Truyện: GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP
Tác giả: Minh Nguyệt Vô Ưu
TẬP 2
Hứa Tầm Ngân
nghe xong càng thêm tức khí, giậm chân đánh nước liên tục.
"Quay
lại cho ta. Ngươi đó, quay lại đây cho ta!"
Hò hét một
hồi nàng cũng trèo lên bờ, toàn thân run rẩy vì nước lạnh. Trời lại vào mùa
đông nên tuy đang là giữa trưa vẫn không ngăn nổi khiến nàng phải rùng mình.
Muốn chọc bà cô già là nàng hay sao chứ? Dù gì nàng chắc hẳn cũng lớn tuổi hơn
y đó!
"Hắc
xì!"
"Qua
đây!"
Tầm Ngân theo
âm thanh nhìn qua thì thấy từ lúc nào Hà Bá đã đốt một đống lửa nhỏ cạnh gốc
trúc khi nãy y nằm.
Nàng liền co
ro chạy đến ngồi phịch xuống bên cạnh đống lửa liên tục hơ tay. Hà Bá nhìn nàng
một lúc rồi đứng dậy. Trước khi lướt qua, y còn xoa tay lên đầu nàng mấy cái.
"Tiểu
ngốc tử, đừng rộn!"
Dứt lời, y
nhanh chóng đi đến bờ sông, trên tay còn cầm theo một thanh trúc đã vót nhọn
đầu. Bỏ lại Hứa Tầm Ngân ngồi ngốc lăng, khóe môi còn giật giật. Từ nhỏ đến lớn
đây là lần đầu tiên có người xoa đầu nàng, lại là một gã đàn ông mới gặp có một
ngày này.
"Ngươi
mới là tiểu ngốc tử, cả nhà ngươi mới là tiểu ngốc tử. Ta mới không phải. Đồ
cái thứ đáng ghét!”
Tầm Ngân chưa
kịp bực tức lâu thì Hà Bá đã nhanh chóng quay lại, trên tay còn xách theo hai
con cá to, không khỏi khiến nàng giật mình một cái.
Khi nãy nàng
đã mất rất lâu cũng không bắt được con cá nào, có lẽ do nước sông đang chảy
xiết nên cá cũng khó bắt. Không ngờ Hà Bá thoáng một cái đã bắt được đến tận
hai con cá to, nhưng vẫn không muốn mình mất mặt, Tầm Ngân liền tằng hắng một
cái, vừa nói vừa bật lên ngón tay cái.
"Không
uổng danh là hà bá nha, cá nào mà chạy thoát ngươi chứ? Ha ha."
"Hừ!"
Hà Bá khinh
thường nhìn nàng rồi không nhanh không chậm xiên cá đưa lên lửa đỏ nướng.
Sau khi ăn
uống xong xuôi, Tầm Ngân nhìn nhìn trời một chút rồi phủi tay, ý định muốn đứng
dậy.
"Ngươi
đó, lát nữa bắt thêm vài con cá để dành buổi tối..."
Nói đoạn thì
nàng ngừng lại một lúc.
"Hiện
tại xem ra muốn rời khỏi đây vào rừng cũng không còn dễ dàng nữa rồi. Nhưng mà
ở chỗ càng loạn thì càng dễ kiếm tiền. Ta nghĩ là chúng ta sẽ ở lại đây thêm
một thời gian nữa, sau khi kiếm đủ thì sẽ tìm cách rời khỏi."
"Vào Kỳ
Quốc hay sao?"
"Cũng
không hẳn là Kỳ Quốc. Đất lành chim đậu mà, chỗ nào tốt thì sẽ đến nơi
đó."
"Được!"
"Nhưng
mà khi đó á hả ta sẽ đi một mình, cũng không mang theo ngươi, cái tên xấu xa.
Hừ!"
Tầm Ngân nghĩ
nghĩ trong lòng, âm thầm che giấu nội tâm xấu xí của mình.
"Được
rồi được rồi, bắt cá xong thì trở về nhà trước. Sau đó từ từ rồi tính tiếp. Ta
không có muốn lại phải ngủ ngoài trời vào mùa đông nữa đâu. Lạnh chết ta!"
Nàng vừa nói
vừa làm bộ ưỡn ngực thẳng lưng, ta đây hiện tại cũng là một nam nhân hàng thật
giá thật.
"Nhà?"
Tầm Ngân cười
cười.
"Ngươi
nghĩ ta không có nhà sao? Ta cũng có nhà đó!"
Dứt lời, nàng
đứng dậy phủi mông rồi nhanh chân rời đi. Hà Bá cũng đi theo sau nàng.
Sau khi bắt
được vài con cá thì hai người băng thêm vài con đường trong ngõ đầy trúc nữa,
cuối cùng cũng đến một nơi mà Hứa Tầm Ngân gọi là nhà.
Nhìn 'căn
nhà' của nàng một lúc, Hà Bá vẫn trầm mặc không lên tiếng.
"Chê hả?
Chê thì đừng có vào. Đồ cái thứ rách mà còn chê nát. Xía.”
"Ngươi
có thể ở được hay sao?"
Đây là câu
nói dài đầu tiên mà Hà Bá nói, nhưng lại mang tính đầy chê cười khiến mắt phải
Tầm Ngân giật giật.
"Hả?"
"Một chỗ
như vậy?"
"Có sao.
Thì... sửa lại một chút là được rồi!"
Thật ra đây
là lần thứ hai Hứa Tầm Ngân trở lại nơi này. Nàng đã không định ở lại nên không
có tâm ý sửa chữa. Tất nhiên, nàng có thể nhìn ra đây là một nơi tồi tàn không
giống chỗ của người ở, nếu là một người có sức khỏe thì sẽ không để nhà mình
trở thành như vậy. Nghĩ đến thân xác của nguyên chủ, bất giác Tầm Ngân âm thầm
thở dài. Không biết hai mươi năm qua y đã sống ra sao nữa.
Dứt lời, Tầm
Ngân đi thẳng vào nhà lấy một con dao dài rồi đi ra ngoài. Nàng nhiều năm nay
làm việc đều một mình, những việc nặng nhọc cũng chưa từng nhờ vả bất kỳ ai.
Cho nên hiện tại dù có Hà Bá bên cạnh thì nàng cũng không ỷ lại vào y.
"Để
ta!"
Hà Bá chặn
lối đi của nàng.
"Hả?"
"Ngươi
quét nhà đi. Ta sẽ làm!"
"...Ờ
ờ!"
Tầm Ngân nhìn
cánh tay rắn chắc của Hà Bá đang hết sức dứt khoát chém đông chém tây, những
thân trúc dài liền rơi xuống đất rào rào. Nàng liền cảm thấy trong lòng thoáng
chút vui vẻ.
Hà Bá vừa
biết bắt cá lại có thể làm việc nặng, cũng không lười biếng. Những ngày tháng
sau này có y đi cùng nàng sẽ đỡ phải vất vả rất nhiều. Giữa chốn xa lạ này có
một người bạn đồng hành đáng tin cậy cũng thật tốt.
Rất nhanh,
căn nhà đã được quét tước sạch sẽ, trên nóc được Hà Bá lợp lại lá, hai bên vách
nhà cũng được che kín. Lúc này, ngồi trong nhà vô cùng ấm cúng. Hứa Tầm Ngân
vừa nấu cơm vừa nhìn ra bên ngoài.
Trời lúc này
đã nhá nhem tối nhưng vẫn thấy Hà Bá đang nhanh tay hoàn thành hàng rào bằng
trúc che quanh ngôi nhà. Những thớ thịt căng cứng của y di chuyển theo từng cử
động làm Hứa Tầm Ngân không khỏi nhìn lâu thêm một lúc.
"A Hà, vô
ăn cơm nè!"
Hứa Tầm Ngân
sau khi xác định y đã xong việc thì lớn tiếng gọi. Hà Bá nâng cánh tay lau mồ
hôi nhễ nhại trên trán mình, rồi đến bên lu nước cởi y phục ra dội một cái xong
mới đi vào.
Y vừa bước
vào nhà, suýt nữa đã khiến Hứa Tầm Ngân bị sặc. Hà Bá vậy mà cư nhiên trần
truồng đứng trước mặt nàng, thứ giữa hai chân y sừng sững đung đưa qua lại theo
từng cử động. Người này chân dài, eo nhỏ, vai rộng, nhìn cơ thể như tam giác
ngược. Cơ ngực săn chắc, tám múi trơn bóng, đường nhân ngư duyên dáng hút hồn
ẩn ẩn hiện hiện. Đôi chân dài miên man hình giọt nước.
"A!!!!!!"
Hứa Tầm Ngân
bỗng dưng hét lớn một tiếng, lấy tay che ngang hai mắt của mình. Biến thái, gã
nam nhân này chính là một tên biến thái. Chỗ công cộng ngang nhiên không mặc
quần áo nha!
Hà Bá nhìn
thấy vẻ thẹn thùng nữ nhi khác hẳn ngày thường của nàng thì không khỏi nhếch
môi lên cười.
"Ngươi
có cái gì có thể lau khô hay không? Ta chỉ có một bộ y phục này thôi."
Tầm Ngân nhớ
lại mình đang giả đàn ông, khi không nhìn thấy đàn ông cởi trần thì hét cái gì
chứ? Không phải có chút kỳ quặc hay sao? Nàng đành buông tay ra, rũ mắt.
"...Ờ ờ…
Chờ… a chờ ta chút..."
Tầm Ngân chớp
mắt mấy cái rồi như gặp phải quỷ mà nhanh chân vào phòng ngủ lấy y phục. Hôm
nay sau khi sửa chữa lại nhà, Tầm Ngân và Hà Bá cũng đã ngăn vách phòng. Vì nhà
quá nhỏ nên chỉ có một phòng ngủ và một phòng bếp. Phía trước thì Hà Bá đã đóng
một bộ bàn ăn.
"Ngày
mai mua cho ta hai bộ y phục để thay đổi!"
"Ngươi
mặc tạm y phục của ta đi, mua làm gì tốn kém chứ? Chúng ta cũng không ở lại đây
lâu."
Hứa Tầm Ngân
vừa nói vừa nhìn ống quần cao lên gần đầu gối của Hà Bá mà cảm thấy lời mình
nói khá vô lý, nhưng mà thời buổi khó khăn đến cơm còn thiếu ăn thì lo cái gì
đến thời trang đẹp xấu nữa chứ?
Quần áo của
nguyên chủ thân xác này trước đây nếu so với nữ nhi thì không tính là phong
phú, chỉ có vài bộ, thậm chí váy của nữ nhân thời này cũng không có. Màu sắc
cũng không khác biệt với y phục nam nhân là mấy. Hoặc là trước đây nàng ta cũng
thường xuyên cải nam trang?
Lúc này, hai
người vừa ngồi đối diện ăn cơm tối vừa nói chuyện. Bữa cơm này có ba món, một
canh một xào một nướng. Đương nhiên tất cả đều làm từ cá. Còn rau là rau dại từ
sau vườn hái được. Nhìn cũng rất phong phú, Tầm Ngân nấu ăn khá ngon, chỉ là
không có cơm trắng mà thôi.
"Tiền
sau này ta sẽ trả cho ngươi! Còn nữa, ngày mai đi mua thêm gạo. Trong nhà thiếu
thứ gì á thì đừng keo kiệt. Nên mua thì cứ mua!"
"Hừ,
ngươi nói cứ như mình là nhà giàu. Cái này là tiết kiệm chứ không phải keo kiệt
nghe chưa anh hai? Ta mới không phải keo kiệt!"
Tầm Ngân nhìn
nhìn người trước mặt, không khỏi hậm hực trong lòng. Gạo cho hai người ăn hẳn
cũng không ít, sẽ tiêu tốn nhiều ngân lượng của nàng lắm đây!
Sau khi ăn
uống dọn dẹp xong thì trời cũng đã về khuya, gió càng trở lạnh.
"Tuyết
rơi sao?"
Tầm Ngân vừa
rửa chén vừa giật mình nắm được một bông tuyết rơi trên tay mình. Chẳng trách
lại cảm thấy lạnh như vậy. Đêm qua ngủ ngoài rừng vẫn không sao, hôm nay lại có
tuyết rơi. Cũng may bọn họ đã làm xong nhà, nếu không chắc sẽ chết cứng ngoài
trời vì lạnh.
Sau khi Tầm
Ngân trở vào phòng ngủ thì đã thấy Hà Bá nằm ngay ngắn trên giường, chăn mỏng
chỉ che được đến đầu gối y. Lúc chiều vì nhà quá chật nên việc chia một phòng
ngủ nàng cũng không ý kiến gì. Bất quá nàng không nghĩ mình sẽ nằm dưới đất. Dù
gì nhà này cũng là của nàng không phải hay sao?
“A Hà!”
Nàng đứng ở
đầu giường gọi y một tiếng.
“Hửm?”
Y mở mắt ra
khó hiểu nhìn nàng.
“A Hà… Ngươi…
ngươi có thể ngủ dưới đất hay không? Giường chật như vậy hai người làm sao mà
nằm đủ chứ?”
“Ngươi không
thấy ngoài trời tuyết đang rơi hay sao?”
“Thì có.”
“Nền đất
lạnh, hiện tại lá khô bên ngoài cũng ẩm ướt hết rồi, ngươi bảo ta lấy gì mà
nằm?”
Tầm Ngân biết
y nói đúng, trời lạnh thế này nếu như nằm dưới đất thì sáng có thể cóng mà chết
mất. Nhưng mà nàng là con gái, làm sao cùng hắn ngủ chung giường được chứ? Nếu
như giữa đêm có chuyện gì thì phải làm sao?
Không thấy
nàng nói gì, Hà Bá khàn khàn giọng.
“Huống hồ ta
và ngươi đều là nam nhân, ngươi sợ cái gì chứ?”
Giống như bị
nói trúng nhược điểm, nàng liền xua xua tay.
“Ta… ta… ta đâu có sợ. Ta chỉ thấy giường hơi
nhỏ…”
Hà Bá liền
hài lòng, khóe môi hơi nhếch lên một cái.
“Vậy còn
không mau lên?”
Y vừa nói vừa
nhích người vào trong, giở mép chăn lên như muốn chờ nàng trèo vào. Nhưng Tầm
Ngân xoay tới xoay lui vẫn không có ý định lên giường.
“A!”
Hà Bá bất
giác kéo cổ tay nàng một cái làm nàng ngã nhào xuống ngực y. Tầm Ngân giật mình
liền ngồi nhỏm dậy, mặt lúc này đã vô cùng đỏ, chỉ là vì trời tối nên Hà Bá mới
không nhìn thấy.
Giường quá
chật, Tầm Ngân cách xa y một chút liền đã đến mép giường. Đêm nay không cẩn
thận rất có thể nàng sẽ ngã xuống đất. Tầm Ngân lúc này có chút hối hận rồi.
Không được, ngày mai nàng nhất định phải đóng thêm một cái giường. Nhưng mà
phòng quá chật, chỉ e không thể làm thêm được nữa.
Trời quá lạnh, nàng níu kéo tấm chăn thì phát
hiện chăn vừa mỏng vừa cũ vừa nhỏ này đêm nay làm sao đắp đủ hai người? Tầm
Ngân uể oải nhận ra cuộc sống thêm một người quả nhiên phát sinh nhiều chuyện
như vậy, xem ra ngày mai còn phải mua thêm một chiếc chăn.
Hà Bá không
nói gì, chỉ yên lặng nhìn nàng xoay lưng về phía mình. Trong đêm tối ánh mắt y
càng trở nên thẳm sâu. Thật lâu sau cứ thấy nàng xoay trở không yên, y khàn
khàn giọng.
“Không ngủ
được?”
“…Ta lạnh
quá!”
Tầm Ngân nói
giọng có chút run. Hà Bá nhìn xuống thấy chân nàng lộ ra ngoài góc chăn, bỗng
dưng y ngồi dậy nắm lấy xoa xoa lòng bàn chân nàng làm Tâm Ngân kinh hãi hét
một tiếng.
“Gì… gì đó?”
“Ủ ấm cho
ngươi.”
“Nha… ta… ta
không cần!”
Nàng co chân
mình lại nhưng bị y cố tình giữ lấy. Tầm Ngân trong lòng có chút sợ hãi, nhưng
mà quả thật được bàn tay ấm áp bao lấy xoa xoa thì không khỏi cảm thấy có chút
thoải mái còn buồn ngủ. Đi đường xa quá nhiều ngày nên lòng bàn chân nàng rất
đau, hiện tại còn lạnh lẽo, nên được người khác xoa như vậy thì liền dễ chịu.
Thật lâu sau
khi mí mắt nặng trĩu, nàng trong mộng thì thầm.
"A Hà…
ngủ đi!”
Hà Bá ừ một
tiếng, nằm xuống bên cạnh khẽ nhìn nàng một chút rồi cũng nhắm mắt lại âm trầm
ngủ.
Đêm đó, hai
người trải qua một giấc ngủ ấm áp không mộng mị, ngoài trời không trăng không
sao, chỉ có tuyết rơi càng lúc càng dày.
***
Sáng hôm sau,
ngoài trời là những cơn gió nhẹ mang hơi thở lạnh lẽo của mùa đông tràn vào cửa
sổ. Từng tia nắng yếu ớt đang nhảy nhót trên giường, rọi thẳng lên gương mặt Hà
Bá làm y bừng tỉnh giấc, từ từ mở ra mi mắt nhập nhằng.
Đầu tiên, thứ
y nhìn thấy chính là trần nhà bằng vách lá xanh um còn chưa kịp đổi màu, rồi
đảo mắt nhìn qua một lượt, liền nhớ ra mình vừa trải qua một đêm trong căn nhà
xa lạ này.
Hà Bá nâng
cánh tay lên xoa xoa mi mắt. Một giấc ngủ say không mộng mị, còn cảm thấy ngủ
rất ngon nữa. Dường như trong quá khứ, y cũng chưa từng có giấc ngủ ngon như
vậy, dù rằng quá khứ đối với y bây giờ chỉ là một mảnh nhập nhằng.
"Anh
Minh, em đang chăm chỉ kiếm tiền, đừng bỏ em có được không?"
Tầm Ngân đang
ngủ say thì nói mớ. Tay còn không quên vỗ vỗ
lên mặt Hà Bá mấy cái.
"..."
"Cô ta
có gì tốt hơn em chứ? Em vừa dễ thương vừa siêng năng kiếm tiền, em nhất định sẽ
làm cho anh hạnh phúc mà. Em hứa đó!"
Những ngón
tay thon dài của nàng mân mê vành môi Hà Bá. Miệng còn vang lên tiếng rên không
nhanh không chậm khiến ánh mắt y từ từ trở nên âm trầm.
"..."
"Anh
Minh, đừng đi, đừng đi, ĐỪNG ĐI MÀ!"
Dứt câu, Hứa
Tầm Ngân giật mình tỉnh giấc liền phát hiện ra một đôi mắt âm u đang nhìn mình
chằm chằm thì nhe răng cười một cái.
"Chào
buổi sáng, Hà Bá!"
Dứt lời, nàng
híp mắt lại như muốn níu kéo giấc mộng đã qua. Rõ ràng, nàng đang nằm mơ thấy
bạn trai có nụ cười vô cùng ấm áp đã đá mình thời đại học. Vì cái gì mở mắt ra
lại nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo âm u của gã xa lạ này chứ?
Nàng thật
không cam tâm, dù là mơ ít nhất cũng phải cho nàng chạm vào hắn một chút rồi
tỉnh có được hay không? Ngay cả mơ cũng không cho nàng được toại nguyện.
"Dậy
đi!"
Từ trên đầu
Tầm Ngân vang lên tiếng nói trầm thấp của Hà Bá. Dường như y đang có chút bực
mình.
"Gì chứ,
ngươi cứ dậy trước đi! Ta nằm thêm một lúc nữa. Trời rất là lạnh đó!"
"Ngươi
đang đè ta!"
"Hả?"
Tầm Ngân lúc
này mới giật mình phát hiện ra bản thân đang nằm sấp trên ngực y, liền từ từ bò
dậy. Nhưng sau đó nàng nhanh chóng nhìn thấy trên ngực áo của y vậy mà xuất
hiện một mảnh ẩm ướt, chắc là nước miếng của nàng. Thật là xấu hổ quá đi!
Vành tai nàng
hơi đỏ lên, liền sau đó nhanh tay lau lau chùi chùi chỗ ướt còn nhe răng cười.
"Hôm nay
ta đi mua áo cho ngươi nha, cái này... cái này bỏ đi, không cần mặc nữa đâu!"
Hà Bá không
nói gì, gỡ bàn tay đang chà loạn trên ngực mình xuống rời khỏi giường. Y với
tay lấy một bộ y phục mới rồi đi thẳng ra ngoài.
Tầm Ngân cũng
nhanh chóng ngồi dậy đi theo. Vừa đến cửa nàng liền rụt đầu lại.
"Ui,
lạnh chết chị!"
Sau đêm qua,
tuyết đã tan không còn dấu vết. Nhưng ngoài trời hơi lạnh cùng ẩm ướt bao phủ.
Trên những cành cây ngọn cỏ còn đọng lại những giọt tuyết tan thành nước, lấp
lánh long lanh dưới ánh mặt trời yếu ớt. Có vài cánh hoa hồng hồng trắng trắng
rung rinh theo từng cơn gió nhẹ.
Yên bình là
những gì mà Tầm Ngân cảm thấy lúc này.
Đã nhiều năm
sống trong cảnh lo lắng trước sau, nàng sớm quên rằng thiên nhiên xung quanh
mình đẹp đến nhường nào.
Bất giác, nàng
muốn đi dạo. Liền ôm tay trước bụng, bàn tay với những ngón thon dài chui vào
ống tay áo. Trên cổ quấn một chiếc khăn hơi cũ kéo cao chạm mũi rồi từ từ đi ra
ngoài.
Nàng rảo bước
đi dạo một vòng rồi mới trở về. Vừa đến nơi liền nhìn thấy Hà Bá vậy mà đang
xối nước lạnh. Mới sáng sớm giữa mùa đông, Tầm Ngân tưởng tượng thôi đã cảm
thấy rùng mình, bất giác nàng sởn gai óc.
"Hắc
xì!"
"Trời
lạnh như vậy còn ra ngoài làm gì?"
Hà Bá đã bước
vào nhà, y để trần thân trên, đang lau lau mái tóc ướt sũng của mình.
"Vậy còn
ngươi, ngươi không phải còn tắm rửa hay sao... Hắc xì!"
Hà Bá nhìn
nhìn chiếc mũi đỏ ửng như quả cà chua hơi ẩm ướt của Tầm Ngân, bất giác y không
khống chế được, liền kéo chiếc khăn dưới cằm nàng lên lau nước mũi cho nàng.
Làm Tầm Ngân giật mình hơi nghiêng đầu về phía sau, mắt phải giật điên cuồng.
"Gì chứ?
Để ta, để ta!"
Nàng giật lại
chiếc khăn rồi tự lau mũi cho mình. Nàng có phải là tiểu hài tử đâu mà cần
người khác lau nước mũi chứ? Thật mất mặt!
"Còn đau
không?"
Tầm Ngân vừa
lau mũi vừa nhìn vào vết thương trên bụng của Hà Bá. Nơi đó hiện tại đã kết thành
một lớp mài đen mỏng. Hà Bá vừa mặc áo vừa trả lời.
"Chỉ một
chút!"
"Nè anh
hai, anh đau á thì nói đau, giả ngầu làm cái gì chứ. Đến đây, ta xem cho
ngươi!"
“Anh hai?”
Đây đã là lần
thứ hai Hà Bá nghe Tầm Ngân nói từ này, y nhíu nhíu mày nhìn nàng. Tầm Ngân
liền cười một cái.
“Từ quê nhà
của ta nha!”
Hà Bá cũng từ
chối đưa ra ý kiến.
"Vết
thương ta không sao! Không cần xem."
Hà Bá nói
nhưng vẫn đến đứng trước mặt cho Tầm Ngân xem vết thương. Ngày hôm qua nàng
không xem kỹ nên chỉ nghĩ là vết thương do ngã xuống suối bị cây đâm vào. Nhưng
hiện tại thì rõ ràng là không phải. Vết thương thông thường không thể chỉ trong
một đêm ngắn ngủi đã kết mài.
"Chẳng
lẽ là cung tên? Hay phi tiêu? Phi đao? Nếu vết thương do những thứ này gây ra
thì Hà Bá rõ ràng là bị người ta cố tình giết chết rồi. Xem ra thân thế của hắn
cũng không hề đơn giản chút nào!"
Tầm Ngân nghĩ
nghĩ chân mày hơi nhíu nhíu một chút.
"Có ai
bên trong không?"
Bỗng dưng, từ
ngoài cổng nghe có tiếng người nói vọng vào, Tầm Ngân liền cảm thấy không ổn. Nàng
nhỏm người dậy đưa mắt nhìn ra ngoài.
"Là quan
binh... không xong rồi! Nhất định bọn chúng đến truy tìm người của Kỳ
quốc!"
Dứt lời, nàng
xoay đầu lại thì thấy Hà Bá từ lúc nào trên tay đã có thêm một thanh trúc nhọn.
"Ngươi
định làm gì? Bọn chúng có sáu người. E là hôm nay khó thoát được. Nhanh
lên!"
Tầm Ngân dứt
lời liền kéo tay Hà Bá chạy vào phòng ngủ nhưng y vẫn đứng yên bất động. Tầm
Ngân có thể nhìn thấy rõ sát khí nồng đậm trong mắt y.
"Anh hai,
lúc này không thể đối đầu trực tiếp với chúng đâu, ngươi không sợ chết nhưng ta
sợ đó. Ta chỉ có một cái mạng thôi, còn không mau đi!"
"..."
"ĐI!"
Dứt lời, Tầm
Ngân liền xô ngã bàn ghế trong nhà rồi kéo Hà Bá vào bên trong phòng ngủ. Nàng
nhanh tay gom y phục ném bừa bãi xuống sàn nhà. Chăn mền cũng tạo thành một
đống hỗn độn.
"Làm
gì?"
"Để bọn
chúng không nghĩ còn người ở đây!"
Nàng nói xong
thì nhìn ra ô cửa sổ chắn bằng thanh trúc hôm qua rồi gấp gáp nhìn sang Hà Bá.
"Có thể
dùng tay phá hay không?"
Chỉ chớp mắt ‘rầm’
một tiếng Hà Bá đã phá tung cửa sổ. Sau đó nhoáng một cái đã nhảy ra ngoài. Cửa
sổ hơi cao, hai bên lại không có gì chống đỡ, nên Tầm Ngân trèo lên hơi khó
khăn. Nếu là kiếp trước thì với độ cao này không hề hấn gì với nàng, chỉ là
hiện tại cơ thể này có hơi thấp bé.
"Ôm
ta!"
Hà Bá rướn
người vào, Tầm Ngân lập tức vòng tay ôm lấy cổ y, y ôm lấy eo của nàng kéo ra
ngoài.
Hai người sau
đó nhanh chóng băng từ lối sau căn nhà. Hà Bá kéo nàng một mạch chạy thật
nhanh, đến hàng rào phía trước mặt, bất giác Hà Bá phi thân lên kéo theo Tầm
Ngân nhảy qua hàng rào rồi lủi vào rừng.
"Ui
da!"
"Không
sao chứ?"
"Không...
không sao!"
Tầm Ngân vừa
nói vừa tập tễnh chạy theo Hà Bá. Khi nhảy, lúc tiếp đất cổ chân nàng đã bị
trẹo, hiện tại đau đến nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là nàng không thể dừng lại.
Chạy đến một
quãng, hai người lủi vào một hốc đá ẩn nấp. Tầm Ngân vừa thở dốc vừa lau mồ hôi
đang tươm nườm nượp trên trán.
"Ngồi
yên chỗ này đi, bọn chúng chắc không đuổi theo đâu."
Hà Bá vừa nói
vừa hóng mắt nhìn ra ngoài kia, chỉ có một mảnh rừng trúc xanh um.
"Chân
ngươi không sao chứ?"
Y quay đầu
lại nhìn Tầm Ngân. Gương mặt nàng lúc này hơi tái xanh, mồ hôi tầng tầng rịn
ra, dường như chỗ đau không hề nhẹ.
"Ưm Không
sao đâu! Ta chịu được mà!"
"Hừ!"
Hà Bá hừ một
cái, vẻ mặt hơi lạnh. Bất giác y nắm lấy cổ chân nàng xoay xoay.
"A
đau... đau chết ta. Buông ra, ngươi cũng không phải đại phu. Xoay gãy chân ta
bây giờ!"
Tầm Ngân là
người hiện đại. Nàng chỉ tin vào bệnh viện và bác sĩ. Ốm thì dùng thuốc, đau
thì phẫu thuật. Lúc nãy trẹo chân không hề nhẹ, nếu không phải là người có
chuyên môn, tùy tiện chỉnh sửa có thể làm gãy xương.
"A!"
Hà Bá trong
lúc Tầm Ngân phân tâm đã giật một cái làm nàng đau đến nghiến răng nghiến lợi,
không phải chân cũng gãy rồi chứ? Nàng bấu tay vào vai Hà Bá cấu chặt, mặt từ
xanh chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang đen. Từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa
từng trải qua đau đớn như vậy.
"Cử động
thử!"
Tầm Ngân thở
hổn hển, giương đôi mắt đỏ ngầu hung hăng trừng Hà Bá. Sau đó, nàng hồi hộp thử
cử động cổ chân. Lắc trái, lắc phải, xoay tròn. A vậy mà cư nhiên đã hết đau.
Chân không gãy, may quá chân nàng không có gãy! Nhưng mà Tầm Ngân vẫn còn chưa
hết tức giận vì sự liều lĩnh của Hà Bá.
"Thân
thể của ta, ngươi muốn làm gì thì cũng phải hỏi ý kiến ta trước chứ? Ngươi
không phải đại phu, lần này may mắn nhưng lần sau thì không có như vậy đâu.
Xương cốt con người rất mỏng manh, gãy rồi thì ngươi có đền được chân cho ta
hay không?"
"Nó
không có gãy!"
"Cái
gì?"
Tầm Ngân nhíu
mày bực mình nhìn Hà Bá.
"Ta chỉ
làm những gì ta có thể làm!"
"Ngươi
thật quá tự tin đó, người mất trí như ngươi cũng có tự tin đó sao? Lúc trước
ngươi là đại phu sao? Hay là thần y?"
Tầm Ngân vẫn
còn tức. Dù nàng biết chân mình đã khỏi, nhưng nếu những vết thương sau này Hà
Bá còn tùy tiện làm theo ý mình thì sẽ rất nguy hiểm, không phải sao?
Hai người
trầm mặc một lúc thì Tầm Ngân bỗng nhiên giật mình.
"Không
xong rồi!"
"..."
"Đêm qua
thức ăn dùng không hết ta đã để lại trong nồi... nếu..."
Hai người
nhìn nhau một lúc, bất giác Hà Bá đứng bật dậy.
"Ngươi
đi đâu đó?"
"Trở
về!"
"Cái
gì?"
"Ngồi
đây chờ, lát nữa ta sẽ quay lại đón ngươi."
Dứt lời, Hà
Bá không chờ Tầm Ngân phản ứng đã lập tức đi mất. Tầm Ngân cũng đứng dậy. Nàng
thầm kêu không xong, sau đó nhặt một thanh trúc làm gậy rồi nhanh chóng đi theo
Hà Bá.
Khi nàng đến nơi thì nhìn thấy bên ngoài lối rẽ vào rừng gần
ngôi nhà của họ là sáu người, thân thể đầy máu tươi nằm sóng soài trên mặt đất.
Dường như tất cả đều đã chết. Chính là sáu quan binh lúc nãy. Hà Bá tay dính
đầy máu đang khụy một chân lục soát y phục của một người.
"Ngươi...
ngươi giết bọn họ sao?"
Tầm Ngân từ
từ tiến đến, toàn thân chấn động, nàng nhìn bàn tay dính đầy máu cùng thanh
trúc vót nhọn hôm qua dùng để đâm cá, hiện tại đã đâm vào cuống họng của những
người kia. Bất giác một cảm giác buồn nôn xộc lên cổ họng khiến Tầm Ngân nắm
lấy thân một cây trúc nôn thốc nôn tháo.
Hà Bá nhìn
thấy nàng như vậy nhưng cũng không để tâm, y nhanh chóng nhét vào áo mình thẻ
trúc cùng giấy tờ gom được trên người quan binh, sau đó y cởi hết áo giáp và mũ
của mấy người kia dứt khoát quăng qua hàng rào.
"Ném
xuống sông!"
"Hả?"
"Nhanh
lên!"
Tầm Ngân nôn
đến khóe mắt đỏ ửng. Nghe thấy Hà Bá nói vậy không khỏi thân thể run lên lần
nữa.
Nàng lần đầu
tiên tận mắt nhìn thấy giết người, mà kẻ giết người đó còn là người đêm qua
cùng mình ngủ trên giường. Còn là sáu mạng người. Bọn chúng dù là quan binh
nhưng cũng có gia đình, cũng có cha mẹ, vợ con. Cũng có người đang chờ đợi bọn
họ trở về, không phải sao?
Tầm Ngân cắn
chặt khớp hàm ngăn đi cảm xúc kinh hãi trong lòng mà tiến đến cùng Hà Bá run
rẩy khiêng mấy người kia nhanh chóng ném xuống sông.
Dòng sông
nước chảy xiết, nhanh chóng cuốn bọn họ trôi theo dòng. Vì giáp phục quan binh
bị mất, thẻ trúc trên người không còn, đương nhiên nếu có người nhìn thấy cũng
chỉ nghĩ là bá tánh thường dân mà thôi. Huống chi, hiện tại thiên hạ đại loạn,
người chết không hiếm, cũng không nhiều người quan tâm đến mấy xác chết vô danh
này.
Cả ngày hôm đó,
hai người bọn họ không ai nói với ai câu nào, Hà Bá vẫn đi bắt cá, Tầm Ngân vẫn
nấu cơm, rồi ngồi ăn như ngày hôm qua. Chỉ là cả hai đều biết rằng tâm tư người
kia đang nổi sóng.
Tối đêm đó
tuyết lại rơi, trận tuyết này còn lớn hơn hôm qua. Nhưng Tầm Ngân nằm trên
giường cũng không đắp chăn. Nàng nằm nghiêng, co mình hướng mặt ra ngoài để
không nhìn thấy người kia.
Chiếc giường
không lớn nhưng khoảng cách của hai người lại rất rộng. Trời đã khuya, bọn họ
nằm trên giường đã rất lâu rồi, nhưng Tầm Ngân hoàn toàn tỉnh táo.
Nhận thức của
nàng về thế giới này cũng chưa đặc biệt rõ rệt. Sớm biết tính mạng con người bị
xem nhẹ nhưng cũng không ngờ nó rẻ rúng đến như vậy. Còn người bên cạnh này ra
tay giết người nhẫn tâm, trên mặt cũng chưa từng hiện một tia ăn năn.
Khi ném xuống
sông còn vô cùng dứt khoát, giống như trước đây việc giết người đã là thói quen
của y.
Nghĩ đến đây,
Tầm Ngân càng cảm thấy mình phải nhanh chóng dứt ra khỏi người này, nếu một
ngày nào đó y hồi phục trí nhớ, e rằng mạng của nàng là thứ đầu tiên y lấy.
"Ta
không giết họ thì bọn họ cũng sẽ giết ta!"
Trong đêm tối
bỗng dưng giọng nói khàn khàn của Hà Bá vang lên, ảm đạm tựa như chính con
người y. Tầm Ngân khẽ chớp mắt một cái nhưng thân thể vẫn nằm yên bất động tựa
như đã ngủ.
"Ngày mai
xem những thứ thu được từ họ có thể dùng được cái gì."
Tầm Ngân vẫn
không trả lời. Tròng mắt nàng chỉ có một màn đêm thăm thẳm và cái lạnh của mùa
đông, nhưng cũng không bằng sự lạnh lẽo trong lòng nàng lúc này. Thật lâu sau
tưởng rằng nàng đã ngủ, bỗng dưng Tầm Ngân thì thầm, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để
Hà Bá nghe được.
"Sau
này... đừng tùy tiện giết người!"
"..."
"Những
người đó... họ cũng là thân bất do kỷ, mỗi người thờ chủ riêng, cũng chỉ là
người làm thuê làm mướn mà thôi. Họ cũng có người thân, cũng có mơ ước, cũng có
hy vọng, cũng có người đang chờ bọn họ trở về... nhưng mà đêm nay, họ đã không
thể trở về được nữa... Cảm giác mất người thân đó nó vô cùng đáng sợ!"
Năm đó khi ba
của Tầm Ngân qua đời, nàng đã không thể rơi được một giọt nước mắt nào.
Nàng mãi mãi
cũng không thể chấp nhận người ba chăm sóc cho mình từ nhỏ đến lớn, người thân
duy nhất cũng là người nàng yêu thương nhất cứ như vậy mà ra đi.
Từ 'chết', nàng
không thể nào chấp nhận được. Cảm giác đau đớn đó cũng chỉ có người từng trải
mới hiểu rõ mà thôi.
"Cho
nên, nếu không phải đường cùng... đừng tùy tiện giết người!"
Màn đêm lần
nữa trở lại tĩnh mịch. Ngoài kia chỉ có tiếng gió tuyết ào ào tựa như tiếng oan
hồn gào thét trong đêm.
"Ừ!"
Thật lâu sau,
Tầm Ngân nghe Hà Bá ‘ừ’ một tiếng, tròng mắt nàng khẽ động nhưng cũng không
xoay người lại, cứ như vậy từ từ nhắm mắt lại, mặc kệ những suy nghĩ không tên
cứ lởn vởn trong đầu mình.
-------------
Sáng hôm sau, khi Tầm Ngân thức dậy
thì không nhìn thấy Hà Bá đâu nữa, chỉ thấy mình đang nằm giữa giường, trên
người còn được đắp chăn. Có lẽ Hà Bá đã đắp cho nàng.
Nàng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn
là một mảnh trắng xóa, tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Tầm Ngân khẽ thở dài một chút,
xếp chăn rồi rời khỏi giường.
"Rửa mặt rồi vào ăn cơm!"
Tầm Ngân nhìn đồ ăn bày trên bàn rồi
nhìn Hà Bá một cái. Sau đó ra ngoài rửa mặt. Khi vào nhà nàng đã cố gắng nặn ra
một nụ cười.
Dù gì y làm cũng đã làm rồi, và sự
thật nếu không làm như vậy, hiện tại có thể hai người bọn họ đã bị giết hoặc
biến thành nô dịch. Nàng cũng không muốn trách Hà Bá nữa. Cũng chỉ hy vọng sau
này y đừng tùy tiện xem mạng người như cỏ rác mà thôi.
"Cá ngươi nướng hơi khét
đó!"
"..."
"Nhai mắc răng ta!"
Biết nàng đang cố gắng giải tỏa không
khí căng thẳng giữa hai người, Hà Bá cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Vậy sao?"
Tầm Ngân nhìn y khẽ mím môi một cái.
"Cũng đừng nghĩ nhiều nữa, ăn
xong rồi lấy cái hôm qua ngươi nói ra chúng ta cùng xem."
Hà Bá nhìn sâu vào mắt nàng rồi gật
đầu, khóe miệng dường như có chút thoáng cong lên.
"Ừm..."
Hai người ăn uống xong thì lấy tấm
vải bọc đồ hôm qua còn giữ lại ra xem.
"Hà Bá, Hà Bá, ngươi xem... đây
là giấy xác nhận đã thu ngân lượng của loạn dân. Chúng ta gặp may rồi!"
Tầm Ngân nhìn tờ giấy ghi trong tay
mà không khỏi mừng rỡ. Trên tờ giấy ghi đã thu hai mươi lượng tiền miễn nô dịch
và dấu lăn tay của loạn dân.
"Ngươi xem, những tờ giấy trống
chưa ghi đều có hai tờ giống nhau. Như vậy là sau khi họ thu tiền thì một tờ
quan binh giữ, còn một tờ loạn dân giữ. Có cái này, chúng ta sẽ trở thành người
tự do ở Kỳ An. Ngươi hiểu chứ!"
"Ừm."
"Khoan đã... có hai tờ đã ghi...
như vậy tiền thu ở đâu chứ? Hôm qua ngươi có nhìn thấy ngân lượng trên người
bọn họ hay không? Bốn mươi lượng, có số tiền đó chúng ta cũng sẽ không cần làm
nhiều việc mạo hiểm nữa. Ta có thể đi mua nhà của ta, ngươi có thể đi làm việc
của ngươi. Cũng không ai phiền đến ai nữa. Sao hả, có ngân lượng không? Nó ở
đâu rồi?"
Tầm Ngân vừa nói mắt vừa sáng rỡ. Hà
Bá bỗng dưng lạnh mặt nhìn nàng, mắt không chớp trả lời dứt khoát.
"Ta đã không lục soát kỹ!"
Tầm Ngân trợn mắt không tin nổi, cứ
như vậy mà tiền của nàng đã bay mất. Nàng bỗng dưng cảm thấy tim mình như vỡ
ra. Nếu có hai mươi lượng trong tay nàng có thể tự do tự tại, cũng sẽ không
liên quan cùng người có thể là sát thủ này nữa. Nhưng mà hiện tại cái gì cũng
không có.
Nàng ngồi phịch xuống sàn, hai chân
giậm giậm dưới đất. Bỗng dưng nàng thấy mình trở nên thù đời.
"Trời ơi... ngân lượng của ta,
ngân lượng của ta..."
Hà Bá ánh mắt lạnh xuống vài phần, y
âm trầm nhìn Tầm Ngân không khỏi nhíu nhíu mày thành hàng.
***
Suốt ba ngày sau đó tuyết vẫn rơi dày
đặc khiến Tầm Ngân cùng Hà Bá đều không thể rời khỏi nhà. Tầm Ngân ngồi trên
giường quấn chăn phóng mắt ra cửa sổ.
Bên ngoài, những khóm hoa hồng hồng
trắng trắng sớm đã bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày. Tiếng gió ù ù, những thân
cây trúc va vào nhau kêu xào xạc xào xạc.
Bất giác, nàng nhớ lại chuyện kiếp
trước cùng những gì vừa mới xảy ra gần đây. Bỗng dưng nàng có ảo giác, phải
chăng đây chính là một giấc mộng? Nhưng không phải, nơi nàng đang ngồi là thực.
Như vậy, chuyện kiếp trước chỉ là ảo ảnh mà thôi, có phải hay không?
Tầm Ngân không rõ, mọi thứ với nàng
giờ đây thật mơ hồ, phút chốc trở nên nghi ngờ về nhân sinh quan mà mình đã
trải qua.
Trước đây, nàng có thể tự tin rằng
với bản lĩnh của mình, nàng có thể sống một cách đường đường chính chính ở thế
giới này. Nhưng mà sáu mạng người Hà Bá đã lấy đi phần nào thức tỉnh nàng.
Nó như một hòn đá to đập vào đầu
nàng, nói với nàng rằng, ở thế giới này, mình bất quá cũng chỉ là một cành cây
ngọn cỏ mà thôi. May mắn thì có thể bình an mà trải qua trăm năm.
Tầm Ngân lại nhìn căn nhà nơi mình
đang ở, bỗng dưng nàng nghĩ, thật tốt, có một nơi che mưa chắn gió trong những
ngày tuyết rơi còn may mắn hơn những người đang lây lất ngoài kia, và cả những
thân xác vô danh đã chìm xuống dòng sông mấy ngày trước nữa.
Hứa Tầm Ngân không phải là người
thích ồn ào, náo nhiệt. Cho nên, thay vì ra ngoài kia lăn lộn đấu đá, nàng sẽ ở
lại đây mà trải qua hết đời. Hoặc tùy tiện tìm một nam nhân nào rồi cùng nhau
sinh con đẻ cái, sống bình đạm qua ngày.
Tầm Ngân bỗng nhớ lại người mẹ đã rời
bỏ hai cha con nàng, nhớ lại mối tình thời đại học.
Nàng tự hỏi, nếu như trong lúc nàng
nghèo khó bệnh tật, người đàn ông của mình có hay không lại đi theo người khác?
Khi đó, nàng sẽ cảm thấy như thế nào? Thất bại, tủi nhục hay phẫn hận đây?
Bao nhiêu năm nay nàng đã hiểu ra một
chuyện, trên đời có một thứ sẽ mãi mãi không bỏ nàng. Chính là đồng tiền! Phải
rồi, nàng nhất định phải kiếm thật nhiều tiền. Rồi ở lại căn nhà này cũng không
tệ, dù cô đơn một chút nhưng chí ít nàng cũng sẽ không sợ mùa đông phải bị
người khác bỏ rơi thêm lần nào nữa.
Tầm Ngân đang thất thần, bất giác
giường khẽ run lên một cái. Hà Bá từ lúc nào cũng trèo lên rồi nằm xuống một
bên nhìn nàng. Thân thể y khá lạnh lẽo, dường như vừa từ bên ngoài trở về.
Tầm Ngân cũng không xoay đầu lại,
nàng vẫn đắm chìm vào màn tuyết trắng không điểm ngừng ngoài kia. Thật lâu sau,
nàng khàn khàn giọng nói.
"Trời lạnh, ngươi đã đi đâu vậy?"
"Ta mang chôn giáp phục và thẻ
trúc."
"Sao không ném xuống sông?"
"Sau này sẽ có lúc cần dùng
đến."
"Ờ..."
Bên trong lại chìm vào yên lặng. Bắt
đầu nói trước vẫn là Tầm Ngân.
"Ta thèm thịt quá à!"
"..."
"Đã hơn nửa tháng ta chưa được
ăn thịt! Mẹ nó thèm!"
Hà Bá một tay kê dưới đầu, một tay để
trên bụng nhìn nàng.
"Tuyết ngừng rơi chúng ta sẽ
xuống trấn mua!"
Tầm Ngân bất giác liếc mắt nhìn y một
cái.
"Hừ, cá dưới sông còn nhiều, ăn
hết rồi hãy nghĩ đến chuyện mua thịt nha!"
Cá dưới sông có thể ăn hết vậy không
phải muốn nói là cả đời này nàng cũng chỉ ăn cá hay sao? Thật sự quá keo kiệt
rồi!
Hà Bá hừ một cái, mấy ngày ở chung y
đã rất rõ, người này có một sự mê luyến đặc biệt với đồng tiền. Kêu nàng lấy
tiền ra e là còn khó hơn lên trời.
"Ngươi không phải cũng có tiền
hay sao? Vì chút đồng tiền mà phải khiến bản thân khổ sở, không cảm thấy mệt
mỏi hả? Kiếm tiền nhiều để làm gì mà đến một chút đồ ăn cũng không dám mua chứ?"
"Hà Bá ơi là Hà Bá, ngươi bình
thường ít nói, đến khi nói nhiều cũng chỉ toàn chống đối ta."
Tầm Ngân tằng hắng giọng xem thường
một cái rồi ngoảnh cổ nhìn ra ngoài.
"Là tiền dưỡng già của ta. Ta
không thể tùy tiện dùng đến."
"Cái gì mà tùy tiện, ăn uống
không thể tính là tùy tiện."
Tầm Ngân không phản bác, cho đến một
lúc sau nàng mới lên tiếng. Giọng nói rất thấp, tựa như tiếng tình nhân thủ thỉ
trong đêm.
"Ngươi không phải ta, ngươi sẽ
không hiểu!"
"..."
"Tiền có thể đòi lại mạng người
từ tay thần chết, ngươi có tin hay không?"
Tầm Ngân vừa nói vừa nhếch môi lên
cười, nhưng rõ ràng giọng có một tia trào phúng cùng chua xót.
"Người thân của ngươi ở
đâu?"
"Chết rồi!"
Tầm Ngân nói dứt khoát như đây không
phải là chuyện của nàng. Nàng vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa số, ánh mắt như
đang lạc vào một không gian nào khác, nơi từng có gia đình của nàng, một gia
đình trọn vẹn.
"Nhà ta rất nghèo. Mẫu thân chê
phụ thân không có tiền nên đã bỏ đi để được sung sướng. Phụ thân ta thật vất vả
nuôi ta lớn lên, vậy mà ổng còn chưa có ngày tận hưởng thành quả thì chết rồi!
Không có tiền chữa bệnh, ngươi hiểu không? Ha ha. Đại phu á hả... chỉ nhìn
tiền, không có nhìn người. Ông ấy chết cũng trong một ngày mùa đông lạnh lẽo
như thế này..."
Tầm Ngân chợt ngừng lại một chút,
khóe môi khẽ cong lên cười cười. Nhưng Hà Bá có thể nhận thấy nàng đang vô cùng
thương tâm. Có lẽ, người phụ thân đó chính là thứ quý giá nhất trong cuộc đời
nàng.
Y nhíu nhíu mày lẳng lặng nhìn Tầm
Ngân. Nàng thở ra một hơi, hai cánh tay nắm vào nhau đưa lên khỏi đầu rồi vặn
eo một cái.
"Giờ ta cũng không còn bất kỳ
người thân nào nữa! Ha ha."
Một câu nói ngắn gọn nhưng có rất
nhiều ý nghĩa. Không còn bất kỳ người thân nào, cảm giác đó quả nhiên cũng chỉ
có người từng trải qua mới hiểu được.
"Vẫn còn ta mà."
"...Hả?"
Tầm Ngân tưởng mình nghe nhầm thì khẽ
xoay đầu lại. Hà Bá mím môi một cái, vừa lạnh lùng lại vừa có chút ấm áp. Ánh
sáng bên ngoài phòng hắt vào gương mặt y, tranh sáng tranh tối. Lúc này trông y
thật vô cùng anh tuấn.
"Không phải ngươi nói chúng ta
là huynh đệ kết nghĩa sao? Đại ca?"
"Đại ca?"
Tầm Ngân vì hai tiếng đại ca này mà
trở nên vô cùng cao hứng. Nàng nhớ lại dường như đã nhiều năm rồi, kể từ khi ba
mình mất, khi nàng từ người có gia đình trở thành kẻ trắng tay, thì cũng không
còn bạn bè thân thiết nữa. Tầm Ngân không quan tâm ai và cũng không còn ai quan
tâm đến nàng.
Bỗng nhiên, khi lạc đến thế giới này,
nàng vậy mà nhặt được Hà Bá, còn cùng y trải qua những ngày tháng ngắn ngủi
nhưng đặc biệt khó quên như vừa rồi.
Cũng được, có một người bạn đồng hành
với mình như vậy thật tốt! Nàng bất giác cười thật lớn, rồi xoay lại kéo tay Hà
Bá rời khỏi giường, y nhìn chỗ nối chặt giữa hai bàn tay mà không khỏi nhìn lâu
thêm một chút.
"Đi đâu?"
"Đại ca mang ngươi đi ăn thịt.
Ha ha."
Dứt lời, bọn họ liền rời khỏi nhà.
Cũng không quản đã đi bao lâu, đến khi đôi chân Tầm Ngân cảm thấy lạnh buốt rã
rời thì đã đến được thị trấn. Sau lưng bọn họ chính là con đường đã đi qua, để
lại một hàng dấu chân dài thẳng tắp in trên nền tuyết lạnh.
"Khách quan, ngài dùng gì?"
Tiểu nhị vừa nhìn thấy hai người bọn họ
tiến vào thì liền lấy chiếc khăn đang treo trên vai chạy ra lau vội chiếc bàn.
"Chủ quán, cho hai tô mì, nhiều
thịt một chút nha!"
"Có ngay."
Chỗ bọn họ ngồi là một quán mì ven
đường. Nói là quán nhưng thật ra chỉ tùy tiện treo một miếng da lớn, căng thành
bốn góc. Bày biện thêm vài cái bàn tạo thành một quán nhỏ.
Lúc hai người bọn họ vừa đến thì còn
nhìn thấy tiểu nhị đang ngồi ngủ gục trên ghế. Thời thế chưa ổn định, dân trong
thành vẫn chưa có tinh thần ăn uống, nhất là trong những ngày tuyết rơi lạnh
lẽo thế này.
"Lạnh không?"
Hà Bá vừa nói, vừa vươn tay gỡ vài
bông tuyết treo trên tóc Tầm Ngân, nàng hơi tránh đầu sang một bên né y, tự tay
phủi phủi.
"Không lạnh, không lạnh! Nam nhi đại
trượng phu, chút ít này thì có là gì chứ! Ha ha."
Nàng vì sự quan tâm vụn vặt này của
Hà Bá mà có chút ngại ngùng. Dù gì nàng vẫn là một cô gái chưa từng trải trong
tình yêu.
Hà Bá vẫn ngồi đó lạnh mặt quan sát
nét mặt biến đổi liên tục của nàng. Tầm Ngân bỗng dưng dựng thẳng thắt lưng,
còn khẽ xắn tay áo lên cao, gồng gồng mấy cái liền lộ ra bắp tay thon gầy.
Hà Bá nhìn hành động trẻ con ấu trĩ
của nàng mà không khỏi nhếch mép lên một cái. Rõ ràng là một cô nương, còn giả
vờ cho ai xem chứ?
Rất nhanh hai tô mì bóc khói nghi
ngút được mang ra. Tầm Ngân nhìn thấy thì khẽ nuốt nước miếng một cái. Từ ngày
đến đây ăn uống đều thiếu trước hụt sau, khiến nàng vừa nghe mùi thịt liền có
chút không khống chế được, liền xoa xoa hai bàn tay sắp đông cứng vì lạnh của
mình vào quần rồi cầm đũa lên.
"Ăn đi, ăn đi!"
Dứt lời, nàng cúi đầu xì xụp húp
nước. Mùi hành tỏi phi cùng mùi thơm của mì, thịt và nước súp khiến nàng càng
ăn càng cảm thấy ngon. Nhanh chóng tô nhỏ liền thấy đáy.
Tầm Ngân đang gấp miếng thịt cuối
cùng cho vào miệng thì bỗng dưng trong tô xuất hiện thêm một đũa thịt. Nàng
trong miệng còn ngậm mì khẽ ngẩng đầu lên nhìn Hà Bá.
"Cho ngươi!"
"...Ờ!"
Tầm Ngân hơi khựng lại một chút nhưng
cũng không khách sáo mà nhanh chóng ăn hết phần thịt. Hà Bá nhìn thấy nàng ăn
ngon lành bất giác chân mày cũng dãn ra, mặt thoáng chút từ tính hiếm thấy.
Sau khi ăn xong, Tầm Ngân vẫn còn
chưa hết thèm liền gọi thêm một tô nữa. Định gọi cho Hà Bá nhưng khi đó y vẫn
chưa ăn hết phần của mình. Y nhai rất chậm, dường như cũng không hợp khẩu vị
lắm.
Ăn xong, nàng ngồi vừa ôm bụng vừa há
miệng thở. Trong tô vẫn còn một phần nữa không ăn hết. Nàng thật sự đã quá no.
Bỗng dưng, Hà Bá với tay sang cầm tô
của Tầm Ngân ăn cạn phần mì còn sót lại trong sự ngỡ ngàng của nàng. Tầm Ngân
không khỏi cảm thấy áy náy trong lòng, vừa nhìn tiểu nhị vừa nhìn Hà Bá.
"Hay gọi thêm một phần nữa nha?"
"Ta no rồi!"
Hai người nhìn nhau một lúc, nàng
cũng không kỳ kèo thêm nữa liền quay sang nói chuyện với tiểu nhị đang rảnh rỗi
ngồi ngáp bên cạnh.
"Huynh đệ, ngươi là người Kỳ
Quốc hả?"
Tầm Ngân hỏi nhưng trong lòng chín
phần khẳng định y là người Kỳ Quốc. Bởi lẽ chỉ trong mấy ngày, người của nước
Tề có đến cũng không nhanh chóng mở ra một tiệm ăn như vậy.
Tiểu nhị vì câu hỏi này mà nhìn Tầm
Ngân đánh giá một chút.
"Đúng vậy. Ngươi cũng là người
Kỳ Quốc hả?"
"Phải rồi. Bọn ta ở sâu trong
cánh rừng đằng kia kìa, mấy ngày nay tuyết lớn quá nên không có xuống trấn được.
Ngươi có nghe nói thành chủ đã đến hay chưa?"
"Đến rồi. Ba ngày trước đã đến.
Còn rất trẻ lại anh tuấn. Chỉ là..."
"Cái gì?"
Tiểu nhị dáo dác nhìn xung quanh rồi
đến gần Tầm Ngân nói nhỏ.
"Hắn vô cùng phóng túng lại là
một đại dâm tặc!"
Tầm Ngân nghe xong thì mày hơi nhíu
lại, nhưng mà việc đó cũng đâu có liên quan đến mình chứ?
"Sao ngươi biết?"
"Hắn mang theo rất nhiều kỹ nữ
xinh đẹp, mặt trét đầy son phấn cùng đến đây. Lúc ngồi trên kiệu còn trái ôm
phải ấp. Nghe nói ba ngày rồi liên tục chiêu đãi yến tiệc. Trong phủ còn thuê
cả người dọn dẹp nữa."
Tiểu nhị vừa nói vừa chỉ chỉ vào tờ
cáo thị dán trên tường. Tầm Ngân vừa cầm chiếc đũa trên tay vừa tiến đến gần
xem. Thật may cho nàng chữ viết thời đại này cũng không quá nhiều khác biệt so
với nhận thức của nàng. Trên đó ngoài chiêu mộ phụ bếp và dọn dẹp thì còn thông
báo chiêu binh.
Bất giác 'rẹt' một cái, Tầm Ngân giật
mình xoay người lại. Nàng liền trợn mắt nhìn Hà Bá.
"Ê, ngươi xé làm gì?"
"..."
"Không phải… ngươi muốn tòng
quân đó chứ?"
Hà Bá chỉ chỉ vào khoảng khoanh tròn
trên tờ giấy.
"Ba mươi lượng lãnh một lần?
Trời trời!"
Tầm Ngân nhìn khoảng tiền thưởng thì
không khỏi sáng mắt. Nhưng khoan đã, dễ kiếm tiền như vậy, hẳn cũng không có gì
tốt đẹp, biết đâu sau khi tòng quân thì cũng không còn mạng để hưởng tiền. Càng
nghĩ Tầm Ngân càng cảm thấy rối rắm.
"Ngươi là người xé cáo
thị?"
Lập tức từ phía sau hai quan binh
tiến đến, Tầm Ngân thầm kêu bọn họ cũng quá nhanh rồi! Hà Bá không nhanh không
chậm đưa lên tờ cáo thị.
"Phải. Ta muốn tòng quân!"
Tầm Ngân kinh hoảng hết nhìn Hà Bá
đến nhìn quan binh, vì cái gì y không nói trước đã xé cáo thị chứ? Hôm nay nàng
còn tưởng mình vừa có thêm một tiểu đệ thân thiết, bỗng dưng bây giờ phải chia
tay y rồi hay sao? Mùa đông này xem ra còn rất dài, một mình ngắm tuyết cũng
cảm thấy cô đơn.
"Và cả hắn nữa!"
----------------
HẾT TẬP 2
Comments
Post a Comment