TRUYỆN
GIANG SƠN
MỘNG HỒ ĐIỆP
Tác giả: Minh
Nguyệt Vô Ưu
Tập 4
--------------------------
Tầm Ngân giật mình trừng mắt nhìn y
rồi nhìn lại ngón tay mình đang chảy máu.
"A, ta đang cắt tóc khi không
ngươi nhảy ra làm ta đứt tay nha... ui da…"
Hà Bá nhíu mày khó tin nhìn những lọn
tóc đang nằm trên bàn. Khóe môi hơi giật giật. Y liền buông cán dao ra.
"Nửa đêm nửa hôm khi không cắt
tóc? Tóc là thứ trân quý của phụ mẫu, ngươi cắt tóc không phải là bất hiếu hay
sao?"
"Ta là trẻ mồ côi đó anh hai!
Bất hiếu với ai đây chứ?"
Lúc nãy nàng la lên vì lỡ tay cắt
thừa một đoạn tóc, không ngờ lại mang đến sự hiểu nhầm này.
"Nếu không, ngươi nghĩ ta tính
làm cái gì? Tự sát sao? Hả? A Hà?"
Hà Bá cắn chặt khớp hàm không trả
lời, nhìn nét mặt của y thì Tầm Ngân đã biết mình đoán đúng. Bất giác nàng phì
cười một cái. Nhìn y khi nãy lo lắng cho mình nàng thật muốn trêu chọc.
"Ha ha, ta còn yêu đời lắm đó
anh hai, còn phải lấy cô nương xinh đẹp về làm thê tử, không rảnh đi chết đâu
nha!"
"Hừ!"
Hà Bá lạnh mặt quay đi định nằm lại
giường liền bị Tầm Ngân níu tay.
"A Hà, a Hà, ngươi cắt giúp ta
chỗ này đi."
Hà Bá nhíu mày thành hàng. Vô cùng
khó chịu gằn giọng.
"Không biết!"
"Cầm lên rồi cắt thôi!"
"Sao ngươi không tự cắt?"
"Ngươi có thể tự nhìn thấy lưng
mình hay không? Cắt nhanh cho ta, mạng ngươi là do ta cứu, nhờ có chút chuyện
làm cũng không xong!"
Hà Bá liếc Tầm Ngân một cái nhưng vẫn
nhận đấy đao. Hai bên giằng co thêm một lúc, cuối cùng cũng hoàn thành. Y dùng
lược chải lại mái tóc cho nàng, từng sợi tóc mềm mại lướt qua kẻ tay mượt mà
như suối.
Y đứng nàng ngồi, hai bóng người hòa
quyện vào nhau in hình trên vách. Ngoài trời chỉ có tiếng côn trùng kêu rả
rích, bên trong lung linh ngọn nến cháy bập bùng.
Sau khi hoàn tất, Hà Bá trở lại
giường nằm, trước khi đi y còn lầm bầm trong miệng.
"Hồ nháo!"
Tầm Ngân dọn dẹp lại một chút rồi
cũng đến bên giường nằm xuống.
"Hồ nháo gì chứ, tóc dài quá
thật bất tiện nha. Chúng ta đều đi lính, để tóc dài đến eo làm gì? Ngươi đó,
hôm nào cũng nên cắt. Dài quá người ta lại tưởng ngươi là đại cô nương."
"Hừ!"
Hà Bá khinh thường hừ một cái rồi
nhắm mắt lại. Bất giác Tầm Ngân bò đến, vô cùng thân thiết đặt tay lên cánh tay
y vỗ vỗ.
"A Hà, ngươi nói xem, bọn người
đó rốt cuộc là đang tìm kiếm ai hả?"
"Người nào?"
Nghe thấy y quan tâm, nàng liền tiến
sát đến, tròng mắt trong đêm đảo tới đảo lui. Nàng sợ người ngoài phòng nghe
được nên áp miệng sát tai Hà Bá, phả hơi thở nóng hổi lên cổ y, khiến lồng ngực
y thoáng chút phập phồng.
"Lúc nãy người ngươi nhìn thấy
bên ngoài đó, nếu ngày mai gặp lại có thể nhớ ra hay không?"
"..."
"Hắn và một kẻ nữa đang tìm một
ai đó, còn định tìm được sẽ lập tức giết chết. Còn nữa, ta nghe bọn chúng nói
đang có một phe khác cũng tìm người đó. Có khi nào là Phí Lời hay không?"
Hà Bá không trả lời, nhưng mắt từ lúc
nào cũng mở ra nhìn chằm chằm vào màn đêm tĩnh mịch.
"Ngươi không nghĩ Phí Lời và kẻ
đó là cùng một bọn hay sao?"
"Không thể nào, lúc nãy cách
chúng nói chuyện thì trong này không hề có đồng bọn. Phí Lời bình thường cũng
chỉ đi có một mình."
"Hắn âm thầm liên lạc sẽ để cho
ngươi nhìn thấy hay sao?"
Hà Bá bất giác nghiêng mặt qua nhìn
Tầm Ngân, lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần nhích thêm chút
nữa liền chạm phải môi nàng. Ở khoảng cách này, Hà Bá nhìn thấy rõ đôi môi Tầm
Ngân rất mọng, nếu cắn một cái thì không rõ tư vị sẽ như thế nào. Có phải cũng
mềm mềm dẻo dẻo dai dai hay không?
Bất giác, y nuốt nước miếng một cái
rồi đẩy Tầm Ngân cách xa mình.
"Ngủ đi!"
"A Hà, A Hà!"
"..."
"Mặt ngươi đỏ!"
"...Hồ nháo!"
"Mặt ngươi rõ ràng đỏ!"
Tầm Ngân vẫn mặt dày cười cười ngả
ngớn mà tiến đến chọc y. Hà Bá lạnh giọng gạt đi ý tưởng đang bay bổng trong
đầu Tầm Ngân.
"Đêm tối ngươi có thể nhìn thấy
hay sao?"
"Hà Bá, giọng ngươi đang run
kìa. Không phải ngươi thích bổn thiếu gia rồi đó chứ?"
"..."
"Phải không? Ta là nam nhân đó
nha, ngươi không lẽ thích nam nhân rồi đi?"
Hà Bá bất giác trở nên tức giận.
"Câm miệng!"
"Ha ha. A Hà, a Hà, có ai từng
nói lúc nổi giận ngươi rất đáng yêu hay chưa?"
Tầm Ngân vừa nói vừa vươn tay véo vào
má Hà Bá. Hai từ 'đáng yêu' này khiến y không thể nào chấp nhận được. Liền đánh
vào mu bàn tay nàng một cái thật mạnh.
"Còn không mau ngủ?"
Tầm Ngân cười cười, xoa xoa tay mình
rồi nằm xuống nghiêng người sang bên cạnh ôm mền ngủ. Sau khi chọc phá người
khác, tâm trạng nàng trở nên thoải mái liền ngủ mất. Nhưng Hà Bá cứ như vậy mà
trằn trọc cả đêm không ngủ được.
***
Sáng hôm sau.
"A Hà, sao quầng mắt ngươi thâm
như vậy? Đêm qua không ngủ được hả?"
Tầm Ngân vừa chỉnh y phục vừa nhìn
nhìn Hà Bá đang đeo giày.
"Hừ!"
Hà Bá lạnh mặt nhanh chóng rời khỏi
phòng bước ra ngoài.
"Chỉ quan tâm ngươi, khi không
lại hừ ta chứ? Đúng là thứ không tim không phổi. Ta mới không thèm để ý
ngươi."
Đến giờ cơm trưa, Tầm Ngân đang vùi
đầu vào bát cơm thì bên cạnh có người vỗ vai, nàng theo quán tính ngước đầu
nhìn lên.
"Bạch Lãng Tuệ? Ngươi... ngươi
vì sao lại ở đây?"
"Giọng nói này sao nghe giống
tên đêm qua vậy kìa?"
Tầm Ngân trợn mắt nhìn người kia, oan
gia đúng là ngõ hẹp, vàng đâu không thấy chỉ thấy toàn những người không nên
thấy.
"Trần Ổn?"
Nàng mạnh miệng thử liều gọi một câu.
Bởi vì kẻ này dường như quen biết thân xác của nàng, xem ra không nhận có thể
gây nên chuyện ầm ĩ. Trần Ổn nhìn nhìn xung quanh rồi khom người đến thì thầm
vào tai Tầm Ngân.
"Giờ Tý, nhà xí!"
Dứt lời, Trần Ổn rời đi, Tầm Ngân
trầm mặc vừa nhai cơm vừa nhìn nhìn xung quanh.
"Hắn không chỉ là Trần Ổn mà còn
biết luôn cả cái xác này. Và cái xác này trùng hợp lại chính là tên Bạch Lãng
Tuệ... mẹ nó!"
Khi Tầm Ngân tỉnh dậy, nàng đã nhặt
được rất nhiều thẻ trúc ở cánh rừng. Thật không ngờ lại chính là tên của thân
xác nàng. Trong biết bao nhiêu thẻ trúc nàng tình cờ nhặt được, lại đưa cho Hà
Bá đúng cái tên Trần Ổn. Oan gia!
Hẹn giờ Tý đến nhà xí gặp hẳn phải là
chuyện cần giấu diếm. Mà kẻ kia là sát thủ, thì chắc chắn Bạch Lãng Tuệ cũng
cùng hội cùng thuyền với người đó rồi. Tiêu rồi, lần này nàng tiêu thật rồi!
"Ngươi không ăn thịt sao?"
Hà Bá không biết từ lúc nào đã ngồi
xuống bên cạnh nhìn chén cơm của Tầm Ngân.
"Lúc nãy ngươi nhìn thấy kẻ đứng
cạnh ta chứ?"
Hà Bá âm trầm nhìn nàng một cái rồi
trả lời.
"Không có!"
Tầm Ngân xua xua tay.
"Hầy, thôi đi, không nói với
ngươi nữa!"
Sau khi ăn uống xong, Tầm Ngân không
tắm rửa mà lập tức trở về phòng. Nàng đào dưới gầm giường lên ba mươi lượng bạc
bán thân của mình, rồi cột lại bỏ vào một túi nhỏ. Sau đó cất vào trong áo. Một
thanh đoản đao cũng lấy ra mài đi mài lại mấy lần.
Sau khi suy nghĩ tới lui, cuối cùng
nàng vẫn viết ra một tờ giấy, rồi cắn răng run run tay bỏ vào thêm một lượng
bạc gói lại. Đó là bức thư nàng để lại cho Hà Bá.
"A Hà. Ta cảm thấy cuộc sống
quân ngũ thật cực khổ, ta chơi không nổi nữa! Ở lại cũng chỉ hao phí thời gian
của ta. Ta đi đây, lần trước ngươi bỏ ra hai mươi lượng để mua căn phòng này,
ta không ở lâu nên để lại cho ngươi một lượng. Coi như không ai nợ ai.
Sau này ngươi nhớ bảo trọng nha, tìm
đại phu chữa bệnh mất trí, rồi tìm lại người thân của mình đoàn tụ. Còn không
được thì quên đi, tìm đại một cô nương tốt mà cùng nhau khoái hoạt trải qua hết
đời. Ta đi đây, sau này có duyên sẽ gặp lại!"
Tầm Ngân nhét tờ giấy và một lượng
bạc dưới gối Hà Bá, sau đó dường như có chút luyến tiếc lại lấy ra nhìn nhìn
thỏi bạc thêm lần nữa rồi để lại chỗ cũ.
Lần này, Tầm Ngân phải rời khỏi. Xem
ra thân thế của Bạch Lãng Tuệ tuyệt nhiên không đơn giản, nếu gia nhập cùng đám
Trần Ổn kia, thì bản thân liền vướng vào vòng xoáy ân oán, trở thành kẻ thù của
bọn ám vệ xuất quỷ nhập thần của Lý Hữu gì đó.
Huống chi, Phí Lời cũng đang ở rất
gần chực chờ nàng. Nàng không còn cách ở lại nữa. Cho nên, hôm nay Tầm Ngân
quyết định đào ngũ.
Nàng mang theo một bộ y phục giống
như thường lệ mà đi tắm. Nhưng hôm nay không đến nhà tắm mà lại đến dòng sông,
chỗ tắm chung của những người khác.
Nước chảy cũng không quá xiết. Nếu
nàng cứ như vậy lặn xuống sông đào binh thì cũng không ai phát giác. Chỉ là còn
sức để bơi qua bờ bên kia hay không mà thôi, bởi vì dòng sông khá lớn. Nhưng
xung quanh có lính canh, với năng lực của bản thân, nàng biết mình không có
cách trốn đi theo lối rừng. Liều thì ăn nhiều, nàng cũng đã chết một lần, không
phải sao?
Lúc này, cũng không còn nhiều người
tắm, Tầm Ngân nhìn nhìn nhưng không thấy Hà Bá đâu, có lẽ y đã lên bờ dội lại
nước sạch. Nàng liền nhanh chóng thả mình xuống nước, vươn tay ngắt một khúc
sậy nhỏ, nhìn xung quanh không thấy ai để ý liền âm thầm trầm mình xuống nước,
bịt mũi, ngậm khúc sậy vào.
Bởi vì lúc này nếu bơi qua sông sẽ bị
nhìn thấy, có thể họ đuổi theo không kịp thì lập tức bắn tên. Nàng đã biết nhóm
đầu binh đều là những tay thiện xạ, chỉ cần một giây nàng liền biến thành nhím.
Cho nên, bất đắc dĩ phải ẩn mình dưới nước. Sau khi mọi người rời khỏi thì nàng
từ từ sẽ bơi qua sông.
Thật lâu sau, xung quanh không còn ai
nữa, quan binh cũng đến quan sát kiểm tra một vòng rồi trở về chốt canh. Tầm
Ngân định chờ thêm lúc nữa cho an toàn rồi mới ngoi lên.
Bất giác, nàng cảm thấy nghẹt thở,
đầu ống sậy dường như đã bị thứ gì đó bịt kín. Nàng đành liều mạng trồi lên,
thì liền bắt gặp Hà Bá đang ngồi trên bờ cầm ống sậy âm trầm nhìn nàng.
"Trời mẹ ơi!"
------------------
Khi Tầm Ngân tỉnh dậy thì trời đã về
khuya. Nàng nheo nheo mắt nhìn khung cảnh xung quanh liền kinh hãi ngồi bật
dậy. Lập tức một cơn đau đầu xuất hiện làm nàng choáng váng ngã nằm xuống.
"Còn muốn trốn sao?"
Hà Bá từ lúc nào đã trèo lên giường
còn khóa ngồi trên người Tầm Ngân, giương đôi lạnh lẽo từ trên nhìn xuống nàng.
Nàng cảm thấy trong đêm, ánh mắt Hà Bá trở nên thâm sâu khác thường, có một
chút gì xa lạ như người nàng chưa từng biết đến. Không lẽ y đã bị ma nhập đi?
Tầm Ngân vẫn cảm thấy cơn choáng váng
chưa qua, rầu rĩ khàn khàn giọng, cũng không còn sức hung dữ như ngày thường.
"Ta đi đâu kệ ta. Khi không
ngươi bắt ta về làm gì? Một lượng bạc mà mày còn chê ít hay sao? Khốn kiếp… ta
vốn chưa từng mắc nợ ngươi, vì sao không để ta đi chứ?"
"Ngươi nghĩ một lượng của ngươi
rất đáng giá, hả?"
Hà Bá bất giác nắm lấy cằm Tầm Ngân
bóp lại còn khẽ nâng lên, ánh mắt y đột nhiên trở nên nguy hiểm làm Tầm Ngân
hơi lạnh sống lưng. Nàng cũng trừng mắt cậy mạnh với Hà Bá.
"Không đáng giá thì mau trả lại
cho ta!"
Hà Bá khẽ nhếch môi lên cười. Đây là
nụ cười bất thiện đầu tiên mà Tầm Ngân nhìn thấy ở người này. Xem ra nàng chưa
từng hiểu hết về y. Tầm Ngân thầm kêu không ổn, hôm nay đến lúc lột xuống lớp
mặt nạ rồi hay sao?
"Đã đưa rồi thì không thể đòi
lại. Ngươi cũng không phải trẻ con đi?"
Tầm Ngân nhíu mày thành hàng. Không
trả tiền cũng không chịu thả nàng đi. Rốt cuộc thì trong hồ lô Hà Bá đang ủ thứ
gì?
"Ngươi vì cái gì mà không cho ta
đi chứ? Còn đánh ta chứ?”
Lúc chiều trước khi ngất đi, Tầm Ngân
vừa nhìn thấy Hà Bá lập tức dùng sức bơi vào lòng sông nhưng bị y tóm lại, hai
bên giằng co chút lát thì y đánh một chưởng vào gáy nàng, sau đó cũng không
biết đã ôm nàng trở về bằng cách nào. Nhưng hiện tại y phục trên người đã được
thay mới.
Nhớ đến chuyện này Tầm Ngân kinh
hoảng trợn mắt một cái. Vậy là Hà Bá đã biết thân phận nữ cải nam trang của
mình rồi hay sao chứ? Hiện tại bị y đè thế này, là tính cưỡng gian nàng?
Tầm Ngân liền vươn tay giữ lấy cổ áo
mình, tròng mắt từ lúc nào cũng trở nên đỏ ửng.
“Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì
chứ?”
Ở đây nàng cũng không thể hét lên.
Nếu bên ngoài vào nhìn thấy thì bản thân cũng sẽ tự chuốc lấy cái chết. Nữ cải
nam trang gia nhập quân ngũ chính là tội khi quân, nàng còn chưa có muốn chết
đâu.
"Tầm Ngân, nói cho ngươi biết,
nữ cải nam trang nếu bị phát hiện nhất định sẽ bị lăn trì. Khi đó sẽ chết vô
cùng đau đớn. Cho nên ngoan ngoãn nghe lời ta, chỉ cần ngươi có ý định trốn đi,
ta liền có cách khiến ngươi phải quay trở về. Đây tuyệt nhiên không phải chỉ là
hăm dọa đâu!"
Tầm Ngân giật mình một cái. Quả nhiên
đây mới chính là con người thật của Hà Bá, xem ra những ôn nhu trước đây cũng
chỉ là che giấu nội tâm thâm sâu mà thôi.
"A Hà... ta... ta đi đâu thì
liên quan gì đến ngươi? Ngươi có cuộc sống của ngươi, ta và ngươi bất quá chỉ
là bằng hữu mà thôi. Ta không có nợ ngươi cái gì cả! Việc ta giả nam nhân cũng
không có gì là không đúng, thời thế loạn lạc, ta một chút võ công cũng không
biết, nếu chạy ra ngoài chẳng khác nào tự chuốc lấy nguy hiểm. Còn nữa, ta từ
đầu đến cuối cũng chưa từng làm gì tổn hại đến ngươi."
"Vậy sao? Vậy cái này là do ai
gây ra?"
Hà Bá bất giác cởi phanh chiếc áo
đang mặc trên người ném xuống giường. Trong đêm tối, xuyên qua ánh đèn cầy nhấp
nhoáng thấy rõ từng thớ thịt căng tràn của y. Y nắm lấy bàn tay Tầm Ngân đặt
vào vết thương ở bụng mình làm nàng khẽ nhíu mày.
"Hả? Cái gì chứ?"
"Ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa.
Từ ban đầu cứu ta thật ra chỉ là gạt ta. Ngươi chính là kẻ đã ám toán ta, không
phải sao, Bạch Lãng Tuệ?"
Thật ra Hà Bá đã nghi ngờ Tầm Ngân từ
trước, nhưng cho đến lần đó khi y mang chôn giáp phục cùng thẻ trúc của sáu
binh lính mình đã giết, tình cờ tìm thấy bên dưới mặt đất nơi căn nhà đó vậy mà
có chứa mật thất.
Chẳng những vậy, bên trong còn có rất
nhiều ám khí. Y đã nhìn thấy một loại tên điều chế đặc biệt, với đầu mũi tên vô
cùng kỳ quặc. Quan trọng, mũi tên này có thể tạo thành vết thương như chính
trên người y. Nhưng y vẫn chưa thể khẳng định.
Hai đêm trước, nửa đêm y lẻn trở về
ngôi nhà đó lấy lại ám khí và mang đến nhà một người chuyên chế tác vũ khí
trong thành để họ xem thử. Quả nhiên, vết thương trên người y đúng là do thứ ám
khí này làm ra.
Như vậy có thể khẳng định, Tầm Ngân
ít nhiều có liên quan đến thương thế của y. Ban đầu y đã từng rất giận dữ, còn
định giết chết nàng. Nhưng mà nghĩ lại, nếu để nàng ở bên cạnh thì có thể từ từ
tìm ra thân thế của mình.
Chiều hôm nay Hà Bá đã nhìn thấy Trần
Ổn nói chuyện cùng Tầm Ngân, y còn nghe rõ ràng Trần Ổn gọi nàng là Bạch Lãng
Tuệ, và Tầm Ngân cũng tỏ ra quen biết người họ Trần đó.
Sau khi ăn uống xong, thấy nàng vội
vã rời đi thì y liền đi theo, chỉ là không hiểu vì sao nàng lại nhanh chóng đào
ngũ như vậy. Muốn thoát ly tổ chức hay sao? Như vậy, đêm qua trốn trong nhà xí
là vì sợ hay do trốn tránh bọn người của Trần Ổn? Việc này y chưa thể hiểu.
Những gì nàng đã kể với y đêm qua có
mấy phần là sự thật? Còn vết thương trên người mình là do một mình Tầm Ngân gây
ra hay còn liên quan đến người khác?
Hai từ Bạch Lãng Tuệ như đánh mạnh
vào trí óc Tầm Ngân. Nàng nhíu mày lại thành hàng. Không lẽ Hà Bá đã nhớ lại?
Hai người bọn họ đã từng biết nhau? Bạch Lãng Tuệ còn đâm trọng thương Hà Bá
hay sao?
Hà Bá đã nhớ lại từ khi nào? Vì sao
nhớ lại mà còn chưa ra tay với nàng chứ? Thời gian qua ở bên cạnh nàng rốt cuộc
y có mục đích gì? Thực sự nhớ lại hay chỉ là suy đoán lung tung?
"Bạch Lãng Tuệ gì chứ? Ngươi nói
nhăng nói cuội cái gì, ta nghe không hiểu, đi xuống!"
Tầm Ngân giãy giãy còn vung tay đẩy
Hà Bá ra khỏi người mình nhưng dường như không hiệu quả. Mấy ngày tập luyện
ròng rã vừa qua xem ra vẫn chưa làm cho nàng có thể đối phó được y.
Tầm Ngân hối hận, vô cùng hối hận vì
sao đã cứu Hà Bá. Giờ thì nàng phần nào hiểu được, thì ra chủ nhân của cái xác
này cùng nhóm sát thủ kia chẳng những chung bọn mà còn có liên quan trực tiếp
đến thương thế của Hà Bá.
Bất giác, Tầm Ngân nhìn thấy trên cổ
Hà Bá có một vết bớt, liền giật mình trừng mắt lớn. Mày kiếm, sống mũi cao
thẳng, môi mỏng hơi nhếch lên... hóa ra họa sư vẽ không hề sai, còn là rất
giống!
Hóa ra... tìm đông tìm tây, cuối cùng
kẻ này chính là người mà Phí Lời đang tìm, không khéo cũng có thể là người mà
Trần Ổn muốn giết.
"Khốn kiếp! Quả nhiên ông trời
không cho ai miễn phí thứ gì!"
Đúng vậy, ông trời cho nàng tá thi
hoàn hồn, nhưng cuối cùng thì lại mang đến cho nàng món nợ mà cái xác này để
lại. Không ngờ nàng đã nuôi trong nhà một con hổ bấy lâu nay, chỉ cần chờ nàng
sơ sẩy liền nhảy ra cắn chết nàng.
Lúc này, Tầm Ngân nhìn thấy đáy mắt
Hà Bá vậy mà lại toàn sát khí, biết mình đã không thể chống chế, nàng đành cắn
răng nói sự thật. Nhưng sự thật khó tin như vậy liệu Hà Bá sẽ tin nàng chứ?
"A Hà... thả ta đi có được
không? Ta thực sự không liên quan gì đến ngươi cả. Trước đó, ta cũng chưa từng
gặp qua ngươi. Lần đó ta đi ngang qua suối, ngươi như ma như quỷ trèo lên bè
ta, ta còn tưởng ngươi là hà bá nên lấy đá đập đầu ngươi, vì vậy mà khiến ngươi
mất đi ký ức. Ta thực sự xin lỗi, nhưng mà trước đó nữa ta không có biết ngươi.
Ta vì chút lòng tham nên mới nói dối ngươi là huynh đệ kết nghĩa. Ta đập ngươi
một cái nhưng sau đó cũng chính ta đã cứu ngươi. Xem như không ai nợ ai nữa.
Ngươi tin hay không cũng được. Nhưng xem như vì chút thời gian chúng ta sống
chung mà tha cho ta có được không?"
Hà Bá híp mắt một cái, trong giọng
nói khàn khàn có chút giận.
"Ngươi lại nói dối, vì sao còn
không nhận?"
Tầm Ngân hít vào một hơi, xem ra hôm
nay nếu mình chính là Bạch Lãng Tuệ thì e là khó thoát khỏi răng hùm.
"Nếu ta nói ta không phải là
Bạch Lãng Tuệ gì đó. Ta chỉ là một người khác nhập vào Bạch Lãng Tuệ mà thôi,
thì ngươi có tin hay không?"
"Hồ đồ, càng nói càng hồ
đồ!"
Quả nhiên không hiệu quả.
"Ngươi rốt cuộc cũng không tin
ta..."
Tầm Ngân vô cùng rầu rĩ.
"Ngươi nghĩ ta có thể tin một kẻ
thường xuyên gạt người như ngươi hay sao?"
Tầm Ngân thở ra một hơi, nàng không thể
nói lại. Phải rồi, ngay từ đầu cái gì nàng cũng nói dối, nàng cơ bản không thể
có được sự tín nhiệm từ y. Nhưng mà bây giờ nàng phải làm thế nào để bảo toàn
tính mạng của mình chứ? Hay là báo tung tích của Hà Bá cho Phí Lời biết? Thân
thủ hai kẻ đó chưa biết ai hơn ai, lợi dụng lúc náo loạn mình liền trốn đi?
"Ngươi lại đang ủ mưu cái gì?"
Đã ở chung rất lâu, chỉ cần Tầm Ngân
nghĩ ra trò gạt người, tròng mắt nàng liền đảo qua một cái. Y cúi người xuống
sát mặt Tầm Ngân nheo mắt nhìn nàng. Phả ra hơi thở lạnh lẽo xuống làm Tầm Ngân
khẽ rùng mình một cái. Nàng không quen đối diện với sự hăm dọa ngay bên cạnh
như vậy liền nghiêng đầu nhắm nghiền mắt lại.
"Từ nay mạng ngươi là của ta.
Đừng hòng rời khỏi!"
Nói xong bỗng dưng y ngừng lại không
động đậy. Tầm Ngân đầu nặng trĩu rối rắm suy nghĩ.
"Gì chứ? Vì sao hắn vẫn chưa
giết mình?"
Bất giác trên môi một mảng ẩm ướt.
Tầm Ngân lập tức mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là gương mặt phóng đại cùng
đôi mắt thâm thúy của người kia. Y vậy mà đang hôn xuống môi nàng.
"Ưm... buông!"
Tầm Ngân kinh hoàng đẩy y ra còn đưa
tay giáng cho y một bạt tai, nhưng bị y chặn lại còn siết đến đau điếng. Tầm
Ngân nghiến răng nghiến lợi trừng y. Thái dương từng cuộn gân xanh nổi lên. Mắt
nàng đã đầy tơ máu đỏ.
"Ngươi… ngươi vừa làm cái gì
đó?”
Hà Bá cười cười liếm môi mình một
cái.
"Hôn ngươi, có chút hung dữ
nhưng vị cũng thật ngọt!"
Dứt lời, Hà Bá rời khỏi người Tầm
Ngân, bước xuống giường rồi đi ra ngoài. Tầm Ngân nằm cứng người như cá chết
trên giường. Vừa rồi là cái gì, Hà Bá hôn nàng hay sao? Hà Bá không giết nàng
là muốn giữ nàng lại để chơi nàng? Xem ra bấy lâu nay mình luôn là đối tượng để
y phát ý dâm mà không hề hay biết.
"Không được, không được, ta
không thể ở đây, ta không thể ở đây được nữa!"
Dứt lời, nàng lập tức ngồi dậy sờ
soạng trên giường, rồi nhảy xuống gầm giường tìm kiếm nhưng vẫn không thấy gì.
"Bạc của ta, bạc của ta, trời
ơi!"
Nàng gào lên rồi ngồi trên mặt đất
giãy giãy. Ba mươi lượng của nàng không cánh mà bay. Nàng thật muốn khóc! Xem
ra đã bị Hà Bá lấy hết. Nàng khổ, nàng quá khổ mà! Giờ có trốn đi được thì ra
ngoài cũng sẽ chết đói. Nàng không cam tâm! Số bạc lúc trước nàng kiếm được còn
để lại ở ngôi nhà kia nhưng chắc gì không bị Hà Bá giấu mất chứ?
"Trời ơi là trời, mình làm cái
gì mà xui xẻo đến như vậy chứ?"
Nàng gào một hồi rồi bỗng dưng đứng
bật dậy.
"Ta không cam tâm. Chờ đó, có
ngày ta hành chết ngươi!"
Dứt lời, nàng liền đi ra ngoài hướng
đến nhà xí. Hiện tại đã gần giờ Tý, cũng sắp đến giờ hẹn của nàng và Trần Ổn.
Nếu nàng đã không thể làm gì, thì ít nhất cũng phải biết thân thế của cái xác
này. Biết đâu, nàng có thể có lợi ích nào đó thì sao.
Tầm Ngân vừa đến nhà xí bỗng dưng
nghe thấy tiếng thở dốc bên trong. Nàng liền biết đó là thứ âm thanh gì, tuy
độc thân nhưng nàng từng xem rất nhiều AV, cho nên những thứ cần biết đều đã
biết.
Một lúc sau, âm thanh kia kết thúc
bằng một tiếng hừ thỏa mãn rồi cửa mở ra. Trước mắt nàng vậy mà lại là Hà Bá.
"…"
Vừa đè nàng xong thì lập tức phóng ra
ngoài nhà xí, còn trốn một mình để làm chuyện bậy bạ, đối tượng thỏa mãn ý dâm
hiển nhiên chính là nàng. Nàng toàn thân phát hỏa hậm hực, nàng muốn mắng chửi,
nàng muốn đánh người!
"TRÁNH RA!"
Nàng đẩy Hà Bá một cái rồi bước vào
trong. Mùi xạ hương còn nồng nặc trong không khí.
"Khốn kiếp. Ta xui xẻo, ta quá
xui xẻo mà!"
Nàng chửi chửi một cái, bỗng dưng
giật cửa kéo ra, Hà Bá quả nhiên còn khoanh tay đứng dựa tường chờ nàng.
"Mẹ ngươi, ngươi cút về cho ta.
Ngươi tin ta cắn chết ngươi hay không?"
"Ngươi không bỏ trốn đó
chứ?"
"Tiền ngươi giấu của ta, ta còn
chưa có muốn chết đói đâu!"
"Ngoan!"
Hà Bá vừa nói vừa véo má nàng một
cái. Nàng lập tức giật tay y ra còn đấm vào ngực y thật mạnh. Lần này Há Bá
không tránh đi.
"Tay
rửa chưa mà sờ ta? Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp mà!"
Sau đó, Tầm Ngân tức giận đóng sầm
cửa một cái, vừa đá tường vừa vò đầu bứt tóc. Trong cuộc đời nàng cũng chưa
từng bị khinh bạc, trêu đùa như vậy, còn là cái tên dâm tặc kia. Nhặt y về để
rồi y hành hạ mình, quả nhiên chính là quả báo!
Đang không có chỗ phát tiết, bất giác
nàng thấy có một đôi giày dưới chân cửa.
"Ngươi còn chưa chịu đi?"
Nàng giật phanh cửa đẩy ra liền nhìn
thấy trước mặt là Trần Ổn. Khóe môi nàng liền giật giật. Trần Ổn nhìn thấy nàng
sắc mặt hồng hồng, trong nhà xí còn vẩn vơ mùi kỳ lạ, y bất giác chớp chớp mắt
vài cái.
"Không phải ta!"
"Ta hiểu!"
"Ta đã nói không phải ta!"
"Thì ta đã nói ta hiểu!"
"Mẹ nó ngươi mà hiểu cái
gì?"
Tầm Ngân bỗng dưng trở nên hận đời
mắng đông chửi tây. Cái gì là sát thủ, nàng giờ không sợ nữa. Cùng lắm là đồng
quy vu tận. Chọc ta điên rồi! Trần Ổn nhìn thấy Tầm Ngân như vậy thì nhe răng
cười, còn thân thiết khoác lên vai nàng.
"A Lãng, mới vài ngày không gặp
ngươi trở nên nóng nảy như vậy? Trước đây mặt như cá chết, cười còn không cười
nói chi đến lớn tiếng. Ngươi thay đổi rồi, là do hắn hay sao?"
"Hắn?"
Trần Ổn nhướng mày một cái còn cười
gian. Khi nãy y đến ngay đúng lúc nhìn thấy Hà Bá véo má Tầm Ngân, hiện tại cái
mùi này... chặc chặc, Bạch Lãng Tuệ à, sinh hoạt của ngươi cũng thật phong phú
đó!
Tầm Ngân nghe đến đây thì sắc mặt đại
biến. Thì ra Trần Ổn cũng biết nàng là nữ nhi. Mà không đúng, lúc này nhìn Trần
Ổn rất gần, nàng vậy mà phát hiện ra gương mặt y đường nét rất nhu hòa, chẳng
lẽ cũng là nữ cải nam trang giống mình hay sao chứ?
Dù gì đi chăng nữa nàng còn phải lấy
chồng, nếu sau này để người ta hiểu lầm chuyện này hẳn sẽ ảnh hưởng đến chuyện
hôn nhân đại sự cả đời của nàng. Vậy thì đâu có được! Nàng liền nghiêm túc nhìn
vào mắt Trần Ổn.
"Trần Ổn, ta đã nói không phải
tức là không phải. Sao ngươi còn cố tình nghĩ khác? Mẹ nó, nói thật thì không
ai tin!"
"Được rồi, được rồi. Ta đã nói
là ta tin ngươi rồi mà."
"..."
"Nhưng mà... thật sự thì cái...
chuyện tình cảm mà, khó nói lắm. Cũng không ai cười ngươi."
"...."
Tầm Ngân cũng không thèm giải thích
nữa, nàng mệt mỏi rồi. Người ở đây thật lạ, nói dối thì họ tin nhưng khi nói
thật thì chẳng ai tin cả. Đáng ghét! Nàng nghe cách gọi a Lãng của Trần Ổn thì
biết có lẽ hai người cũng khá thân mật. Nàng cũng bắt chước y gọi theo để không
bị nghi ngờ.
"Được rồi, không nhắc nữa. Ổn,
sau này ngươi đừng gọi ta là a Lãng nữa. Gọi ta là Hứa Tầm Ngân. Ở đây dùng tên
thật đi lại dò thám sẽ không hay lắm!"
Trần Ổn liền gật đầu một cái.
"Phải rồi, là thủ lĩnh phái
ngươi đến đây giúp ta sao?"
"Vậy thì không có. Sau khi
chuyện đó xảy ra, ta bị bệnh phải nằm ở nhà một thời gian. Vừa xuống trấn liền
bị quan binh bắt vào đây. Thật ta quá xui xẻo!"
Trần Ổn nhíu mày một cái.
"Chuyện đó?"
Trầm Ngân cố tình nói chuyện mơ hồ
nước đôi.
"Thì cái chuyện đó đó!"
Trần Ổn nhíu mày một cái liền như
hiểu ra.
"A Lãng... à Tầm Ngân, lúc trước
ngươi là người trực tiếp ám sát hắn, ngươi nhớ rõ mặt hắn chứ?"
"..."
"Ngươi nói xem, họa sư vẽ có
giống hay không? Vì sao ta tìm nhiều ngày như vậy vẫn không thấy hắn chứ?"
Trần Ổn vừa nói vừa lấy ra bức họa.
Xong rồi, lần này thì xong thật rồi. Qủa nhiên là Hà Bá. Bức họa này với của
Phí Lời hoàn toàn giống nhau.
"Không giống không giống!"
"Sao hả?"
"Người đó trông xấu xí hơn, bức
họa này vẽ quá đẹp. Còn nữa, trên cổ còn bị dính mực này!"
"Vậy sao? Ta còn tưởng nốt
ruồi?"
Tầm Ngân mặt đầy thành thật, không lộ
một sơ hở. Mặc dù Hà Bá uy hiếp nàng, nhưng mà dù gì nàng cũng chưa từng muốn
giết y.
"Không có! Ta từng tiếp xúc với
hắn, ta biết rõ chỗ đó không có cái này!"
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Yên tâm. Ta gặp hắn nhất định
sẽ nhận ra. Nhưng mà... Ổn, sau khi bị bệnh, võ công của ta... công lực của
ta... công lực của ta không còn nữa!"
"Gì chứ?"
"Cho nên, ta không thể phi thân
như xưa. Ổn, ngươi nói xem bây giờ phải làm sao? Ba ngày nữa sẽ phải thi rồi,
ta nghĩ nếu không tìm được hắn thì ta sẽ đến phủ của Úc Trì thành chủ tìm kiếm.
Dù gì ở bên phe địch dò thám tình hình sẽ nhanh hơn."
"Úc Trì?"
"Phải, còn có Lý Hữu!"
Tầm Ngân hoàn toàn là nói đông nói
tây. Bất giác Trần Ổn khó tin nhìn nàng một cái.
"Tầm Ngân, có phải ngươi bị bệnh
đến hư đầu óc không?"
Trần Ổn vừa nói vừa kéo nàng đến gần
thì thầm vào tai nàng.
"Vị đó... vị đó đứng về phía chủ
nhân, ngươi đến đó dò thám cái gì?"
Tầm Ngân hơi sửng người một chút
nhưng rất nhanh liền chém gió.
"Ngươi không hiểu sao, cho nên
mới gọi là dò thám. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Biết đâu kẻ đó vì
trốn tránh sát thủ mà ẩn mình nơi của thành chủ thì sao?"
"Ngươi nói cũng có lý. Vậy được,
ngươi yên tâm, ngày thi ta nhất định tìm cách giúp ngươi."
Tầm Ngân chỉ cần có bao nhiêu đó, bất
giác liền cảm thấy hài lòng.
"Được rồi. Ổn, giờ ta phải trở
về. Bên phía đại ca không cử người đến đây yểm trợ ngươi sao?"
Nàng muốn dò thử xem Phí Lời và Trần
Ổn có thực sự là cùng một bọn hay không.
"Vậy thì không có. Bọn họ đang ở
bên ngoài lùng sục. Huynh đệ lần này đều bảo vệ chủ nhân trở về kinh, sớm đã
không đủ người."
"Ờ... vậy được rồi. Ta trở về,
ngươi cũng cẩn thận một chút!"
Dứt lời hai người đứng dậy. Tầm Ngân
thấy Trần Ổn đứng yên một chỗ thì xoay lại hỏi.
"Sao ngươi còn chưa đi?"
"Ta đi nhà xí!"
"Ờ. Vậy ta đi trước."
Tầm Ngân vừa rời khỏi thì liền va
phải Phí Lời. Y đang từ xa như có ma đuổi mà lao đến.
"Gì đó?"
"Ta đau bụng!"
Phí Lời vừa dứt lời liền lao đến,
ngay lúc Trần Ổn nắm lấy cửa định bước vào liền bị y chặn lại.
"Ta trước!"
Trần Ổn bị cướp nhà xí lập tức cảm
thấy không vui.
"Gì chứ? Huynh đệ, làm người
phải biết điều chút nha. Nhà xí là ta vào trước việc gì phải nhường
ngươi?"
Lúc này mặt Phí Lời đã tái xanh. Y
run run tay chỉ vào mặt Trần Ổn.
"Cút!"
Trần Ổn khóe môi giật giật, mắt trừng
lớn. Người đã không biết điều còn mắng mình, vậy đâu có được.
"Khốn kiếp!"
Dứt lời, Trần Ổn lao vào giành cửa,
hai bên liền đánh nhau loạn xạ. Tầm Ngân còn đứng ở một góc nhìn.
"Không phải chứ? Mắc nhà xí đến
điên rồi? Hai kẻ tâm thần, đúng là không cùng một bọn. Rất tốt!"
Nàng lắc đầu mấy cái rồi trở về
phòng. Lúc này, vừa vén màn lên thì nhìn thấy Hà Bá đang nằm trên giường. Nàng
nhớ đến nụ hôn vừa rồi lại sợ nửa đêm bị cưỡng gian, nên đứng nhìn một lúc liền
ôm mền định ra ngoài ngủ cùng nhóm tân binh. Bất giác Hà Bá khàn khàn giọng.
"Đi đâu?"
"Không muốn ngủ cùng ngươi, dâm
tặc!"
"Nằm xuống!"
"Hừ, ta mới không phải kẻ dễ bắt
nạt!"
Vừa dứt câu một lượng bạc liền ném
vào tay nàng. Nàng nhanh chóng chụp lấy, tròng mắt khẽ sáng lên. Nàng tằng hắng
một cái.
"Bạc này là của ta, đương nhiên
phải như vậy!"
Dứt lời, nàng định xoay người đi thì
một thỏi bạc nữa ném vào lưng. Nàng liền khom xuống nhặt. Mắt lúc này đã long
lanh sống động khác thường.
"Ừ, à... Hà Bá ơi là Hà Bá, ta
không phải thèm tiền đến mức có thể bán thân. Ngươi biết chứ?"
Nàng phủi phủi quần áo một cái liền
xoay lưng đi.
"Ba lượng!"
Chữ lượng còn chưa nói hết thì Hứa
Tầm Ngân đã nhào lên giường nằm xuống. Mắt sáng long lanh như những vì sao trên
trời xanh thẳm.
"Ta cảm thấy bỏ ngươi một mình ở
đây cũng tội nghiệp. Sợ ngươi tủi thân nên mới nhận của ngươi ba lượng. Ngươi
đêm nay nằm ngay ngắn cho ta, dám động thủ thì ta sẽ hét lên. Khi đó ngươi sẽ
bị đuổi ra khỏi quân ngũ, có biết hay chưa?"
Chưa kịp dứt lời thì toàn thân đã bị
y đè lên. Liền sau đó môi bị đoạt lấy. Tầm Ngân toàn thân bị khóa chặt không
thể động đậy, ngay cả đầu cũng bị kẻ kia kiềm hãm. Nàng chỉ có thể trừng mắt
phát ra những tiếng phản kháng vụn vặt.
"...Uông... ta... r... a....
uông..."
Y không để ý đến nàng, cuồng dã cắn
xuống môi nàng. Quả nhiên dẻo dẻo mềm mềm như những gì đã tưởng tượng. Tầm Ngân
cảm thấy một trận buồn nôn xộc đến, nàng muốn cắn y nhưng không được. Người này
quả thật sức lực đáng sợ, nàng hoàn toàn không phải đối thủ của y.
Khi đã tận hứng y rời khỏi môi nàng,
liền kéo ra một sợi chỉ bạc giữa nơi kết hợp của hai phiến môi. Y cúi đầu liếm
một cái lên môi nàng rồi nhếch mép cười.
"Trước khi ngươi hét lên thì ta
đã giết ngươi rồi. Nhớ lấy!"
Dứt lời, y đặt mười lượng bạc lên
bụng nàng rồi nằm xuống bên cạnh. Tầm Ngân vừa thở hổn hển vừa giận run cả
người.
"Ta không phải gái lầu xanh.
Khốn kiếp, đi chết đi!"
Dứt lời, nàng bật dậy trèo lên người
y dùng sức nện xuống mặt y một quyền nhưng hoàn toàn thất bại. Y nhẹ nhàng xoay
người liền lần thứ hai đè nàng dưới thân.
"Còn muốn tiếp tục?"
"Đi chết đi!"
Hà Bá cười cười.
"Mười lượng không chỉ làm một
lần. Nhận hay không cũng không thoát được! Giữ lấy từ từ xài đi."
Tầm Ngân tức đến nổ phổi, được lắm,
ba ngày, cùng lắm là ba ngày nữa cũng sẽ rời khỏi chỗ này. Nàng không tin Hà Bá
có thể đi theo ám nàng mãi. Mười ba lượng coi như cũng đáng giá đi. Nàng hy
sinh! Thời buổi khó khăn đôi khi con người cũng phải biết nhịn nhục một chút.
Tầm Ngân liền giãy giãy đạp đạp chân
mấy cái rồi xoay lưng lại cùng Hà Bá. Y trong đêm khẽ mỉm cười một cái. Đêm nay
trời không trăng không sao, gió cũng không thổi và tuyết đã ngừng rơi.
***
Sáng hôm sau trong lúc luyện tập, Tầm
Ngân cứ nhìn đông liếc tây, vô tình phát hiện ra Hà Bá vậy mà cũng đang nhìn
mình. Nàng liền đưa hai ngón tay lên ra dấu sỉ vào mặt y một cái, đổi lại chỉ
là một ánh mắt khinh thường của y.
"Biến thái!"
Tầm Ngân lầm bầm dùng khẩu âm chửi
rủa Hà Bá. Cả đêm qua nằm bên cạnh y, báo hại nàng không cách nào ngủ được, đến
gần sáng vừa chợp mắt một chút thì đã đến giờ luyện binh.
Tầm Ngân xoay xoay cái cổ đau nhức
của mình mà không khỏi oán hận. Không được, nàng nhất định phải chuyển đi lập
tức, trinh tiết của nàng đang bị uy hiếp mãnh liệt, tuyệt đối không thể khinh
nhờn.
Nàng đã thủ thân như ngọc suốt hai
mươi mấy năm, cũng không phải chờ một gã đàn ông biến thái như vậy đến lấy.
Nàng mới không có ngu! Ai mà biết được, đêm nay tên kia hứng lên thì nàng sẽ
ngọc nát châu tan. Tầm Ngân bất giác rùng mình một cái.
Trưa hôm đó sau khi nhìn thấy Hà Bá
bước vào nhà ăn, thì Tầm Ngân liền chạy đến khu lều của chỉ huy. Nhìn thấy
thượng cấp đang ăn cơm, nàng liền như cẩu chạy tới khom lưng vẫy đuôi điên
cuồng.
"Đô úy, có thể giúp thuộc hạ một
chuyện hay không?"
Nàng vừa nói vừa nhanh tay rót tách
trà cho người kia. Hàn đô úy nhìn nàng một chút, ánh mắt trở nên thâm thúy khác
thường rồi khàn khàn giọng.
"Lại có chuyện?"
Tầm Ngân lập tức tiến sát đến bên
cạnh thủ thỉ vào tai y.
"Thuộc hạ... thuộc hạ muốn
chuyển ra ngoài lều cùng nhóm tân binh có được hay không?"
"Ngươi ở trong phòng không phải
rất thoải mái hay sao?"
"À, vậy thì không có. Hà Bá kia
buổi tối hắn ngáy rất to, thuộc hạ thật sự chịu không nổi nữa!"
Hàn đô úy mặt không đổi sắc, cũng
không thèm nhìn nàng mà nâng tách trà lên hớp một ngụm.
"Ngươi ngay từ đầu đã đồng ý ở
cùng hắn, bây giờ cũng sắp kết thúc đợt huấn luyện, không thể tùy tiện thay đổi
chỗ ở. Sẽ làm ảnh hưởng đến những người khác!"
"Đô úy, đô úy..."
Tầm Ngân đưa mắt liếc nhìn xung quanh
mấy cái, cảm thấy không ai để ý phía này, lập tức lấy trong túi ra một lượng
bạc từ từ nhét vào tay Hàn đô úy.
"Đồng tiền đi trước là đồng tiền
khôn, ta không tin thấy tiền mà ngươi không nhận!"
"Cộp."
Bất giác, một âm thanh thanh thúy
vang lên, Hàn đô úy vậy mà lấy một thỏi bạc mười lượng đặt lên bàn, muốn dùng
tiền dọa nàng hay sao? Tầm Ngân há hốc mồm nhìn thỏi bạc.
"Sáng nay người cùng phòng với
ngươi đã đưa ta số bạc này, nói không được cho ngươi chuyển đi. Nếu bây giờ
ngươi đưa nhiều hơn thì ta sẽ đồng ý!"
Tầm Ngân nhất thời á khẩu. Trong tay
nàng chỉ có mười ba lượng, giao cho gã mười một lượng vậy ba ngày sau rời khỏi
quân ngũ chẳng lẽ nàng sẽ uống gió đông bắc mà sống hay sao? Hà Bá ơi là Hà Bá,
ngươi có cần thèm khát thân thể ta đến như vậy hay không chứ?
"Sao hả?"
"Dạ... dạ vậy... vậy thuộc hạ
xin cáo lui!"
Dứt lời, nàng đoạt lại một lượng từ
tay Hàn đô úy rồi nhanh chóng vọt khỏi lều, cũng không kịp nhìn thấy sắc mặt
khó coi của người kia.
Trên đường đi, Tầm Ngân nhìn thấy thứ
gì chướng mắt liền vừa đấm vừa đá. Tiền của nàng kiếm không dễ, Hà Bá cứ ném
qua cửa sổ, tùy ý phung phí như vậy hay sao? Mười lượng của nàng, nàng hận nha!
"Hà Bá ơi là Hà Bá!"
Tầm Ngân sau khi ăn xong trở về phòng
thì nhìn thấy Hà Bá đã nằm lên giường đều đều hơi thở. Bỗng dưng sát tâm nổi lên,
chân mày Tầm Ngân nhíu chặt lại, nàng từ từ bò lên giường, hai tay nhẹ nhàng
ướm lên cổ Hà Bá siết lại.
"Mưu sát tướng công?"
Hà Bá bất ngờ mở mắt ra nắm lấy cổ
tay nàng.
"Tướng công?"
Tầm Ngân nghe hai từ này mà chân mày
giật giật. Nàng liền giương nắm đấm lên nện xuống một quyền, Hà Bá nhanh như
chớp lăn sang một bên.
"Ui da! Chết ta, đau chết
ta!"
Một quyền này khiến tay nàng dường
như đã gãy. Tầm Ngân ôm cánh tay mình mà lăn lộn trên giường. Nàng vô cùng
không ổn, đòn lúc nãy dùng thế không chuẩn xác lại sử dụng lực quá mạnh. Lần
này nàng biết mình chấn thương không hề nhẹ.
"Nằm yên!"
Hà Bá tiến đến gần nắm lấy cánh tay
của nàng lên nhìn nhìn. Tầm Ngân giương đôi mắt đầy tơ máu nhìn y hệt như cọng
rơm cứu mạng mà nói.
"A Hà, có phải là gãy rồi hay không?
Ta không thể gãy tay được. Ta không có tiền chữa trị... ba ngày sau phải thi ta
làm sao đây? Ta muốn đến làm ở phủ thành chủ. Ta không muốn chết đói, ngươi nói
phải làm gì bây giờ? A Hà!"
Tầm Ngân hoảng loạn mà nói nhăng nói
cuội. Nàng biết rõ, hiện tại mình không có tiền, không thân không thế. Chỉ bằng
cách vượt qua kỳ thi để đổi đời. Nhưng mà bây giờ cánh tay của nàng như vậy,
Tầm Ngân thật muốn khóc.
Nàng cũng không còn để ý đến Hà Bá là
người mình đang đề phòng mà hoàn toàn muốn dựa dẫm vào y, giống như trước đây
hai người khi còn sống chung ở ngôi nhà cỏ.
"Đau lắm không?"
"Đau!"
Hà Bá nhíu mày nhìn nàng một cái.
Thật muốn gõ vào cái đầu nhỏ ương bướng này. Mặt Tầm Ngân lúc này tựa như đứa
trẻ làm điều sai, vừa đáng yêu lại vừa đáng đánh. Y vừa tức lại muốn bật cười.
"Ngồi yên ở đây, ta đi gọi đại
phu tới xem tay ngươi!"
"Nhanh nhanh, ta sắp không xong
rồi đó!"
Sau khi đại phu rời đi, tay của Tầm
Ngân thật không may đã bị gãy. Đại phu nẹp một thanh gỗ cố định tay nàng. Còn
đặc biệt dặn dò trong vòng một tháng không được vận động mạnh. Nàng đau lòng
phát hiện vậy là đừng mơ đến việc đến chỗ của thành chủ, hiện tại ngay cả cơm
nàng còn không thể cầm đũa ăn. Nàng nằm nghiêng một bên vừa ôm tay vừa đau lòng
nghĩ.
"Hết rồi, con đường quan lộ vậy
là hết."
Đi không được ở cũng không xong, ba
ngày nữa nàng không biết tương lai mình sẽ về đâu, có khi nào bị phân công
thành lính đổ phân hay không? Vị trí đó là dành cho những tân binh có kết quả
thi thấp nhất. Còn nếu rớt, thì phải ở lại quân ngũ phục dịch hai năm. Nàng
không muốn, nàng tuyệt đối không có muốn đâu!
"Ngươi muốn đến chỗ thành chủ
như vậy hay sao?"
"Đừng nhắc nữa!"
Nàng rầu rĩ nói.
"Tay
từ từ rồi sẽ hồi phục."
"Ta không muốn đi đổ phân."
Hà Bá nhíu mày lạnh mặt nhìn nàng.
"Nói gì?"
"Ta nói ta không muốn làm lính
đổ phân. Ngươi ngày trước rõ ràng nói với ta tòng quân sẽ có tương lai tốt. Vì
cái gì bây giờ như thế này? Cũng tại ta đã nhặt ngươi, nếu không ta cũng không
xui xẻo như vậy!"
"Tại sao ngươi không tự trách
mình?"
Tầm Ngân nhíu mày.
"Gì chứ?"
"Mỗi khi gặp chuyện, ngươi đều
tìm cách đổ lỗi cho người khác, nhưng ngươi chưa từng trách chính bản thân
mình."
"..."
"Tham lam, hèn nhát lại nóng
nảy. Không biết lúc trước thế nào mà có thể làm được sát thủ!"
"Ta đã nói ta không phải là
người đã hại ngươi. Vì sao chuyện tốt không bao giờ đến, toàn chuyện xấu cứ bám
lấy ta chứ?"
Hai người trừng nhau một lúc rồi lên
giường ngủ. Nhưng mà mỗi người một cõi đều ôm ấp tâm tư riêng.
Ba ngày rất nhanh trôi qua, những
ngày này Trần Ổn và Phí Lời có đến nhìn Tầm Ngân vài lần. Nàng vì bị thương
không thể tập nặng nên chỉ có thể vào bếp phụ nấu ăn. Cánh tay trái của nàng
sớm đã mỏi nhừ, nàng hận, vô cùng hận. Nhìn đâu cũng thấy toàn kẻ thù.
Lúc ăn cũng không ngồi cùng bọn Hà
Bá. Nàng lủi thủi một mình dưới bếp ăn cùng các hỏa lò. Mặt lấm lem tro bụi
cũng không buồn để ý đến. Nàng cảm thấy tiền đồ đặc biệt tối tăm, chỉ chờ ngày
thi đến để sớm rời khỏi chỗ này. Đổ phân cũng được, chỉ cần được tự do nàng sẽ
vượt biên trở về Kỳ quốc. Dùng mười ba lượng ít ỏi này từ từ lập nghiệp, nàng
không tin mình có thể xui xẻo đến mức phải chết đói.
Hà Bá mấy ngày này cũng không lợi
dụng thời cơ mà ăn hiếp nàng nữa, hai đêm liền y đều rời khỏi đến quá nửa đêm
mới quay về. Tầm Ngân cũng không hỏi y đã đi đâu, nàng giờ ngoài quan tâm đến
tiền đồ của mình thì không còn để ý đến bất kỳ ai khác.
***
Mới đó đã đến ngày thi. Sau hôm nay
toàn bộ tân binh sẽ có một buổi tối dọn dẹp, sáng hôm sau lập tức được đưa đi
nhận nhiệm vụ mới.
Sáng hôm đó, không khí quân doanh vô
cùng náo nhiệt, tân binh sớm đã xếp thành từng hàng dài chờ đến lượt thi của
mình. Thao trường rộng lớn hình vòm cung. Trống trận đùng đùng, cờ bay phất
phới. Chỉ huy ngồi trên đài cao quan sát tân binh phía dưới. Ngựa, cung tên,
giáo mác đã sẵn sàng.
Bên trong phòng, Tầm Ngân rầu rĩ mặc
giáp phục, cánh tay nàng chậm chạp thắt từng sợi dây trên áo. Nàng liếc sang
nhìn thấy Hà Bá một thân chói lọi anh tuấn đang chỉnh giày.
"Đáng ghét!"
Tầm Ngân âm thầm chửi rủa. Nàng thật
sự vô cùng chán ghét người này. Khi nàng khỏe mạnh thì y đè ra ăn hiếp, lúc
nàng bệnh tật đau yếu cũng chưa từng giúp nàng bất kỳ thứ gì. Ăn uống, mặc y
phục hay tất cả sinh hoạt, nàng đều cắn răng cắn lợi nhịn đau mà làm.
Suốt hai ngày qua y đều lạnh lùng
liếc mắt nhìn nàng cũng không hỏi thăm. Bằng hữu cái gì chứ, nàng mới không
thèm. Sau hôm nay đường ai nấy đi, ta cũng không nhìn thấy mặt ngươi nữa!
Tầm Ngân đang loay hoay cột dây thì
Hà Bá tiến đến gần vươn tay ra. Nàng nhíu mày hừ một cái.
"Không cần giúp, cút đi!"
Hà Bá lạnh mặt.
"Ngươi đang ngồi trên y phục của
ta."
Tầm Ngân khóe môi giật giật, lẩm bẩm
trong miệng.
"Ta nhịn!"
Nàng trước khi nhích mông ra còn cố ý
giẫm giẫm mấy cái cho hả giận. Hôm nay ngày cuối cùng, nhìn thấy nàng tàn phế
như vậy thì liền tỏ ra xa lánh hay sao?
Hà Bá cũng không quan tâm đến nàng,
lấy đồ xong lập tức rời khỏi phòng đến thao trường. Tầm Ngân ngồi trên giường,
mặt đen hơn than.
"Sau này ta giàu rồi ngươi nhất
định chết với ta... dám khinh ta, khốn kiếp!"
Sau khi xong xuôi, nàng nhanh chóng
ra thao trường xếp hàng chờ đến lượt mình. Trần Ổn từ phía sau tiến đến.
"Ngươi thi được không?"
"Không!"
"..."
Tầm Ngân hậm hực trả lời dứt khoát
không đắn đo suy nghĩ. Trần Ổn bỗng dưng thì thầm vào tai nàng.
"Ngươi chỉ cần không đứng chót
là được chứ gì?"
Tầm Ngân bất giác dựng thẳng thắt lưng,
dường như nàng vừa nghe được một tin tức gì đó vô cùng quý giá.
"Có người què hai tay sao?"
Trần Ổn bỗng nhướng mày, y cầm trong
tay hòn đá búng nhẹ một cái, mũi tên người đang thi phía trước bỗng nhiên lệch
hướng bay.
-----------------
HẾT TẬP 4
Comments
Post a Comment