Skip to main content

GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP - TẬP 3



GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP
Tác giả: Minh Nguyệt Vô Ưu
Tập 3
------------------------

Hà Bá nói một đường lưu loát không hề áy náy cũng không thèm nhìn mặt nàng. Tầm Ngân há hốc mồm đánh rơi luôn đôi đũa trên tay xuống đất. Nàng cảm thấy nội tâm mình đang gào thét, giận run cả người.
Nàng nhìn nhìn xung quanh, bên kia là chốt quan binh, bên này có vài người đang nhìn qua, e là có chạy cũng không thoát. Xem ra hôm nay không chết thì chính là bị thương.
Tầm Ngân cúi đầu xuống hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu lên còn không quên liếc Hà Bá một cái rồi nhìn quan binh nhe răng cười lấy lòng.
"Đại nhân, có thể thay đổi hay không?"
Quan binh trước mặt liền chém đinh chặt sắt.
"Không được, xé cáo thị rồi thì không thể đổi ý!"
Tầm Ngân lại nhắm mắt hít sâu một hơi, vẻ mặt bi thương nói.
"Nhưng cáo thị chỉ có một tờ, cũng là do hắn xé, thảo dân… thảo dân không có xé đâu đại nhân. Thảo dân... thảo dân không quen hắn!"
Tầm Ngân khua môi múa mép, ép ta, ta quyết không nhận thân. Bất giác, Hà Bá bên cạnh khàn khàn giọng.
"Hắn là huynh đệ kết nghĩa của ta, khi nãy còn cùng ta ăn chung bát mì. Đại nhân có thể hỏi chủ quán!"
"Mọe, ngươi hôm nay không ép ta chết thì ngươi không cam tâm hay sao chứ?"
Tầm Ngân nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy cổ tay Hà Bá siết chặt, trừng mắt nhìn y, nhưng ngược lại y chỉ thản nhiên lạnh mặt nhìn nàng.
"Không nói hai lời, sang bên kia ghi danh, lập tức đến doanh trại trình diện."
Quan binh vừa dứt lời, Tầm Ngân liền quỳ xuống ôm lấy chân hắn khóc rống.
"Đại nhân à, thảo dân còn mẹ già con nhỏ, thảo dân đi rồi bọn họ ai sẽ chăm lo đây chứ? Đại nhân có thể tha cho thảo dân một lần hay không?"
"Ba mươi lượng đủ để bọn họ sống rất nhiều năm mà không cần ngươi ở bên cạnh. Năm nay ngươi không tòng quân thì năm sau cũng phải đi. Nhưng khi đó một lượng cũng đừng có hòng nhận được!"
Tầm Ngân lệ rơi đầy mặt, cảm thấy bản thân mình quá thương tâm. Bất giác, tròng mắt nàng đảo đảo mấy cái.
"Đại nhân, vậy... có thể... có thể cho thảo dân trở về thu xếp một chút có được không?"
"Không được. Các ngươi ôm ngân lượng bỏ chạy thì sao? Còn không nhanh lên?"
"Đại nhân, thảo dân... thảo dân hiện tại sẽ không nhận ngân lượng của ngài, chỉ cần cho thảo dân trở về nhà thu xếp chút đồ. Sau đó sẽ đến trình diện có được không?"
Quan binh nhìn nhau một cái, lại nhìn thấy nét thật thà thương tâm hằn sâu trên gương mặt Tầm Ngân, quả thật không giống người nói dối. Nhưng mà, bọn họ thà giết lầm còn hơn bỏ sót, đành làm tốt chức phận của mình.
"Vậy... thôi được rồi, ta sẽ cử hai người nữa đi cùng các ngươi!"
"Mọe!"
Tầm Ngân âm thầm kêu xong rồi. Hôm nay quả nhiên không còn đường chạy thoát. Mấy ngày trước còn nghĩ sẽ được tự do, nhưng cuối cùng vì sao lại thế này chứ? Biết vậy lúc nãy không đến đây ăn mì, yên ổn nằm ở nhà ngủ không phải tốt hơn hay sao? Vào quân ngũ nếu bị bọn họ phát hiện mình chỉ là nữ cải nam trang thì e là tính mạng cũng khó giữ.
Tâm Ngân rầu rĩ ngậm ngùi nặn ra từng tiếng.
"Vậy... thôi không cần đâu đại nhân. Đăng ký thì đăng ký!"
Tầm Ngân vừa xua xua tay, thất thỉu đứng dậy phủi phủi lớp tuyết bám trên gấu quần của mình, còn không quên trừng Hà Bá mấy cái. Họa này chính là do y mà ra.
"Khốn kiếp, Hà Bá, Hà Bá. HÀ BÁ!!!!!!!!!!!!!!"
Sau khi hai người hoàn thành xong việc đăng ký thì được dẫn vào quân doanh, phân cùng doanh trại với nhóm tân binh.
Chỉ là Hà Bá ngay tại lúc nhìn thấy nơi ngủ nghỉ của mình và Tầm Ngân, thì y liền hào phóng trích ra hai mươi lượng bạc để được tách riêng chỗ ngủ cùng những người khác.
Hai mươi lượng bạc, quan binh lập tức làm một vách bằng da ngăn thành một căn phòng nhỏ trong góc, đủ để hai người bọn họ sinh hoạt ngủ nghỉ.
Khi quan binh vừa đi, Tầm Ngân lập tức nhào đến đẩy Hà Bá, khiến y đang ngồi liền ngã nhào xuống giường, nàng đứng trước mặt chỉ vào mặt y. Cần bao nhiêu hung dữ liền có bấy nhiêu hung dữ. Nhưng trong mắt Hà Bá, Tâm Ngân thật giống một con mèo nhỏ đang nhe nanh ngao ngao cùng mình. Y trong lòng rất muốn bật cười.
"Ngươi ăn rảnh ở rỗi thì tự đi mà chơi. Ta khó khăn lắm mới có được cuộc sống tự do, khi không lôi ta vào cuộc làm gì? Ngươi tại sao không hỏi ý ta một tiếng chứ? Ngươi muốn chết thì đi chết một mình đi, vì cái gì lôi ta vào? Chuyện giết người cũng tự ý, chuyện vào quân ngũ cũng tự ý. Nếu sớm biết ta thà cứu chó cứu mèo chứ cũng không cứu ngươi. Ta thật hối hận. Tên khốn kiếp nhà ngươi, thật làm tức chết ta mà!"
Nàng chửi đông chửi tây văng cả nước miếng lên mặt Hà Bá. Dứt lời, nàng bỗng vung tay ném gối ở đầu giường lên mặt Hà Bá, nhưng y nhanh chóng né kịp, còn trở mình lập tức đè nàng dưới thân. Một tay y kéo hai tay Tầm Ngân lên đầu giữ chặt lại, mặc sức cho nàng vùng vẫy vẫn không buông.
"Ngươi còn muốn đánh ta sao? Cái tên vong ơn bội nghĩa, khốn kiếp mà!"
"Chửi đủ chưa?"
"CHƯA!"
Tầm Ngân vừa trừng mắt quát lớn, vừa thở hổn hển nhìn y. Chân cũng không yên phận mà đá đá.
"Chẳng lẽ ngươi muốn suốt đời sống phải chịu ức hiếp, phải sống chui sống nhủi, phải luồn cúi trước mặt người khác hay sao?"
"Cái gì là luồn cúi chứ? Cái gì là sống chui sống nhủi, ta mới không phải!"
"Hừ!"
Hà Bá cười lạnh một cái.
"Tầm Ngân, ngươi nên thành thật một chút. Ngươi thử hỏi chính bản thân mình, ngươi không có võ công, ngân lượng cũng không có, thân thế càng không có, ở Kỳ Quốc mãi mãi ngươi cũng chỉ là một bá tánh tầm thường, tính mạng còn thua cỏ rác. Suốt đời phải dùng thân phận giả mà sống, còn phải nhìn trước ngó sau, khom lưng cúi đầu. Ngươi sẽ làm gì để kiếm tiền? Lừa gạt, buôn lậu hay ăn trộm ăn cướp?"
"Ta mới không phải ăn cướp. Ta không có hèn hạ như ngươi nói!"
Tầm Ngân gào lên, nàng đang vô cùng tức giận. Hà Bá lại khàn khàn giọng. Giọng của y trầm thấp, có một chút uy lực vô hình khiến Tầm Ngân khẽ nhíu mày.
"Khi ngươi đói khát ngươi cũng sẽ làm liều. Ngươi có thể nhịn hay sao? Rồi ngươi cũng sẽ giết người, bàn tay dính máu, làm những việc mà bản thân mình chán ghét nhất. Nếu ngươi nói không có, thì ba đêm qua ngươi đã không gặp ác mộng, ngay cả nằm mơ cũng thấy bị quan binh truy đuổi đi?"
"…"
Tầm Ngân không nói gì. Từ nhỏ nàng đã có tật nói mớ. Quả nhiên, mấy đêm qua nằm mơ thấy gì đều bị Bà Bá nghe được. Nàng nhíu nhíu mày rồi xoay mặt đi.
"Nhưng cũng không vì vậy mà ngươi lại đẩy ta đi tòng quân chứ? Tòng quân có cái gì tốt? Không phải cũng bị thượng cấp đè đầu cỡi cổ hay sao? Còn phải đối diện với sống chết nữa."
"Không có!"
Tầm Ngân nhíu nhíu mày.
"Gì chứ?"
"Họ sẽ không để loạn dân chúng ta làm những việc quan trọng, từ chỗ này muốn luân chuyển quân lính phục vụ chiến tranh cũng rất khó."
"Vì sao?"
"Địa thế! Nơi này nằm ở phía Bắc nước Tề. Toàn bộ đường biên giới chỉ có Tề và Kỳ quốc. Mà hiện tại Kỳ quốc đã bị thâu tóm, hoàng đế Kỳ quốc yếu nhược như vậy, hiệp định đình chiến đến mười năm. Mỗi năm Kỳ quốc đều phải cống nạp, đương nhiên sẽ không có biến cố gì. Nước Tề nhanh như vậy đã dùng người của Kỳ quốc làm binh lính, hiển nhiên, bọn chúng đã nắm chắc phần thắng. Cho nên, nếu có chiến tranh giữa Tề và những nước khác thì cũng không đến lượt chúng ta ra chiến trường!"
"Những việc này... vì sao ngươi biết?"
"Lúc nãy, ở doanh trướng đăng ký có bản đồ, ngươi không nhìn thấy hay sao? Còn những chuyện về Kỳ quốc và nước Tề, thì ta tình cờ nghe được trên đường đi."
Tầm Ngân nghe những lời này không khỏi nhìn Hà Bá lâu hơn một chút. Chỉ một cái bản đồ và chuyện nghe ngóng được mà y có thể phán đoán như vậy, quả nhiên tâm tư không hề tầm thường.
"Nhưng mà..."
"Vào trong này tuy có thượng cấp, nhưng sau khi rời khỏi quân ngũ, ngươi sẽ có một thân phận đàng hoàng mà sống. Còn nếu gặp may, chúng ta có thể thăng quan tiến chức!"
Nghe đến đây, Tầm Ngân cũng không còn tức giận nữa. Nếu như cố gắng làm tốt việc của mình, cẩn thận che giấu thân phận thì hẳn cũng không sao. Nhưng nàng vẫn còn tức giận chuyện Hà Bá tự ý quyết định thay mình.
"Ngươi thì có võ công, ta đây một chút cũng không biết, ngươi nói xem, ta thăng quan tiến chức bằng cách nào chứ? Còn không sớm bị bọn họ khinh bạc đi?"
Hà Bá nhìn sâu vào mắt Tầm Ngân, từ lúc nào y đã buông tay nàng ra, những ngón tay lạnh lẽo không nhanh không chậm khẽ vuốt ve cằm nàng.
"Còn có ta. Yên tâm!"
Tầm Ngân bất giác khẽ chớp mắt, dù gì bọn họ cũng mới quen biết có mấy ngày, dù là hoạn nạn chi giao nhưng cũng không đến mức có thể nói ra lời hứa hẹn như vậy chứ?
Nàng cũng không có ngây thơ để nhanh chóng tin lời y, nhưng mà nàng không mắng y nữa. Vì rõ ràng, những điều y nói không sai. Tòng quân xem như cũng là việc làm công ăn lương đi? Có việc làm thì tốt rồi, không phải sao? Bây giờ dù nàng là lính, nhưng mà vẫn xem như là người của chính phủ.
Nghĩ nghĩ cũng không đến nỗi tệ. Chỉ cần không phải ra chiến trường thì nàng tự tin mình có thể đối phó được. Bất quá thì đào binh, bơi qua sông về lại Kỳ quốc.
Thấy nàng không phản kháng nữa thì Hà Bá bất giác ánh mắt trở nên nguy hiểm, y hơi cúi người xuống phả hơi thở nóng hổi vào mặt nàng. Tay di chuyển lên véo vào má nàng một cái.
"Khi nãy, ngươi nói hối hận vì đã cứu ta?"
"Có sao? Ta không có nói, ngươi nghe nhầm đi?"
Đương nhiên Tầm Ngân sẽ không nhận, hiện tại vì lời hứa kia Hà Bá đương nhiên trở thành bảo kê của nàng, nàng cũng không ngu mà làm mất lòng y.
"Vậy sao? Tốt nhất là không phải!"
Dứt lời, y cúi đầu xuống hơi chạm nhẹ mũi vào má nàng một cái rồi đứng lên bước xuống giường làm Tầm Ngân kinh hãi thất thần nằm yên trên giường một chút cũng không dám động đậy. Vừa rồi y làm cái gì chứ? Hôn nàng? Hay chỉ là vô tình đụng phải?
Hà Bá không để ý đến Tầm Ngân nữa mà xoay lưng đi kéo rèm rồi rời khỏi phòng, trước khi đi còn để lại một câu.
"Ngân lượng ngươi cất kỹ một chút. Chỗ này không thể tùy tiện."
"Ngươi không cần nhắc ta, tiền này là do ngươi bán tự do của ta mà có, ta mới không tùy tiện."
Hà Bá không nói gì nhanh chóng đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi, sắc mặt y từ từ trở nên lạnh lẽo.
"Không ép ngươi, ngươi có thể đi theo ta hay sao, Tầm Ngân?"
*******
Sau khi Tầm Ngân cùng Hà Bá đăng ký gia nhập quân ngũ thì chỉ được thảnh thơi đúng một canh giờ để thu xếp chỗ ở. Sau đó mặc cho tuyết đang rơi, tất cả tân binh đều phải ra ngoài trời xếp hàng rèn luyện thể lực. Chạy bộ, gánh nước, luyện giáo mác, bắn cung, cưỡi ngựa...
Trong số tân binh, có rất nhiều người bao nhiêu năm đã quen chuyện buôn bán hoặc làm ruộng, hiện tại rèn luyện thể lực quá sức khiến họ sớm phải mệt nhừ.
"Ba mươi lượng, ba mươi lượng, ba mươi lượng!"
Tầm Ngân vừa tập bắn cung vừa rầm rì đọc thần chú. Cánh tay của nàng sớm đã run rẩy vì luyện tập quá nhiều. Giữa mùa đông lạnh giá mà mặt nàng còn đỏ hơn mặt trời buổi sớm mai.
"Ngươi nói gì đó?"
Một quan binh từ lúc nào đến bên cạnh âm trầm nét mặt.
"Dạ? Không có... không có thưa đô úy. Thuộc hạ chỉ đang tự lẩm bẩm một chút!"
"Tập trung vào!"
"Dạ!"
"Mẹ nó, tập trung tập trung, ta mới không thèm tập trung!"
Tầm Ngân nghiến răng nghiến lợi cắn cắn khớp hàm, nhắm hồng tâm như đang nhắm ả đàn bà đã cướp đi người yêu của mình mà bắn. Bất giác vèo một cái, mũi tên lệch hồng tâm một khoảng lớn.
"Đồ cái thứ đáng ghét!"
Nàng liền giương cung lên lần nữa, nhất định lần này phải bắn chết ả kia. Ngoài trời những hạt tuyết lại không ngừng rơi xuống.
***
Sau một ngày luyện tập vất vả, Tầm Ngân vừa trở về phòng liền nằm vật ra giường, chân tay cũng không thèm nhấc. Nàng nằm ngửa nhắm mắt, đôi chân buông thõng xuống đất như kẻ chết rồi.
"Ngươi không tắm hay sao? Tắm xong còn ăn cơm, đi muộn sẽ không còn thứ gì để ăn nữa."
Hà Bá một bên đeo giày, một bên chỉnh sửa y phục.
"A Hà!"
"..."
Hà Bá không trả lời nàng. Nàng liền nhắm mắt đưa tay lên ngoắc ngoắc.
"Qua đây, qua đây..."
"Chuyện gì?"
"Ngươi nhìn xem, nhìn trán ta xem!"
Hà Bá hừ một cái nhưng vẫn đi qua, cúi đầu xuống nhìn mặt Tầm Ngân. Bất giác, nàng mở mắt ra, học thế vật lộn hôm nay ở thao trường mà một khắc xoay trở liền áp lên người Hà Bá, Tầm Ngân trừng đôi mắt đầy tơ máu đỏ nhìn y.
"Ngươi xem, ngươi nói thử xem đây là cái gì?"
Nàng vừa nói vừa chỉ vào mặt mình, ngữ điệu không còn chút sức lực. Thậm chí cưỡi trên người y cũng không vững, eo có chút run.
"Là mồ hôi đó. Hai mươi mấy năm trong cuộc đời, ta cũng chưa từng chảy nhiều mồ hôi như vậy. Còn môi, ngươi coi, nứt hết rồi nè."
Tầm Ngân kề mặt nghiêng môi đến cho Hà Bá nhìn. Mắt y càng lúc càng tối sầm lại.
"Ta còn nhai cơm nổi sao?...A Hà ngươi nói thử xem, cái này có phải là phước do ngươi ban tặng ta hay không?"
Dứt lời, nàng ngã xuống dựa cả cơ thể trên người Hà Bá. Đầu áp lên cổ y nhắm nghiền mắt lại, phả hơi thở nóng hổi vào mặt y. Hà Bá vỗ vỗ lên lưng nàng mấy cái nhưng nàng không phản ứng.
"Còn không chịu đi tắm?"
"..."
"Tầm Ngân!"
"..."
Tầm Ngân đã ngủ say từ lúc nào. Nàng cứ như vậy mà treo vắt vẻo trên người Hà Bá ngủ ngon lành. Cả cơ thể nóng hầm hập giống như người phát sốt. Nàng dù gì cũng là nữ nhi, luyện tập nặng nhọc như vậy ngay cả nam nhân còn cảm thấy mệt mỏi huống chi là nàng.
"Vậy mà còn cậy mạnh hay sao chứ? Bản tính cũng thật dữ dằn."
Hà Bá nhìn nhìn Tầm Ngân một lúc rồi đặt nàng nằm xuống giường. Bản thân đứng dậy nhìn nàng thêm một lúc. Ánh mắt từ lạnh nhạt bỗng dưng trở nên tối tăm, vừa sâu vừa không nhìn rõ nội tâm y lúc này.
"Tầm Ngân, trách chỉ là trách ngươi tâm tư khó lường... người không thành thật tham lam vô độ thì tự nhân hậu quả đi!"
Hà Bá nhếch mép lên cười một cái rồi lẳng lặng rời đi. Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng dày đặc. Những ngọn gió đông thổi bụi tuyết khẽ bay bay.
Lúc này trời đã sập tối, Hà Bá hướng ra cánh rừng sau lưng doanh trại, nhìn trước ngó sau rồi phi thân một cái. Cả thân ảnh lập tức chìm vào màn đêm thăm thẳm.
***
Tầm Ngân giật mình thức dậy cũng đã là quá nửa đêm. Bụng đói đến sắp dán vào lưng. Nàng mò mẫm ngồi dậy dụi mắt. Cánh tay đau đến chỉ cần cử động một chút liền đau đến nghiến răng nghiến lợi. Nhìn sang một bên chỉ là một mảng trống vắng.
"Ủa, đi đâu rồi?"
Không thấy Hà Bá đâu, Tầm Ngân khẽ lầm bầm nhưng rất nhanh liền ném ra sau đầu. Nàng đã quá đói bụng cho nên cũng không thể quan tâm đến Hà Bá nữa.
Hôm nay trong lúc luyện binh, thượng cấp Hàn đô úy có nói bảy ngày sau sẽ tổ chức thi, dựa theo kết quả mà điều đến chỗ làm việc mới. Rất nhiều chỗ được chỉ ra nhưng Tầm Ngân đặc biệt chú ý đến một nơi.
Đó chính là làm tư binh phủ thành chủ Úc Trì. Vào đó làm tất nhiên sẽ vô cùng tốt, nếu đã làm lính, thì tại sao không làm ở chỗ lớn nhất chứ? Nơi đó tuy công việc yêu cầu cao nhưng bạc kiếm được tuyệt nhiên không ít.
Nếu may mắn làm tốt việc thì nàng sẽ nhanh chóng thăng cấp. Chỉ là, nàng nhớ lại người chủ quán mì ở đầu trấn hôm qua có nói thành chủ là đại dâm tặc. Nhưng nàng dù gì cũng là nữ cải nam trang, đợi khi kiếm được nhiều bạc một chút nàng lập tức sẽ bỏ trốn.
Tầm Ngân sau đó quyết tâm sẽ luyện tập chăm chỉ để được vào phủ của thành chủ. Cho nên, ngày hôm nay mới vắt kiệt sức của nàng như vậy. Tầm Ngân từ từ đứng dậy rồi rời khỏi phòng, nàng vừa đi vừa xoa xoa cái bụng hõm sâu của mình, mắt nhắm mắt mở hướng thẳng đến chỗ nhà ăn.
"Ngươi đi đâu đó?"
Một lính gác chặn nàng lại.
"A, ta đói quá! Đại ca, có thể cho ta qua đó một chút không?"
Quan binh nhìn nhìn Tầm Ngân từ đầu đến chân rồi nhanh chóng trả lời.
"Không còn thứ gì cho ngươi ăn đâu. Trở vào ngủ đi. Giữa đêm không được đi lung tung!"
"Không phải chứ!"
"Lập tức trở về!"
"Xùy!"
Tầm Ngân bĩu bĩu môi rồi từ từ xoay người trở về. Nhưng đến ngay khúc rẽ, nàng nhìn thấy không có ai để ý mình liền lẻn nhanh vào một góc tối, theo lối phía sau mà đi đến nhà ăn.
Đến nơi, nàng trèo từ cửa sổ vào, loay hoay một chút liền nhìn thấy một ít cơm chiên còn sót lại trong chảo. Tầm Ngân chưa kịp mừng rỡ thì ngọn đèn bên ngoài vụt tắt. Nàng liền đứng bất động, dù không nghe tiếng mở cửa hay bất kỳ âm thành gì nhưng nàng vẫn thầm kêu không ổn. Lập tức không tiếng động chui vào gầm bàn.
Liền sau đó, trước mặt xuất hiện thêm một đôi giày đen, người này đi nhẹ nhàng đến mức ngay khi đến bên cạnh nhưng Tầm Ngân vẫn không hề nghe thấy tiếng chân. Xem ra thân thủ tuyệt đối không tầm thường.
Trong đêm, Tầm Ngân liếc thấy kẻ kia vậy mà đang xúc cơm ăn, trái khế chạy dọc lên xuống, xem ra ăn uống rất không tồi! Nàng thầm oán hận, cơm bị tên này ăn hết thì đêm nay nàng sẽ đói chết.
Bất quá cũng ăn vụng như nhau, Tầm Ngân liền liều mạng nắm lấy gấu quần người kia giật giật, sau đó chính là đối diện với ánh mắt đầy sát khí của y, khiến nàng giật mình một cái buông tay ra nhưng vẫn nhe răng cười.
"Huynh đệ, có thể nào chừa cho ta một chút cơm có được hay không?"
Người kia nuốt xuống một cái đánh giá nàng, rồi không nhanh không chậm gật đầu. Vậy là huynh một muỗng, ta một muỗng, thoáng một cái đã hết phần cơm. Tầm Ngân còn luyến tiếc liếm liếm chiếc muỗng, cũng không ngại nước miếng bẩn của người kia. Thời buổi này, miếng cơm manh áo mới là quan trọng, nước miếng có gì quan trọng chứ?
Ăn xong, Tầm Ngân mới bắt đầu nhìn kỹ gương mặt người kia, sát khí khi nãy cũng không còn nữa, hoặc là nàng đã nhìn nhầm đi?
"Huynh đệ, ngươi ở doanh trại nào? Ta ở doanh trại phía bắc. Ta là tân binh, sáng nay vừa đến."
"Ta ở phía nam, cũng mới đến sáng nay!"
Người kia không nhanh không chậm trả lời. Giọng hơi trầm thấp tựa như không thường xuyên mở miệng nói chuyện. Mặt không chút biểu cảm.
Trong đêm tối, Tầm Ngân nhìn thấy rõ làn da trắng nhợt của y, nàng chớp chớp mắt mấy cái, trong lòng bất chợt liên tưởng đến hai từ 'cương thi' khiến nàng khẽ lạnh.
"Ồ, vậy ra là tân binh. Ngươi cũng là người Kỳ quốc?"
"Ừm."
"Ha ha, đồng hương. Vậy, tốt rồi tốt rồi!"
Tầm Ngân mở miệng cười, cảm thấy cũng không nên tự dọa ma dọa quỷ mình. Nàng vừa nói vừa thân thiết kéo kéo tay y. Người kia hơi cứng người một chút nhưng sau đó cũng dần thả lỏng.
"Ta là Hứa Tầm Ngân. Huynh đệ, ngươi tên gì?"
"..."
"Hả?"
"Phí Lời!"
Tầm Ngân lập tức nhíu mày thành hàng.
"Cái gì? Huynh đệ, ta chỉ hỏi tên huynh, khi không huynh chửi ta nha?"
"Phí Lời!"
Tầm Ngân khóe môi hơi giật giật, cánh tay đang níu kéo người kia cũng từ từ buông xuống, nhưng nàng vẫn trưng nụ cười vạn năm bất biến trên mặt.
"Khinh ta, dám khinh ta? Ta cũng không thèm biết tên ngươi!"
"Ha ha, huynh đệ, không thèm nói thì thôi. Ăn xong rồi, ai về nhà nấy đi!"
Tầm Ngân kéo áo định đứng dậy thì người bên cạnh liền mở miệng.
"Ta họ Phí, tên Lời!"
"…"
Tầm Ngân mắng đông chửi tây, có cha mẹ nào lại đặt con mình cái tên khó nghe như vậy chứ?
"Ha ha, sao không chịu nói sớm. Phí huynh đệ. Thật ngại quá, lúc nãy ta hiểu lầm ngươi."
Tầm Ngân lại thân thiết nắm áo người kia lấy lòng. Phí Lời hơi nhếch môi lên một cái.
"Không có gì. Vậy... ngươi cứ ở lại chơi, ta trở về trước."
Dứt lời, y đứng lên rồi nhanh chóng phóng qua cửa sổ đi mất. Tầm Ngân nhìn bóng hình người kia thoắt một cái đã không còn tăm hơi mà mắt phải giật điên cuồng.
"Chỗ này có gì vui mà ở lại chơi? Phí Lời ơi là Phí Lời, ngươi dúng là phí lời nha!"
Sau khi Tầm Ngân trở về phòng thì nhìn thấy Hà Bá đã trở lại, y đang đều đều hơi thở, chắc là đã ngủ say. Nàng liền nhẹ nhàng cởi giày rồi trèo lên chỗ nằm của mình.
"Đi đâu?"
Trong đêm tối, Hà Bá hỏi một câu như vậy. Tầm Ngân cảm thấy việc đi ăn vụng cơm cũng không có gì vinh quang để khai báo. Huống hồ hôm qua mình còn dõng dạc nói sẽ không đi ăn trộm.
"Đi đâu đâu? Ta đi nhà xí. Câu đó ta phải hỏi ngươi mới phải. Lúc nãy ngươi đã đi đâu đó?"
Hà Bá không nói gì nhưng y biết nàng đang nói dối. Y đã trở về rất lâu cũng không thấy Tầm Ngân đâu cả. Đến khi nàng xoay lưng nằm sấp xuống ngủ thì nghe Hà Bà bên cạnh lẩm bẩm một câu.
"Quen thói gạt người!"
Nhưng Tầm Ngân không nghẽ rõ lắm nên xoay đầu lại hỏi y.
"Ngươi nói gì?"
Hà Bá cũng không nhìn Tầm Ngân, y chỉ khẽ thì thầm một câu.
"Ngủ đi!"
***
Sáng hôm sau như cũ chia đội luyện tập. Đến trưa thì vào lều ăn cơm.
"Phí Lời, Phí Lời. Là ta nè!"
Hứa Tầm Ngân vừa cầm bát cơm vừa gọi to còn vẫy vẫy. Hà Bá đang ngồi bên cạnh cũng khẽ ngẩng đầu lên nhìn về hướng người được nàng vẫy.
"Hứa huynh đệ?"
"Lại đây, ngồi cùng bọn ta."
Tầm Ngân sốt sắng đứng dậy, chỉ chỉ vào chỗ trống đối diện.
"Phí huynh, đây là Hà Bá. Còn đây là Phí Lời!"
Người xung quanh nghe thấy bất giác cả đám ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ. Cái gì là Hà Bá, cái gì là Phí Lời chứ? Phụ mẫu của tân binh năm nay thật biết cách đặt tên nha.
Hà Bá và Phí Lời đều âm trầm một chút, lặng lẽ ăn phần cơm của mình, cũng không để ý đến những người xung quanh.
"Ngươi không phải gọi là Bạch Lãng Tuệ hay sao? Tại sao nói là Hứa Tầm Ngân?"
Phí Lời nhìn thẻ trúc treo trên cổ bị lộ ra ngoài giáp phục của Tầm Ngân, nàng liền vui vẻ nhét vào lại bên trong.
"Bạch Lãng Tuệ là tên phụ mẫu ta đặt. Còn Hứa Tầm Ngân mới là tên ta thích."
"Còn hắn?"
Phí Lời hỏi Hà Bá.
"Hắn à... Hà Bá là ta đặt cho hắn. Trần Ổn mới là tên thật của hắn. Nhưng ngươi cứ gọi hắn là Hà Bá được rồi, hắn không thích ai gọi mình là Trần Ổn đâu!"
Phí Lời ngừng nhai cơm nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Thật phức tạp! Có tên phụ mẫu đặt còn không thích, lại thích dùng tên khác. Huống chi Hà Bá... cũng không giống một cái tên thì y thích chỗ nào chứ? Trần Ổn nghe thuận tai hơn rất nhiều nha!
***
Sau khi ăn uống xong thì mỗi người chào nhau một tiếng rồi lại bắt đầu luyện tập.
Chiều hôm đó, Tầm Ngân tranh thủ lúc không có ai lập tức tắm rửa thật nhanh. Ở quân doanh cũng có phòng tắm, nhưng mà quân lính thích tắm ở sông cho thoải mái. Cho nên trừ khi ai đó bị bệnh thì mới dùng đến nhà tắm. Tầm Ngân quan sát kỹ lưỡng xung quanh rồi chạy vào phòng tắm qua loa tắm gội.
Khi Hà Bá trở vào thì nhìn thấy nàng đang đeo giày vào chân. Không khỏi nhướng mày một cái.
"Hôm nay sớm vậy?"
Rõ ràng là đang móc xỉa nàng.
"Không sớm thì không còn cơm ăn. Ta cũng không có ngu!"
Tầm Ngân biết rõ nhưng vẫn cười cười, còn tằng hắng một cái rồi xỏ luôn chiếc giày còn lại vào chân, không quên giậm giậm mấy cái.
"Hôm nay ta không mệt. Người xem nè, cơ tay đã chắc hơn một chút rồi. Xem đi xem đi!"
Nàng vừa nói vừa gồng bắp tay lên một cái. Còn nắm tay Hà Bá đặt vào chỗ đó.
"Chắc không?"
Nhìn nét mặt hứng khởi chờ được khen của nàng mà Hà Bá nét mặt hơi co rút. Người này, đàn bà con gái mà cư xử hệt như nam nhân. Người thế này có nam nhân nào muốn rước nàng vào nhà làm thê tử chứ? Y nhíu nhíu mày rồi rút tay lại.
"Còn không nhanh lên!"
Dứt lời, hai người nhanh chóng đi ăn tối. Nhưng mà hôm nay Tầm Ngân đảo mắt tới lui cũng không nhìn thấy Phí Lời đâu cả, bất quá cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống của nàng.
Đến giữa khuya, nàng bị đau bụng mà tỉnh dậy, nằm lăn qua lăn lại không yên.
"Chuyện gì?"
Hà Bá mở mắt ra nhìn nàng.
"Không gì, không gì, ngủ đi!"
Nàng vừa nói vừa nhăn nhăn mặt. Chiều hôm nay có lẽ nàng đã tham lam ăn quá nhiều, nên lúc này đặc biệt cảm thấy khó chịu như vậy. Một lát sau, nàng không nhịn nổi nữa liền bật dậy xỏ giày.
"Đi đâu?"
"Nhà xí!"
Dứt lời, Tầm Ngân vụt một cái liền không nhìn thấy bóng dáng của nàng đâu nữa. Qủa nhiên, Tào Tháo rượt thì không nên chậm trễ! Sau khi giải quyết xong, nàng vô cùng thoải mái đi ra liền đụng phải Hà Bá đang đứng khoanh tay dựa tường.
"Ngươi đi theo ta?"
"Hừ!"
Hà Bá lạnh mặt bước vào trong.
"Ăn cũng nhiều còn làm bộ thanh cao. Ta khinh!"
Tầm Ngân bĩu môi phủi phủi tay định đi vào, nhưng bất giác nghĩ ra ý xấu định trêu chọc Hà Bá, nàng liền trốn vào một bụi cỏ nằm chờ. Dù gì sống ở thế giới này cũng không có nhiều trò giải trí, nàng sớm đã buồn chán đến phát điên. Hiện tại, chọc phá tên tám múi kia cũng làm nàng trở nên vui vẻ.
Một lúc sau, bỗng dưng Tầm Ngân nhìn thấy một bóng người đi tới. Y chính là Phí Lời. Cũng như hôm qua, bước chân hoàn toàn không có tiếng động.
Sau đó, Tầm Ngân nhìn thấy Phí Lời nhìn trước ngó sau rồi phi thân vào trong một doanh trại. Tầm Ngân nhíu mày thành hàng. Phí Lời rõ ràng đang làm việc ám muội.
Nàng liền từ từ tiến đến gần, khoét một lỗ nhỏ trên vách. Trong bóng đêm nhập nhằng, nàng nhìn thấy Phí Lời cầm một tờ giấy trên tay, kê sát vào mặt từng tên lính nhìn nhìn ngó ngó.
Bỗng dưng, bên ngoài tiếng báo động của lính canh vang lên, Tầm Ngân lập tức chạy về bụi cỏ khi nãy nằm rạp xuống. Chưa kịp thở ra thì bên cạnh nàng liền xuất hiện thêm một người cũng đang trốn quan binh. Mặt Tầm Ngân như nứt ra, nàng miễn cưỡng nở nụ cười.
"Phí huynh đệ, ha ha, thật trùng hợp nha."
Phí Lời nhìn thấy nàng thì nhíu mày thành hàng.
"Khuya rồi ngươi không ngủ, lại đi đâu đó?"
"Ta đi nhà xí nha. Thấy mỏi chân nên ngồi nghỉ."
Bất giác, Phí Lời siết lấy yết hầu Tầm Ngân, ngón tay lạnh lẽo của y chỉ trong chớp mắt xuyên qua da thịt nàng, làm nàng toàn thân phát lạnh. Máu tươi lập tức chảy xuống cổ áo. Nàng liền nắm lấy tay Phí Lời, vừa run vừa lắp bắp.
"Phí huynh, Phí huynh, đừng làm bậy nha! Hà Bá... Hà Bá bên trong nhà xí thân thủ rất tốt, hắn ra thấy ta nằm chết ở đây, hắn nhất định không tha cho ngươi đâu! Huống chi lúc nãy... là... là hắn cùng ta đã nhìn thấy ngươi vào trong lều tìm người đó."
Tầm Ngân đang nói dối để cứu lấy mạng mình, nhưng ánh mắt nàng không có nửa điểm giả dối.
Nghe đến đây, Phí Lời nhíu mày càng chặt. Y đang suy nghĩ có nên giết Hứa Tầm Ngân rồi xông vào nhà xí giết Hà Bá luôn hay không. Nhưng mà như vậy nhất định sẽ đánh động quan binh. Thân thủ của Hà Bá thế nào y còn chưa lãnh hội qua.
"Ngươi đang tìm người thân thất lạc phải không?"
Tầm Ngân trong cơn hoảng loạn cố gắng thả một nấc thang cho Phí Lời leo xuống. Nàng biết là rất khó để y tin tưởng mình, nhưng dù gì giết nàng thì Phí Lời cũng không có lợi.
"Ta sẽ tìm người thân giúp ngươi, ở đây ta quen rất nhiều bằng hữu. Thật đó, ta thề! Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi..."
Phí Lời khẽ nheo mắt. Nếu bây giờ giết chết Hứa Tầm Ngân thì hoàn toàn không có lợi. Nàng là người thông minh, cũng có thể giúp y tìm ra người kia. Còn nếu bị cáo mật, thì bất quá y cũng sẽ lập tức rời đi mà không sứt mẻ sợi tóc nào. Dù gì cũng phải rời khỏi, thì ở lại lâu một chút cũng tốt hơn.
Tầm Ngân dùng ánh mắt mong chờ đầy hứa hẹn nhìn Phí Lời.
"Được không? Ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm hắn!"
Phí Lời không nói gì, nhưng bàn tay ở cổ Tầm Ngân từ từ thả lỏng.
"Các ngươi đang làm gì?"
Bỗng dưng từ trên đầu xuất hiện thêm một giọng nói, Tầm Ngân nghe thấy liền như trút được gánh nặng, nàng an tâm thở ra một hơi. Mặc dù không phải quá thân thiết, nhưng nàng tin trong cơn nguy khó Hà Bá nhất định không bỏ rơi mình.
"Không gì, ta nằm chơi một lúc."
Phí Lời cũng nhìn Hà Bá một cái, không hiểu sao, y có cảm giác vừa nhìn thấy sát ý từ ánh mắt Hà Bá.
"Trở về!"
Hà Bá không nói nhiều, y nắm lấy tay Tầm Ngân kéo giật dậy làm nàng xiểng niểng ngã vào ngực y. Hà Bá nhanh chóng nhìn thấy vết máu trên cổ Tầm Ngân thì lập tức ôm lấy nàng khẽ lùi lại phía sau mấy bước. Hàn ý trong mắt càng lúc càng sâu.
Phí Lời nhìn thấy bỗng dưng y cảm thấy lạnh lẽo chạy dọc trên sống lưng. Một áp lực vô hình ập xuống. Y từng gặp qua rất nhiều loại người, cao thủ võ lâm có, quan viên quyền cao chức trọng có, cũng từng giết qua vô số người, nhưng chưa từng có bất kỳ ai khiến y cảm thấy áp lực như thế này. Chân mày Phí Lời nhíu chặt, tay từ lúc nào đã siết lại thành quyền.
"Ta không sao, không sao."
Tầm Ngân biết Hà Bá đã nhìn thấy máu trên người mình nên nàng nhanh chóng vỗ vỗ eo y.
"Hay là như vầy đi Phí huynh đệ, vào phòng của bọn ta nói chuyện được không?"
"Ngươi..."
Hà Bá trừng Tầm Ngân một cái, nàng liền lấy khủy tay huých vào bụng y.
"Phí huynh đệ, chúng ta đi! Yên tâm, a Hà là huynh đệ tốt của ta. Hắn còn rất giỏi, nhất định sẽ giúp được ngươi!"
Ba người nhanh chóng trở về phòng. Trong phòng một ngọn nến nhỏ được thắp lên. Hà Bá ngồi bên cạnh nhưng y có vẻ vô cùng cảnh giác, tay đã đặt lên đoản đao bên người từ lúc nào.
"Lấy ra đây đi!"
Tầm Ngân vừa dứt lời, Phí Lời nhìn hai người trước mặt một cái rồi từ từ lấy ra bức tranh. Trên đó phát họa chân dung một người. Mày kiếm, mắt to, mũi thẳng, môi mỏng, vẽ rất đẹp. Nhưng mà... cũng chỉ có như vậy! Tầm Ngân nhíu mày suy nghĩ.
"Bức tranh này mình cũng có thể tùy tiện vẽ được. Dựa vào nó thì tìm cả đời cũng không tìm ra... họa sĩ đúng là có tâm nha, chặc chặc!"
Nhưng nàng đương nhiên không ngu ngốc nói ra, nàng biết mạng của mình có thể giữ là nhờ còn có lợi ích cho Phí Lời. Nàng lập tức nâng tay lên gãi gãi cằm, tỏ vẻ suy tư.
"Ây da... hình như ta đã nhìn thấy người này ở đâu rồi nha!"
Phí Lời liền dựng thẳng thắt lưng, Hà Bá cũng nhìn nàng.
"Đúng rồi, trong đám tân binh, lúc ăn cơm ta nhớ là đã từng nhìn thấy."
"Ngươi đã nhìn thấy?"
Phí Lời mắt sáng lên, nhưng gương mặt vẫn như cá chết, không chút biểu cảm.
"Phải đó! Nhưng nhất thời chưa thể nhớ ra."
Tầm Ngân đưa ngọn đèn sát lại bức tranh, liền nhìn thấy một vệt nhỏ hơi tối màu trên cổ người trong tranh, nàng nghĩ là vết bẩn nên lấy tay cọ cọ nhưng không mất.
"Nốt ruồi? Hay bớt vậy cà?"
Tầm Ngân liền giật mình một cái. Vết này hình như nàng từng thấy qua ở ai đó rồi. Nhưng cái này nàng muốn giữ bí mật cho riêng mình.
"Sao hả? Nhớ ra chưa?"
Phí Lời ngồi một bên sốt ruột.
"Ngày mai, ngày mai ta nhất định sẽ để ý. Yên tâm, Hứa Tầm Ngân đã nói nhất định không nuốt lời."
Ba người bọn họ lại lâm vào trầm mặc. Sau khi Phí Lời rời khỏi, thì Tầm Ngân vẫn ngồi thừ trên ghế không thay đổi tư thế. Nàng vừa rồi cảm thấy cái chết đến rất gần, nếu nàng không nhanh trí có lẽ Phí Lời đã ra tay đoạt mạng mình rồi. Mồ hôi từ trên trán chảy dọc xuống cằm Tầm Ngân.
"Ngồi yên!"
Hà Bá từ lúc nào đã lấy khăn thấm nước lau lên vết thương nơi cổ nàng.
"A Hà, suýt nữa ta đã không thể nhìn thấy mặt ngươi lần cuối. Sau này ngươi nhớ phải đối xử với ta tốt một chút đó. Mai ta muốn ăn nhiều thịt."
"...Ừm."
Một lúc sau, khi hai người đã yên vị trên giường, thật lâu cũng chưa ai ngủ được.
"Xem ra những ngày tháng sắp tới không còn yên ổn rồi..."
"Ừm."
"A Hà! Nếu như... nếu như ngươi và hắn đánh nhau, ngươi nghĩ ngươi có thắng được hắn không?"
"Không!"
"Gì chứ?"
"Vì sẽ không có ngày đó!"
Tầm Ngân đưa tay lên bóp cổ Hà Bá, hung dữ trừng y.
"Ngươi không bảo vệ ta sao? Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi mà!"
"Ngủ đi!"
"Hừ."
Tầm Ngân trong màn đêm trừng mắt nhìn Hà Bá nhưng y không quan tâm mà nhắm mắt lại thản nhiên ngủ. Tầm Ngân trừng thêm chút nữa cảm thấy không tác dụng đành xoay lưng đi, vừa rầu rĩ chậm rì rì lẩm bẩm.
"Phản phản hết rồi... ta thật mẹ nó đáng thương!"
Trong màn đêm, Hà Bá mở mắt ra nhìn vào ót Tầm Ngân không rõ tư vị gì.

*******
Hôm sau, nhóm tân binh lại trải qua một ngày nặng nề nữa. Mật độ luyện tập càng lúc càng dày đặc.
Đến tối ăn cơm, Tầm Ngân nhìn chằm chằm bát cơm đặt trên bàn. Cánh tay run run cầm lên, tay kia cầm đũa nhưng không có cách nào gắp được thức ăn. Đũa chạm vào chén nghe từng tiếng 'lạch cạch, lạch cạch'.
Bụng đang đói hò reo như trống, thức ăn trước mặt, cánh tay lại không nghe mình điều khiển. Bỗng dưng một đũa thịt đặt vào bát nàng.
"Ăn đi!"
Tầm Ngân niểng đầu sang trái, vậy mà nhìn thấy Phí Lời đang gấp đồ ăn bỏ vào chén mình. Nàng lập tức cảm thấy có điềm không lành, mắt phải giật điên cuồng. Vừa nhai đồ ăn vừa dựng thẳng thắt lưng đề phòng.
"Mẹ nó!"
Lần này, nàng lại âm thầm mắng chửi. Có phải hôm nay cho ta một miếng thịt ngày mai liền tặng ta một nhát dao hay không? Nàng liền nhe răng cười còn không quên đảo mắt nhìn xem Hà Bá lấy cơm sắp về đến chưa.
"Phí huynh đệ, ăn đi đừng để ý đến ta!"
"Ngươi tìm được người chưa?"
Phí Lời không để ý đến lời nàng, giương đôi mắt âm u cùng gương mặt trắng nhợt nhìn Tầm Ngân. Nàng liền giả ngu.
"Hả?"
Phí Lời gằn giọng một cái.
"Bức tranh."
Tầm Ngân lập tức lắp bắp.
"A ha... à, tất nhiên. Hôm nay ta tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn chưa gặp lại người đó. Quân doanh hàng ngàn người, muốn gặp không thể một ngày một bữa đâu!"
Phí Lời sắc mặt không động, nhưng trong ánh mắt dường như có chút bất bình. Tầm Ngân biết rõ, người này nếu thật sự bất bình, thì cái mạng nhỏ của mình rất nhanh cũng không còn giữ được. Nàng tằng hắng một cái rồi tiếp tục ăn cơm.
"Huynh nhìn ta làm gì? Ăn đi, ăn đi!"
Bỗng dưng Phí Lời gằn giọng.
"Ngươi nói dối!"
Tầm Ngân bất giác giật mình một cái liền ho sặc sụa. Sau khi kiềm xuống được cơn ho, nàng phát hiện thức ăn phun đầy trên mặt Phí Lời. Y ngồi thẳng như bức tượng, nét mặt vô cảm, khóe môi giật giật.
"..."
Tầm Ngân kinh hãi, liền đứng lên điên cuồng phủi phủi mặt y, miệng liên tục nói.
"Xin lỗi, Phí huynh, ta lau cho huynh, ta lau cho huynh!"
"Xoảng!"
Bất giác ‘xoảng’ một cái. Tầm Ngân chưa kịp dứt lời thì nhìn thấy cái bát vỡ nát rơi trên sàn nhà, Hà Bá vừa mang mâm cơm đi ngang, bị cánh tay Tầm Ngân chạm phải làm đánh rơi chén canh.
Tầm Ngân trừng trừng nhìn cái chén, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hà Bá, xong nhìn lại thì thấy nước đang chảy tràn từ trên đầu Phí Lời xuống ướt cổ áo. Trên tóc còn vương vãi rau cùng chút thịt bằm trong canh.
"Trời mẹ ơi!"
Lúc này, Tầm Ngân toàn thân bất động, xung quanh không khí dường như ngừng lại. Nàng còn có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng của chính mình.
"Xong chưa, còn không mau tránh đường?"
Hà Bá cũng không thèm để ý đến không khí đặc biệt kỳ quặc quanh mình, cũng không nhìn Phí Lời mà lách người đến bên phải Tầm Ngân ngồi xuống rồi thản nhiên ăn cơm.
Tầm Ngân rũ mắt cũng không làm gì nữa, cố làm mình biến mất rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Hà Bá thành thật cúi đầu ăn cơm. Ba người, chỉ còn lại một mình Phí Lời ngồi ngẩn ngơ, nửa buổi sau vẫn không có một chút phản ứng.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Tầm Ngân lập tức trở về phòng rồi nằm xuống. Dưới chăn còn không quên giấu thêm một thanh đoản đao.
"Làm gì đó?"
"Ta để phòng thân!"
"Nhiều kẻ thù vậy sao?"
Nghe thấy giọng điệu đầy châm chọc của Hà Bá, Tầm Ngân không khỏi bực mình.
"Hôm nay vì ngươi mà ta chuốc thêm thù, ngươi còn hỏi ta sao hả?"
"Vì ngươi vụng về, còn đi trách người khác?"
Tầm Ngân tức đến nội thương, nàng nằm xoay lưng về phía Hà Bá, tay vỗ vỗ xuống giường.
"Hừ, phải rồi phải rồi, tất cả đều tại ta, tại ta hết!"
Không gian lại chìm vào yên lặng. Một lúc sau, y mới khàn khàn giọng.
"Sau này đừng tùy tiện xen vào chuyện người khác!"
Tầm Ngân khẽ xoay đầu lại nhìn Hà Bá.
"Cái gì?"
"Đêm qua nếu ngươi không rình mò, thì làm gì có chuyện gây thù chuốc oán với hắn?"
Tầm Ngân bực mình nhưng không thể cãi lại. Lý do rành rành chính là do nàng nhiều chuyện, không sai! Nàng mím môi một cái lấy đoản đao ra mài mài.
"Tai họa do chính mình mà ra. Ngươi là kẻ thông minh, tự mà suy xét lấy! Kẻ đó không hề tầm thường, có ngày làm oan hồn dưới lưỡi đao của hắn, hối hận cũng không kịp đâu."
"Hừ!"
Tầm Ngân xoay người sang một bên, hậm hực trong lòng. Nàng rất hối hận việc hôm qua đã đi theo nhìn Phí Lời, nhưng mà việc cũng đã làm rồi, giờ có hối cũng không kịp. Chỉ là, ân hận là việc trong lòng nàng, còn bị người nói ra khuyết điểm trước mặt thì lại là một chuyện khác.
Không được, nàng phải cố gắng luyện tập, năm ngày sau thi tuyển nhất định sẽ rời khỏi nơi này, tránh người họ Phí kia càng xa càng tốt.
"Hà Bá, ta cũng phải tránh xa ngươi một chút, ngươi cũng là thành phần nguy hiểm không kém gì gã họ Phí kia đâu!"
Nửa đêm hôm đó, Tầm Ngân đau bụng nên giật mình thức dậy, liền không nhìn thấy người nằm bên cạnh đâu nữa.
"Hà Bá?"
Đây đã là lần thứ hai y mất tích lúc nửa đêm. Tầm Ngân không nghĩ nữa mà vội vàng chạy một mạch đến nhà xí. Lần này nàng không quên mang theo thanh đoản đao nhét vào giày. Kẻ thù ẩn thân khắp nơi, nàng mang đoản đao theo cũng không hẳn sẽ bảo vệ được mạng mình. Nhưng mà, ít nhất trước khi chết phải chém cho người kia một đao, nàng mới không làm quả hồng mềm cho người khác tùy ý khinh bạc đâu!
Sau khi giải quyết xong, đang chỉnh sửa lại y phục thì bên ngoài nghe thấy có hai giọng nói to nhỏ. Giữa đêm, chỉ có thể là có người lén lút làm chuyện ám muội. Tầm Ngân liền nhớ đến chuyện hôm qua với Phí Lời, chỉ sợ bây giờ bước ra lập tức sẽ bị thủ tiêu. Nên nàng đành nín thở ngồi nép vào gốc cửa nhà xí chờ đợi.
"Thế nào rồi?"
"Mấy ngày nay ta đã lùng sục khắp nơi vẫn chưa tìm ra hắn. Huynh chắc hắn đã tòng quân chứ?"
"Dấu vết để lại ở ngôi nhà đó vẫn còn nguyên. Huống chi người trong thành nói đã nhìn thấy hắn cùng một người nữa vào quân doanh."
"Mạng của hắn thật tốt. Bị trúng độc nặng như vậy, rơi xuống suối mà vẫn còn sống được!"
"Ngươi cứ tiếp tục tìm kiếm, nhìn thấy lập tức giết ngay. Lần này quyết không để hắn chạy thoát. Ta và những người khác ở bên ngoài cũng đang tìm."
"Ta biết rồi. Không còn gì nữa, huynh đi đi."
"Khoan đã, Trần Ổn!"
"Trần Ổn? Không phải trùng hợp vậy chứ?"
Tầm Ngân nghe đến cái tên này phút chốc tầng tầng gai ốc nổi lên.
"Lý Hữu cũng đã bắt đầu hành động. Ám vệ của bọn chúng đều rất giỏi, xuất quỷ nhập thần. Mấy ngày nay bọn chúng đã trải quân đi khắp nơi. Nếu để chúng tìm thấy hắn trước, chỉ e là sẽ làm lỡ đại sự của chủ nhân!"
"Ta biết rồi!"
"Còn nữa Trần Ổn, ngươi chưa từng nhìn thấy qua kẻ đó, chắc không nhầm lẫn chứ?"
"Yên tâm, bức tranh họa sư vẽ rất tỉ mỉ. Nhất định ta sẽ tìm ra."
"Được, vậy ta đi trước."
Một lúc sau, Tầm Ngân không còn nghe bất kỳ âm thanh gì nữa, kẻ kia dường như đã đi xa rồi. Còn người mang tên Trần Ổn, liệu còn ở đó hay không?
Bên trong nhà xí hiện tại vừa hôi vừa nhiều muỗi, Tầm Ngân sớm đã bị cắn đến sưng chân nhưng không dám động đậy. Nàng dựng thẳng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Bất giác, từ khe hở dưới chân cửa, nàng nhìn thấy xuất hiện thêm một đôi giày đen.
"Không lẽ mình xui đến vậy chứ?"
Trống ngực Tầm Ngân đập liên hồi, nàng bịt miệng mình cố giữ yên lặng một lúc. Bỗng dưng, nàng nghe thấy bên kia có tiếng bước chân người đi đến, sau đó đôi giày đen lùi sang phải mấy bước. Rồi cánh cửa mở ra, Tầm Ngân trợn mắt run rẩy ngẩng mặt nhìn người trước mặt mình.
Kẻ đó nhìn thấy nàng nhưng không nói gì, mặt lạnh như tiền bước vào nhà xí rồi kéo cửa đóng lại. Hành động liền mạch dứt khoát. Một lúc sau, đôi giày đen liền biến mất.
"Ngươi lại nghe lén chuyện người khác?"
Người đến chính là Hà Bá. Tầm Ngân vẫn ngồi dưới chân y, lúc này mới buông tay khỏi miệng mà thở dốc. Nàng yếu ớt cất giọng.
"Là bọn chúng chờ ta đi cầu rồi cố tình nói lén trước mặt ta. Ta mới không thèm nghe lén. Hừ."
Nói xong, Tầm Ngân từ từ đứng dậy nhưng dưới chân còn hư nhuyễn hơi lảo đảo một chút, Hà Bá liền vươn tay nắm lấy eo nàng. Mặt nàng lúc này tái xanh, đôi mắt đỏ ửng, dường như vừa rồi đã rất sợ hãi. Y nhíu mày nhìn nàng.
Tầm Ngân gỡ tay y ra khỏi eo mình rồi từ từ đi ra ngoài nhưng phát hiện Hà Bá cũng đi theo, nàng ngạc nhiên quay lại nhìn y.
"Ngươi không đi nhà xí hả?"
"Ta đi tìm ngươi!"
"...Ờ!"
Bỗng dưng, Tầm Ngân cảm thấy lòng mình thoáng chút cảm động. Cũng rất nhiều năm rồi không ai vì lo lắng mà đi tìm nàng. Ở đây, nàng không có bất kỳ ai ngoài Hà Bá, có phải khi đó nàng cứu y là một điều may mắn của bản thân mình hay không?
Hai người sóng vai nhau trở về phòng, không ai nói với ai câu nào. Tầm Ngân cũng định hỏi Hà Bá lúc nãy đã đi đâu, nhưng nàng không muốn phá vỡ ranh giới này cho nên không hỏi.
Dù y có làm gì đi chăng nữa, thì đó cũng là việc riêng của y. Liên quan sẽ thành liên lụy, biết càng ít càng có lợi cho bản thân mình. Nàng cũng không có gì cho y lợi dụng, tiền bạc, võ công, cái gì nàng cũng không có. Cho nên nàng biết y sẽ không làm hại mình. Ít nhất hiện tại ở bên cạnh y, nàng cũng cảm thấy an tâm, nếu xé đi mặt nạ này, e là nàng đến một người có thể dựa vào cũng không có.
Hai người nằm xuống không biết bao lâu, cho đến khi Hà Bá mở mắt ra bất giác nhìn thấy Tầm Ngân trong đêm ngồi trước ngọn đèn cầy, trên tay cầm thanh đoản đao đã tước vỏ đang đâm đâm thứ gì đó. Vì nàng ngồi xoay lưng lại, nên y tạm thời không biết nàng đang làm gì.
"A!"
Bất giác, y nghe thấy tiếng than liền ngồi bật dậy lao đến chụp lấy cán đao.
"Ngươi làm gì đó?"
-------------
HẾT TẬP 3

Comments

Popular posts from this blog

GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP - Tập 11

Truyện GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP Tác giả: Minh Nguyệt Vô Ưu Tập 11 --------------------- Hoàng Cảnh Vũ đi rồi Hứa Tầm Ngân liền mang tay nải của mình vào trong phòng. Đó là một căn phòng nhỏ chỉ có chiếc giường hơi lớn một chút. Trong phòng bày trí vô cùng đơn giản, một bàn hai ghế, trên bàn tùy tiện đặt một bình trà còn nóng hổi. Chăn nệm trong phòng có dày hơn ở dịch trạm một chút nhưng cũng không quá khoa trương. Nàng liền cảm thấy vô cùng hài lòng. Tầm Ngân đẩy cửa sổ ra liền nghe gian phòng cạnh bên có người lục tục ra vào, nàng mang tay nải để vào một góc phòng rồi từ từ bước ra ngoài, tiến đến chào hỏi người kia. "Huynh đệ, huynh đệ!" "Ngươi gọi ta?" Người nói còn khá trẻ, giọng nói có phần mỏng cao, trên đầu đội mũ quan có hai sợi râu hai bên, quả nhiên chính là công công trong truyền thuyết. "Thái giám?" Nàng chớp chớp mắt mấy cái xong nhe răng cười cười lấy lòng. "Công công, ngài ở phòng này hả?" Người kia n...

PASSWORD

1. Nguyệt Quang thần xuyến: Tên kiếp trước của thụ chính trong truyện là gì? Gợi ý: hai từ, viết liền, không dấu. Chú ý: Các bạn nhớ xóa khoảng trắng có sẵn trên thanh trả lời password trước khi điền vào nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

HỎA PHỤNG HOÀNG

Tác giả: Minh Nguyệt Vô Ưu Thể loại: Đam mỹ, huyền huyễn. Mặt than băng sơn biến thái ngầm thanh long công x tâm cơ phá phách phụng hoàng thụ, công sủng thụ, sư đồ, niên thượng, trọng sinh, ngược nhẹ, H, HE. Thụ là hoàng tử của thiên giới. Ngày sinh ra mang trong mình vận mệnh hỏa phụng hoàng. Vì vậy hắn bị mẫu thân xem là tai họa mà một chưởng giết chết. Công là đại thống lĩnh của Long tộc. Từ nhỏ đã có hứa hôn cùng công chúa thiên giới. Rước dâu không thành lại nhặt được Hỏa phụng hoàng bé nhỏ, từ đó nuôi lớn và dạy dỗ như đồ nhi. Rồi một ngày đồ nhi trưởng thành, bắt đầu chống đối quyến rũ sư phụ... Xin vui lòng không reup hoặc chuyển ver. Nếu có nhu cầu xin inbox tác giả.