nàng vừa nói
vừa lấy ba bốn thẻ trúc ra quơ quơ trước mặt Hà Bá.
"Thời
buổi loạn lạc này không thể ra đường mà không phòng thân, ngươi hiểu chứ?"
"Cái này
ở đâu ra?"
"Ngươi
nói thử xem!"
Nàng vừa nói
vừa liếc nhìn về phía đầu hẻm. Hà Bá nhìn theo thì không khỏi ánh mắt lạnh thêm
vài phần. Nơi đó có vài ba người ăn mày nằm tựa vào vách tường không động đậy,
có lẽ bọn họ đã chết.
Y không nói
cũng không hỏi gì thêm nữa, nắm lấy thẻ trúc mang tên Trần Ổn mà nhét vào ngực
áo mình, rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh Hứa Tầm Ngân.
"Bây giờ
tạm thời không thể trở lại bến tàu. Xem ra cũng không còn kịp nữa. Người của Tề
quốc đã đến, bờ sông cũng đã bị phong tỏa. Có lẽ bọn chúng đã sớm có cách đối
phó với loạn dân. E là... bây giờ chúng ta trở lại sẽ bị bắt đóng dấu."
"..."
Hà Bá nhìn
nhìn Tầm Ngân, tỏ vẻ không hiểu.
"Làm nô
dịch đó! Khi nãy ta nhìn thấy có một chậu lửa nung sắt rất to. Còn có vài thứ
giống như sẽ đóng vào người nô dịch."
Đúng vậy, sau
một ngày một đêm Tầm Ngân rời khỏi, người của Tề Quốc đã đến chiếm đóng. Bọn
chúng lập một chốt chặn ngăn loạn dân, tàu qua sông cũng đã không còn ở đó. Lối
vào rừng bị chặn. Cho nên khi Tầm Ngân vừa đến thì liền bị gọi tên.
***
Lúc này, tại
nha đường của tri huyện Kỳ An trước đây, hiện tại đã hợp nhất cùng năm thành
trì nữa tạo thành thành Kỳ An. Hai người, một đứng một ngồi đang nói chuyện.
Người đứng lưng hơi khom xuống, người ngồi tay đang cầm tách trà nóng hổi vừa
thổi thổi vừa uống một ngụm.
"Lý giám
quan, bây giờ phải xử lý đám người Kỳ quốc ra sao?"
"Thu hai
mươi lượng, ai không có đủ thì có thể dùng nhà cửa ruộng đất tài sản thay thế.
Còn kẻ nào không có thì biếm thành nô dịch. Số nô dịch này sẽ phân phát cho các
quan viên sắp đến. Ngươi dựa vào danh sách mà làm, nô dịch của nhà ai thì trên
đó đóng dấu họ của nhà đó, kể cả hài tử."
"Dạ!"
"Cứ vậy
mà làm đi!"
Người kia
nhìn nhìn một lúc rồi khàn khàn giọng nói tiếp.
"Phải
rồi đại nhân, thành chủ đã đến Vạn Nam , dự là sáng mai sẽ đến
nơi."
Lý giám quan
không trả lời, thư thả uống xong tách trà rồi hắng giọng.
"Phủ đệ
của thành chủ các ngươi sắp xếp đến đâu rồi?"
"Dạ đã
hoàn thành, chỉ còn trang hoàng lại một chút. Nơi đó, trước đây là biệt viện
xây dựng để hoàng đế Kỳ quốc đến tuần sát biên ải sẽ nghỉ chân. Cũng rất đầy đủ!"
"Được
rồi, lát nữa ta sẽ đi thị sát. Ngươi lui ra đi!"
"Dạ.
Thuộc hạ cáo từ!"
Người kia đi
rồi, Lý giám quan chính là Lý Hữu, người có công đầu trong cuộc đánh chiếm Kỳ
quốc. Hắn quyền lực chỉ dưới thành chủ Úc Trì. Hắn năm nay ngoài bốn mươi, trên
tóc đã điểm vài sợi bạc.
Lý Hữu từ từ
kéo ngăn tủ rồi mở ra một phong thư màu trắng. Hắn nhìn đi nhìn lại, ngón tay
di di trên từng mặt chữ, chân mày nhíu lại thành hàng. Bức mật hàm này hắn đã
đọc đi đọc lại vài lần nhưng vẫn cảm thấy đặc biệt nhức mắt.
"Cảnh
đế trong chuyến đi săn hai ngày trước mất tích. Bí mật tìm người. Quận chúa đã
trở lại kinh thành. Mọi chuyện rất gấp, liệu việc hành sự!"
Lý Hữu nhìn
thêm chút nữa rồi đi đến một chậu lửa, cẩn thận đốt cháy bức mật hàm. Sau khi
chúng chỉ còn lại đống tro tàn, hắn lấy một bức họa chân dung ra nhìn rồi vỗ
tay ba cái.
Từ lúc nào,
bên ngoài cửa sổ nháy mắt một cái một người bay vào. Thân thể nhẹ nhàng không
dấu vết tiếp đất. Hắn quỳ một chân, đầu cúi xuống đất, hai tay ôm quyền.
"Chủ
nhân!"
Người này mặc
y phục toàn đen, làn da hơi trắng, nhìn kỹ lại còn có chút xanh. Dường như
không thường xuyên xuất hiện dưới ánh mặt trời. Hắn chính là nhất đẳng ám vệ
cao cấp nhất bên cạnh Lý Hữu. Nhiều năm nay, Lý Hữu đặc biệt có mười ám vệ luôn
theo sát giúp mình thực hiện nhiều nhiệm vụ quan trọng. Từ trước đến nay chưa
từng thất bại.
"Tìm
người này. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Dạ!"
Dứt lời, ám
vệ nhoáng một cái đã không còn tung tích. Lý Hữu gióng mắt ra ngoài cửa sổ trầm
ngâm.
"Bệ
hạ... Tề quốc không thể một ngày không có bệ hạ."
Cảnh đế tự là
Hoàng Cảnh Vũ, năm nay hai mươi bảy tuổi, lên ngôi đã được mười năm. Bình loạn
phương Nam ,
diệt tặc phương Bắc, nơi nơi nghe danh Cảnh đế đều phải cúi đầu khiếp sợ. Anh
dũng toàn tài. Lấy vũ lực thu phục nhân tâm.
Người này
tính tình tàn nhẫn lạnh lùng lại hay đa nghi, nên nhân tài tuy lớp lớp nhưng
không có một người có thể thân cận Cảnh đế. Người bên ngoài không ai có thể tùy
ý đoán được tâm tư cùng suy nghĩ của y.
Y vô cùng
chán ghét những kẻ xu nịnh hoặc cố tỏ vẻ thông minh. Rất nhiều quan lại đã bị y
xử trảm hoặc tru di gia tộc chỉ vì tùy tiện đoán ý mình. Chính vì vậy, kẻ thù
của Cảnh đế có ở khắp nơi.
Cảnh đế vốn
dĩ có rất nhiều huynh đệ tỉ muội. Nhưng từ khi y lên ngôi, từng người từng
người một không bị chết thì cũng lưu đày đến những vùng đất xa xôi, nhưng vẫn ở
dưới mí mắt y quan sát.
Hiện, y chỉ
còn một hoàng muội chính là Thái Bình Quận chúa, tên gọi là Hoàng Thụy Cơ.
Người này dường như trong lúc Cảnh đế mất tích thì lập tức từ đất phong đã trở
về triều ca gây sức ép cho thái hậu và triều thần. Nàng năm nay đã đến tuổi
nhưng vẫn chưa chịu thành gia lập thất.
Trong lịch sử
của Tề quốc cũng từng có công chúa đăng cơ vương vị. Cho nên việc Thái Bình
quận chúa có tham vọng cũng không có gì là không đúng.
Nhưng việc
Cảnh đế mất tích chỉ vừa hai ngày cũng được giữ kín mà Quận chúa đã vội vã trở
về, liệu đây có phải là âm mưu từ trước của nàng?
Lý Hữu âm
trầm suy nghĩ rồi thở dài ra một hơi, ánh mắt nhìn về những cánh nhạn đang bay
về phương bắc mà không khỏi trong dạ thập phần lo lắng.
***
Lúc này đã là
giữa trưa. Hứa Tầm Ngân đứng mò mẫm ở bờ sông nửa buổi vẫn chưa bắt được con cá
nào. Ống quần nàng vén lên cao lộ ra đôi chân trắng nõn.
"Xui đến
một con cá bắt cũng không có!"
Nàng hậm hực
đâm đâm chém chém thì nhìn lên bờ thấy Hà Bá đang nằm dưới tàn trúc xanh rì
nhắm mắt ngủ trưa.
Hứa Tầm Ngân
híp mắt một cái rồi nhanh chóng trèo lên bờ. Nàng băng băng đến gần Hà Bá, từ
trên cao nhìn xuống, y vẫn ngủ ngon lành không một chút đề phòng. Vẻ mặt tiêu
sái hệt như sáng nay nàng nhìn thấy.
Hứa Tầm Ngân
nhìn nhìn xung quanh liền nhặt một chiếc lá trúc khô, từ từ ngồi xuống bên cạnh
Hà Bá rồi chọt chọt vào mũi y mấy cái.
"A..."
Hà Bá bỗng
nhiên mở trừng mắt ra chụp lấy bàn tay Tầm Ngân đang làm loạn trên mặt mình, giật
một cái khiến nàng ngã nhào lên ngực y. Đầu còn áp lên tim y nghe rõ từng tiếng
đập 'bang bang' mạnh mẽ trong lồng ngực.
"Chuyện
gì?"
Y tùy tiện
hỏi một câu nhưng vẫn không có ý định buông Tầm Ngân ra làm nàng hơi giãy giãy.
Nàng từ nhỏ đến lớn dù khá tùy tiện nhưng mà chuyện bị một gã nam nhân ôm như
thế này thoáng chốc làm cho gò má hồng hồng một mảng. Nàng bực mình nói.
"Anh
hai... dậy ăn cơm!"
"Hừ!"
Hà Bá hừ một
cái rồi cũng ngồi bật dậy. Tầm Ngân được buông tha thì liền rời khỏi ngực y.
Đáng ghét, có phải đang muốn làm quan nhân trêu chọc thiếu nữ nhà lành hay
không đây? Ta khinh!
Tầm Ngân nghĩ
nghĩ, rồi đứng dậy phủi phủi y phục.
"Nhanh
lên một chút, cơm canh nguội ăn sẽ không ngon!"
Hà Bá nhìn
thấy đôi chân nàng còn bóng loáng ánh nước, chân không mang giày, hướng đi lại
là bờ sông, thì khẽ nhếch môi lên một cái nhưng nhanh chóng biến mất không rõ
tung tích.
Vừa đến bờ
sông, bỗng dưng Hứa Tầm Ngân ngừng lại một chút.
"Cơm ở
đâu?"
Hà Bá hướng
nàng thản nhiên hỏi một câu như vậy.
"Cơm à?
Cơm ở đây này!"
Dứt lời, nàng
bất giác xoay người đẩy mạnh Hà Bá xuống sông, nhưng y dường như đã có chuẩn bị
trước nên liền tránh qua một bên, Tầm Ngân mất đà rơi nhào xuống nước 'bùm' một
tiếng.
Sông bắn nước
lên tung tóe, Hứa Tầm Ngân từ dưới nước trườn lên, còn hất ngược mái tóc đen
tuyền mượt mà như tảo biển của mình ra phía sau. Lập tức lộ ra vầng trán cao
ngất trắng như tuyết. Môi hồng, răng đều như bạch ngọc, còn có vài chiếc răng
khểnh trông rất đáng yêu, mũi thon thon cao cao, xinh đẹp kinh diễm.
"Ha
ha!"
Hà Bá lần đầu
tiên bật cười nhưng rất nhanh liền yên lặng. Chỉ là môi mỏng của y vẫn nhếch
lên thành một đường cong ngạo nghễ. Nhìn y lúc này anh tuấn đến bức người.
"Hà Bá
ngươi đúng là cái thứ vong ơn phụ nghĩa. Ta cứu ngươi còn cho ngươi đi theo.
Biết vậy ta ném ngươi xuống suối rồi. Tên xấu xa!"
Hà Bá trên bờ
đứng nhìn nàng một lúc lâu, khẽ cười cười, buông ra một câu rồi xoay người đi.
"Dám làm
dám chịu!"
----------------
HẾT TẬP 1
Comments
Post a Comment