Truyện
GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP
Tác giả: Minh Nguyệt Vô
Ưu
Tập 5
---------------------
Tầm Ngân liền hít một hơi mạnh, cái
này gọi là học tài thi phận trong truyền thuyết, con ông cháu cha, có chỗ chống
lưng chính là đây chứ đâu! Nàng âm thầm gật đầu trong lòng.
"Mười lăm người cuối cùng, ngươi
giúp ta thoát khỏi. Ta không muốn đi hốt phân, a Ổn à!"
"A Lãng, ngươi yên tâm, muốn vào
chỗ thành chủ hơi khó, nhưng mà hốt phân thì có thể thoát được. Ta nhất định
giúp ngươi."
Tầm Ngân đột nhiên cảm thấy vui vẻ
trong lòng. Trần Ổn, sau này ta có cơm sẽ cho ngươi chút cháo. Ai có ân với ta,
ta sẽ khắc ghi trong lòng. Còn ai có cừu với ta... hừ, chẳng hạn như Hà Bá,
suốt đời cũng đừng hòng ta để mắt tới.
"Khốn kiếp."
Bất giác, Trần Ổn thầm kêu một tiếng
khiến Tầm Ngân ngẩng mặt lên.
"Ủa, có chuyện gì vậy?"
"Tên khốn kiếp nhà xí."
Tầm Ngân liền nhìn cách nàng hai dãy
Phí Lời cũng động thủ, Trần Ổn bắn ra một viên đá thì y cũng bắn lại một viên
chặn đứng Trần Ổn. Hai người đấu qua đấu lại, Tầm Ngân lại cảm thấy trâu bò
đánh nhau ruồi muỗi chết, nàng bây giờ chính là ruồi muỗi. Nếu Trần Ổn không
thể ra tay, vậy... vậy không phải nàng nhất định phải đi hốt phân rồi hay sao?
Ngang nhiên phá chuyện tốt của nàng, Phí Lời sớm đã âm thầm bị ghi vào sổ đen
của nàng cùng Hà Bá.
Lúc này đến
Hà Bá ra thi, y chọn vòng thi khó nhất. Vừa cưỡi ngựa vượt qua mười lính chặn,
phi qua hàng rào chông nhọn, chui vòng lửa rồi bắn tên. Thí sinh vượt qua từng
vòng trên thành cao sẽ có một lính phất cờ báo điểm.
Tầm Ngân nhìn
theo Hà Bá, y nhảy một cái đã hùng dũng ngồi trên yên ngựa, lưng thẳng như trúc
khí thế ngút trời. Ánh mặt trời rọi lên thân ảnh y tạo thành một vầng chói sáng
khiến Tầm Ngân khẽ nheo mắt.
"Đi
thi còn làm màu. Ngã ngựa chết ngươi đi, đồ cái thứ biến thái!"
Hà Bá thúc ngựa
một cái, Tầm Ngân lập tức lẩm bẩm đọc thần chú.
"Ngã đi,
ngã đi, ngã đi!
"Vượt
lính chặn, kỹ thuật tốt, 10 điểm!"
"Ngã đi,
ngã đi!"
"Vượt
rào cnàng, kỹ thuật tốt, 10 điểm!"
"Ngã đi,
trời đất ơi!"
"Vượt
vòng lửa, kỹ thuật tốt, 10 điểm!"
"Lần này
nhất định phải ngã!"
"Trúng
hồng tâm, 10 điểm!"
"Mẹ nó."
Hà Bá vừa
hoàn thành phần thi của mình. Y ghì cương, hắc mã phi hai chân trước lên hý
vang một tiếng, y liền hiên ngang nhảy xuống trong sự hò hét phấn khích của đám
tân binh. Từ lúc thi đến giờ chưa ai đạt được số điểm tuyệt đối như Hà Bá. Tầm
Ngân co rút khóe miệng không thèm nhìn y. Khi lướt qua nàng, y còn khẽ cong
khóe môi lên cười.
"Xùy, làm
như chỉ mình ngươi giỏi!"
"Thử
xem!"
"Ta
không phế thì cũng không phải một mình ngươi được 40 điểm đâu. Xùy!"
Nàng vừa dứt
lời, trên bục liền vang lên tiếng hô.
"Bạch
Lãng Tuệ!"
"CÓ!"
Nàng nhìn
nhìn Hà Bá hừ một cái rồi đến chỗ nhận ngựa. Trần Ổn nhìn theo nàng cổ vũ.
"A Lãng,
cố lên!"
Tầm Ngân nhăn
mặt rồi trèo lên lưng ngựa. Chỉ có một tay, nàng vô cùng chật vật, dù muốn có
khí thế như Hà Bá khi nãy cũng không được, nàng thật oán hận. Sở dĩ nàng chọn
vòng này là vì nếu làm không tốt điểm cũng sẽ cao hơn những vòng khác. Vì đây
là phần thi khó nhất.
Tầm Ngân tay
trái cầm kiếm, tay phải bị gãy dùng lực kiềm cương khẽ run run. Lập tức nàng
thúc ngựa xông qua chốt chặn thứ nhất. Nàng giơ kiếm lên chém đông chém tây
liền miễn cưỡng vượt qua.
"Vượt
lính chặn, đạt, 7 điểm."
Ngựa như tên
bay lập tức vút qua hàng rào cao ngất, nàng nằm mọp xuống yên ngựa. Lúc chạm
đất, tay run lên một cái nàng liền cắn chặt khớp hàm.
"A
đau quá!"
"Vượt
rào chắn, đạt, 7 điểm!"
Trước mặt là
vòng lửa, nàng hít một hơi thật vững, quất ngựa một cái liền bay qua. Cảm giác
nóng táp vào mặt rát rạt, lúc này nàng còn nghe có mùi khét, hình như tóc và
chân mày đã bị cháy trụi.
"Vượt
vòng lửa, sai kỹ thuật trừ 5 điểm!"
"Trời
ơi là trời!"
Bia bắn tên
chỉ còn cách chừng 30 mét, Tầm Ngân tay trái cầm cung, tay phải rút tên kéo
dây. Mới kéo một nửa mồ hôi đã rịn đầy trán, cánh tay phải run rẩy lợi hại. Tầm
Ngân cắn răng kéo căng dây tên, bỗng dưng nàng cảm giác chỗ gãy được nối hình
như vừa đứt lìa. Tên vút ra một cái Tầm Ngân liền ngã nhào khỏi ngựa.
"Ơ...
ơ... a... ấu ấu...!"
Xung quanh
chỉ kịp nghe một tiếng tru, sau đó Hứa Tầm Ngân từ trên ngã nhào xuống đất lăn
mấy vòng trên cỏ, còn đập đầu vào cột trụ cắm cờ nghe 'binh' một cái.
"Bạch
Lãng Tuệ, Bạch Lãng Tuệ ngươi có sao không?"
Một đám đông
vây quanh nhìn nàng, nàng còn nhìn thấy Hà Bá đang khụy xuống ôm lấy mình kéo
lên. Nàng thoi thóp thì thào.
"Trúng
tâm không?"
"..."
"Trời
ơi! Hốt phân mẹ nó rồi."
Dứt lời, nàng
liền ngất xỉu.
Khi tỉnh dậy
thì trời đã tối, Tầm Ngân ngơ ngác nhìn trần nhà rồi nhìn xung quanh, đang muốn
ngồi dậy nhưng lại cảm thấy không ổn, dưới dân hoàn toàn không có lực.
"Chân
của ta, không phải chứ?"
Tầm Ngân gào
lên một tiếng bất lực nằm trên giường. Chân phải của nàng hiện tại đã xuất hiện
thêm một cái nẹp. Nàng bây giờ chỉ có thể hoạt động được nửa người. Đầu quấn
một lớp vải mỏng, xem ra khi đập xuống nàng va chạm không hề nhẹ.
Xong rồi, bây
giờ ngay cả hốt phân cũng không đủ tư cách. Nàng không biết có phải bọn họ sẽ
bắt mình ở lại phục dịch quân ngũ vài năm hay không đây. Đời nàng cứ như vậy là
xong!
"Ăn cháo
đi!"
Tầm Ngân nhìn
thấy Hà Bá mang chén cháo bước vào thì không thèm để ý, khẽ nghiêng người như
cá chết nhắm mắt lại.
"Ăn rồi
hãy ngủ, mai còn sức đi hốt phân."
"Ngươi
đi chết đi!"
"Ha
ha."
Lần đầu tiên
Tầm Ngân nghe Hà Bá cười sảng khoái như vậy. Nhưng lúc này, nàng hoàn toàn
không có tâm trạng thưởng thức. Rõ ràng là cười trên nỗi đau của nàng. Quả
nhiên báo ứng, đây chính là báo ứng của nàng.
Khuya đêm đó,
Tầm Ngân trằn trọc mãi không ngủ được. Nàng liếc liếc sang bên cạnh thấy Hà Bá
đang thở đều đều, thì lấy tay khều y.
"Nè!"
"..."
"Còn
thức không?"
"Nói!"
"Dù gì
ngày mai cũng không còn gặp lại nữa, ai đi đường người đó, ngươi có tin hay
không cũng được, nhưng ta chỉ muốn nói với ngươi một câu là... ta không có hại
ngươi! Có thể người hại ngươi cùng với ta là một người nhưng mà ta không phải
là người hại ngươi, ngươi hiểu chứ?"
"Không
hiểu!"
"..."
"Ngủ
đi!"
"Ta sẽ
không hốt phân suốt đời!"
"..."
"Ta sẽ
trở về Kỳ quốc."
"..."
"Thôi
thôi, ngủ đi!"
Sáng hôm sau
quả không ngoài dự đoán, nơi Hứa Tầm Ngân đến chính là Phân cục ở thành tây.
Nàng nhìn kết quả trong tay mà lòng dạ ngổn ngang. Liếc liếc sang bên cạnh nhìn
vào tờ báo kết quả của Hà Bá.
"Thành
chủ Úc Trì... hừ!"
Nàng nhìn
nhìn thèm muốn chảy nước miếng. Đang loay hoay thì Trần Ổn từ xa bước đến.
"Ổn, Ổn,
ngươi sẽ đi đâu?"
"Úc
Trì!"
Nghe xong Tầm
Ngân liền rầu rĩ.
"Ờ..."
Bất giác,
nàng nhìn thấy Phí Lời cùng đoàn người mang theo tay nải đến chỗ tập trung thì
liền réo gọi.
"Phí
huynh đệ, ngươi đi đâu?"
"Úc
Trì!"
"!"
Bốn người
quen biết, ba người đã đến chỗ của thành chủ, chỉ có một mình nàng là đến Phân
cục. Hỏi có còn thiên lý hay không? Nàng đập đập cây nạn bên người rồi ôm tay
nải thất thiểu đến chỗ tập trung đi Phân cục.
Tầm Ngân bất
giác khẽ xoay đầu nhìn về phía Hà Bá, y cũng đã rời đi, dứt khoát, bóng lưng
thẳng tắp cũng không thèm quay lại nhìn nàng một lần. Bất giác tròng mắt Tầm
Ngân có chút đỏ.
"Huynh
đệ, người đầu tiên trở thành bằng hữu của ta ở thế giới này chính là ngươi...
người trải qua sống chết với ta cũng chính là ngươi. Dù là... ngươi đối với ta
có một chút biến thái, nhưng mà sau này, ta cũng sẽ không bao giờ quên quãng
thời gian vừa qua giữa chúng ta. Bằng hữu, bảo trọng!"
Khuya đêm đó,
Tầm Ngân cùng nhóm đồng nghiệp mới đang ngủ ở khách điếm thì bất giác có một
bóng đen tiến vào, sau đó Tầm Ngân vẫn chưa ngủ giật mình ngồi bật dậy.
"Ai đó?"
Dứt lời, nàng
liền bị một chưởng đánh vào gáy ngất xỉu.
*******
Tầm Ngân vì
ánh sáng chói mắt mà tỉnh dậy, liền phát hiện mình đang bị nhốt trong một ngôi
nhà củi. Bên dưới thân nàng chỉ là nền đất lạnh, xem ra là tùy tiện mang về rồi
vứt ở đây suốt đêm, đến một cái chăn cũng không thèm ta thí cho nàng.
Đây đã là lần
thứ hai Tầm Ngân bị đánh ngất. Cảm giác này vô cùng khó chịu. Nàng xoa xoa cái
cổ đau nhức của mình rồi từ từ ngồi dậy.
"Đau
quá… A…”
Đang lầm bầm
thì bất giác nàng nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện to nhỏ.
"Ngươi
khi không bắt một tên nam nhân về làm cái gì?”
“Là nữ cải
nam trang đó đại ca. Hôm qua ta vô tình đụng trúng nên phát hiện ra nàng. Bắt
người như vậy đi thì phân cục cũng không biết đâu mà tìm.”
“Nhưng nàng
ta bị què…”
"Đệ cũng
không muốn đâu đại ca, trời tối quá làm sao biết nàng bị què chứ!"
"Què
cái đầu ngươi. Ta mới không què!"
Tầm Ngân âm
thầm chửi rủa trong lòng. Nàng từ từ bò đến bên cửa dựng tai áp sát vào vách
nhà nghe lén.
"Nhưng
mà đại ca, giờ phải tính làm sao đây? Không còn kịp để tìm người khác nữa. Lát
nữa người của thành chủ sẽ đến đón. Huống chi, tìm đâu ra một người có dung mạo
xinh đẹp như vậy chứ? Cái chân bị què thì có sao, cái mông còn tốt là được rồi.
Nếu tô son trét phấn lên một chút nhất định sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp, tuyệt
nhiên không thua kém mấy kỹ nữ ở Tuyệt Yên phường đâu!"
"Gì
chứ? Kỹ nữ sao?"
Tầm Ngân vừa
nói vừa nhìn xuống dưới thân rồi cẩn thận buộc chặt thắt lưng một chút. Nàng
mới không muốn trinh tiết mình bị đoạt mất đâu. Chỉ trong vòng có mấy ngày,
trinh tiết của nàng liên tục bị người khác dòm ngó, nàng mới không muốn!
"Ngươi
bắt nàng ở đâu?"
"Bọn
chúng là người mới được điều đến Phân cục, trên người nàng còn có tấm thẻ
bài."
Người kia yên
lặng một lúc rồi khàn khàn giọng.
"Phân
cục mất đi một người cũng không ai để ý. Chặc chặc, dung mạo xinh đẹp như vậy
đi hốt phân cũng thật đáng tiếc nha! Coi như chúng ta làm phước đi."
Tầm Ngân bĩu
bĩu môi. Bắt cóc cưỡng dâm dân nữ nhà lành mà còn mở miệng nói tạo phước? Có
ngày bị nghiệp quật nha đại ca!
"Như
vậy... bây giờ mang nàng đi trang điểm lại một chút, đại ca thấy sao?"
"Được.
Mà khoan đã, ngươi đừng để tam muội biết, nó còn nhỏ nên không biết chỗ đó là
nơi không nên đặt chân đến. Còn ham muốn được cận kề thành chủ, thật là... ngu
ngốc hết sức! Nhi nữ của tứ thúc không phải mấy ngày trước mới bị trả về hay
sao? Người không ra người quỷ không ra quỷ, còn bị điên điên khùng khùng."
Tầm Ngân nghe
đến đây lông mày liền giật giật. Nàng đang tưởng tượng ra cảnh mình nằm dưới
đất vừa la làng vừa cắn giò heo. Nàng không muốn mình bị điên sớm như vậy đâu!
"Đại ca
yên tâm, kế trộm long tráo phụng này chỉ trời biết đất biết, huynh biết, ta
biết, tuyệt nhiên sẽ không có thêm người thứ ba."
Hai bên liền
cười lên ha hả. Quả nhiên bọn chuyên làm chuyện ám muội.
"Đi đi,
vào xem nàng ta. Nếu tỉnh thì đánh ngất lần nữa. Trang điểm cho nàng xong thì
giao người. Nhớ, lúc đó nhốt tam muội lại, đừng cho nó chạy lung tung."
Tầm Ngân nghe
đến đây liền biết bọn chúng đã quay lại, lập tức nằm ngửa xuống đất nhắm nghiền
mắt.
'Chi nha' một
tiếng cánh cửa liền mở ra. Sau đó một đôi tay lực lưỡng vươn ra xem nàng như bị
đồ mà vác lên vai rồi rời khỏi phòng. Tầm Ngân bất ngờ bị xốc ngược nên có chút
buồn nôn.
Qua nhiều
hành lang cuối cùng nàng bị mang vào một căn phòng, rồi được đặt ngồi trên một
chiếc ghế, trước mặt là chiếc gương đồng lớn. Sau đó giọng nói the thé của nữ
nhân vang lên.
"Ngưu
lão bản, là nàng ta hay sao?"
"Phải,
ngươi làm cho nàng trở nên xinh đẹp. Đêm nay nàng phải đi hầu hạ thành chủ đó."
"Nhưng...
ngất như thế này có được hay không?"
"Nói
nhiều quá, ngươi chán sống sao?"
"Vậy thì
không có, tiểu nhân làm ngay!"
Dứt lời, nữ
nhân sặc mùi son phấn đến nhìn qua Tầm Ngân một chút liền ra vẻ tiếc hận.
"Chặc
chặc, quả nhiên xinh đẹp! Nếu nàng chịu đến Tuyệt Yên phường, đảm bảo sẽ là đại
hồng bài nha."
"Đủ rồi,
còn không mau nhanh lên?"
"Dạ,
dạ!"
Cổ nhanh
chóng được cố định, tóc từng sợi từng sợi một chải ngược về phía sau. Tầm Ngân
âm thầm híp mắt nhìn nữ nhân qua chiếc gương đồng. Nàng mập mạp trong y phục đỏ
rực, mặt trét đầy son phấn, tóc búi trâm cài bằng vàng chiếu lấp lánh. Tầm Ngân
bị vàng làm cho hơi nheo nheo mắt một chút. Nhưng nhớ đến ba từ 'đại hồng bài'
liền cảm thấy toàn thân nổi lên một tầng gai ốc.
"Tú
bà mất dạy! Đại hồng bài cái con khỉ."
Tú bà sau khi
chải chải cột cột tóc cho nàng xong thì bắt đầu ném lên mặt nàng một tầng phấn,
nàng cắn răng kiềm xuống cơn thèm muốn hắc xì của mình.
"Ngưu
lão bản, đã xong rồi!"
Ngưu lão bản
nhanh chóng đến một bên từ trên nhìn xuống. Thấy y nhìn chằm chằm không phản
ứng, tú bà liền lên tiếng.
"Lão
bản, hay ngài thưởng thức nàng trước, sau đó ném vào Tuyệt Yên phường cho ta
được không?"
"Nàng
lát nữa sẽ được dâng cho thành chủ!"
"Thành
chủ cũng đâu có biết nàng. Tùy tiện thay một kẻ khác là được rồi!"
"Ngươi
thật to gan, người của thành chủ mà cũng muốn đổi?"
"Không
phải... không phải lão bản dùng nàng thay cho tiểu muội của mình hay sao?"
"..."
"Lão
bản, lấy khăn chùi nước miếng đi!"
Ngưu lão bản
tùy tiện tằng hắng một cái, rồi thành thật nhận khăn từ tay tú bà khẽ lau nước
miếng, xong cúi đầu đến nhìn nhìn Tầm Ngân.
"Vì tam
muội, ta đành nhịn! Tiểu mỹ nhân!"
Dứt lời, nàng
kê mũi đến sát cổ Tầm Ngân khẽ hít hà một cái.
"Thật
thơm! Được rồi, thay y phục cho nàng đi."
Ngưu lão bản
vừa dứt lời thì rời khỏi phòng. Tú bà nhìn nhìn Tầm Ngân chặc lưỡi tiếc hận
thêm vài cái rồi nhanh chóng thay y phục mới cho nàng. Chính là hỷ phục đỏ
tươi.
Nàng liếc
nhìn mình trong gương mà không khỏi âm thầm cảm thán, cảm thấy cuộc đời quả
nhiên vi diệu. Hình ảnh này nàng tưởng mình chỉ được nhìn thấy trong phim cổ
trang, lúc nhỏ xem phim còn âm thầm khen đẹp, nay chính mình mặc thì chỉ cảm
thấy thật chói mắt. Nàng còn không nhận ra chính mình trong gương, thiếu nữ mặt
hoa da phấn xinh đẹp như hoa như tuyết.
Một lúc sau
có một chiếc kiệu bốn người khiêng đặt trước cửa, Ngưu lão bản liền cõng nàng
đặt vào trong kiệu, còn đặc biệt dặn dò người đến rước.
"Đại
nhân, đây là tam muội mà tiểu nhân vô cùng yêu thương. Mong đại nhân chiếu cố
nàng một chút!"
"Yên
tâm, Úc thành chủ là người phong lưu, tuyệt nhiên sẽ làm nàng sướng đến dục
tiên dục tử. Đừng lo lắng!"
Tầm Ngân bên
trong lắng nghe mà khóe môi một trận co rút.
Sau đó, kiệu
liền nâng lên từ từ rời khỏi. Tầm Ngân âm thầm trù bị, chỉ cần đi ngang sông,
nàng lập tức từ trên kiệu nhảy xuống rồi lặn đi. Chân bị thương không thể thi
chạy cùng bọn nguời nọ, chỉ còn cách nhảy sông mà thôi.
Đi được một
đoạn đường bỗng dưng tốc độ di chuyển tăng đột ngột. Tầm Ngân ngồi bên trong
ngã trái ngã phải. Hai chân nàng đã dạng ra thành hình chữ đại kẹp chặt hai
vách kiệu, hai ta giang thẳng níu lấy cửa sổ.
Bất giác kiệu
ngã ngang, Tầm Ngân bốn chân quỳ trên vách như con sạch sùng bám dính tường.
"Các
ngươi thật to gan, người của thành chủ cũng muốn cướp?"
"Của
thành chủ nên chúng ta mới cướp, cướp về làm áp trại phu nhân!"
Một trong số
phu kiệu là người của bọn cướp núi, chúng đã theo dõi từ lúc Tầm Ngân được mang
lên kiệu. Hôm nay muốn đến đây cướp người của thành chủ chính là muốn gửi một
lời thách thức đến Úc Trì.
Nửa tháng
trước vừa đến đây, Úc Trì liền mang một ngàn tinh binh tấn công lên núi, đánh
bọn chúng không còn manh giáp, báo hại đầu lĩnh phải chuyển địa bàn. Mối thù
này hắn không thể không báo.
"Người
bên trong vô cùng xinh đẹp, đầu lĩnh sẽ vô cùng vui vẻ đi! Ha ha."
Tầm Ngân đang
dựng tai lắng nghe thì bên ngoài liền vang lên tiếng đánh nhau. Nàng thầm cảm
thán kiếp trước bị người yêu bỏ rơi, không ai thèm đoái hoài tới. Sống lại tá
thi hoàn hồn xinh đẹp hơn liền bị người người đến giành giật.
Đang lúc giao
tranh kịch liệt, Tầm Ngân liền bò ra từ cửa sổ, nhìn thấy rừng cây thì lủi vào,
chạy trối chết.
"Áp trại
phu nhân chạy trốn rồi! Đuổi theo!"
Tầm Ngân chạy
thụt mạng vào rừng, nhưng chân bị thương vận động mạnh khiến vết thương nứt ra,
trở nên vô cùng đau đớn. Mồ hôi tươm đầy trên trán, nàng chạy một đoạn liền
trốn vào một gốc cây, chờ bọn cướp rời đi một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại. Từ
từ khập khiễng xuyên qua cánh rừng thì nhìn thấy một quán nước. Bên ngoài cột
rất nhiều ngựa.
Quán lề đường
nhưng hôm nay đặc biệt đông khách. Bàn ghế không còn chỗ trống, chỉ có một
chiếc bàn ở giữa một người đang ngồi. Tầm Ngân khát nước đến hoa mắt, chân cũng
vô cùng đau, thân thể chật vật, thật không cách nào tiếp tục nhịn.
Tầm Ngân nhìn
nhìn người ngồi ở bàn giữa, liền đi thẳng đến ngồi xuống chống tay lên bàn thở
dốc. Lúc này nàng không để ý những kẻ xung quanh nhìn thấy mình thì khẽ động
kiếm, nhưng người ngồi trước mặt nàng liền khoát tay ngăn lại.
Tầm Ngân nhìn
bình trà trên bàn rồi khổ sở ngó người trước mặt. Vừa nói vừa thở dốc.
"Cô
nương, cho thể cho ta một tách trà không?"
"Mời!"
Tầm Ngân lập
tức rót trà đầy tách rồi uống ực một cái.
"Ui..."
"Còn
nóng. Hay là ngươi dùng cái này của ta, nếu ngươi không ngại!"
Dứt lời, nàng
ta liền đẩy tách trà trong tay cho Tầm Ngân, nàng lập tức không ngại mà nâng
lên một hơi uống cạn. Sau khi xong xuôi, nàng để tách trà xuống bàn, nâng tay
áo lên lau miệng rồi mới nhìn người trước mặt.
Vừa nhìn liền
không khỏi ngẩn ngơ. Mày ngài, mắt phượng, sống mũi cao thanh tú, môi mỏng hơi
nhếch lên ôn nhuận như ngọc. Cô nương vận một bộ trường bào màu xanh nhạt, tóc
vấn lại bằng một dây lụa màu trắng.
"Đây
chắc là tiểu thư nhà quan xinh đẹp trong phim ảnh hay chiếu đây mà! Cao sang
nhưng không kiêu ngạo. Rất tốt!”
Nàng ngầm bổ
sung thêm vài điểm đánh giá.
"Đa tạ
cô nương!”
Nữ nhân trước
mặt bất giác khẽ nhíu mày dường như có một chút mạc danh kỳ diệu, nhưng mà rất
nhanh liền thu lại nét mặt của mình mỉm cười một cái.
Tầm Ngân
không khỏi nhìn lâu nàng ta thêm một lúc. Từ lúc xuyên đến bây giờ cũng chưa
gặp qua một người nào điềm đạm cao sang thế này. Tầm Ngân hết ăn ngủ rồi luyện
tập chung chỉ với một mình Hà Bá. Nàng đã vô cùng buồn chán gương mặt cá chết
lạnh lùng của y. Còn người trước mặt này ấm áp tỏa sáng tựa mặt trời chói lọi,
nhất định sẽ trở thành bạn bè tốt, còn có thể nhờ vả lúc khó khăn, không như
tên kia. Đến chào tạm biệt nàng một tiếng y còn không thèm.
Lúc này bỗng
dưng Tầm Ngân nhớ đến Hà Bá, không biết bây giờ y đã đến phủ của thành chủ hay
chưa? Khi nãy nếu không bỏ trốn, chắc có lẽ nàng cũng sớm đoàn tụ với y cùng
Phí Lời và Trần Ổn. Chỉ là khác thân phận một chút, mấy người kia là tư binh,
còn nàng là người làm ấm giường cho thành chủ mà thôi.
"Ngươi
tên gì?"
Nữ nhân mở miệng,
giọng nói mềm mỏng như chính con người của nàng. Vì quen thói tùy tiện thô lỗ
với nhóm tân binh, nên Tầm Ngân có một chút khựng lại, nàng muốn khôi phục lại
bộ dáng ôn hương nhuyễn ngọc của mình, ít nhất cũng không để người khác khinh
là kẻ thất học.
"Ta là
Hứa Tầm Ngân. Cô nương cứ gọi ta là Tầm Ngân."
"Tầm
Ngân? Một cái tên rất đẹp!"
Nữ nhân khẽ
mỉm cười rồi rót tách trà đặt trước mặt Tầm Ngân. Nàng liền hai tay nhận lấy,
vô cùng lễ phép.
"Ta họ
Hoàng, tự là Thụy Cơ."
"Hoàng
tiểu thư, vinh hạnh!"
"Ngươi
vừa rồi đi đâu? Nhìn dường như có chút mệt mỏi?"
"Khi nãy
ta trên đường đi thì gặp phải bọn cướp. Cũng may đã chạy thoát thân."
"Cướp?
Không phải tháng trước thành chủ đã quét sạch ổ cướp rồi hay sao?"
"Hầy,
tiểu thư, vậy là nàng từ xa mới đến phải không? Cướp diệt làm sao mà hết chứ?
Đầu lĩnh chạy trốn, đương nhiên sẽ mở sào huyệt mới."
"Ra là
vậy! Phải rồi, hiện tại ngươi có chỗ nào để đi hay chưa?"
Tầm Ngân vừa
nghe Hoàng Thụy Cơ nói vậy thì liền nhìn xung quanh một chút. Lúc này nàng mới
để ý, bọn họ tuổi tác đều gần bằng nhau, ăn mặc không giống người trong thành,
xung quanh chỉ một cái bàn trống này, xem ra chính là tùy tùng của Hoàng Thụy
Cơ.
Vậy không lẽ
nàng ta muốn chiêu mộ mình hay sao? Nhìn không giống người ở đây, tay chân gươm
giáo thế kia e là gia thế không nhỏ hoặc kẻ thù không ít. Đi chung với nàng ta
một là sẽ vinh quang, hai là sẽ lang thang không chốn về, thậm chí mất mạng.
Tầm Ngân nuốt
khan một cái. Coi như chưa có duyên vậy! Nàng cũng chưa cần tiền đến đánh đổi
mạng sống của mình.
"Đa tạ
tiểu thư đã quan tâm. Nhà ta cách đây chừng vài dặm."
"Ra là
vậy!"
Hoàng Thụy Cơ
cười cười, ánh mắt không lưu dấu vết nhìn kỹ từng đường nét trên gương mặt Tầm
Ngân.
"Ta...
không còn gì nữa, cáo biệt tiểu thư. Đa tạ đã mời trà!"
Tầm Ngân vừa
nói xong liền đứng dậy. Nàng cũng không muốn dây dưa thêm với những người lạ
mặt này.
"Nhanh
như vậy đã muốn đi?"
"Hả?"
"Không
gì, vậy... ngươi bảo trọng. Có duyên sẽ gặp lại."
"Ha ha,
được, có duyên sẽ gặp lại!"
Dứt lời, Tầm
Ngân liền rời đi. Hoàng Thụy Cơ nhìn theo bóng lưng của nàng thì khẽ nheo mắt
lại một chút.
"Tầm
Ngân sao? A Lãng, ngươi rốt cuộc đang muốn giờ trò gì?"
Nói xong,
nàng khẽ nâng tách trà lên uống cạn.
***
Tầm Ngân lúc
này vừa đi vừa nhìn nhìn y phục trên người mình. Nàng cũng không muốn mặc bộ hỷ
phục này đi lại trên đường sẽ gây chú ý cho nhiều người.
Nàng đang suy
nghĩ mình có nên trở về Phân cục hay không, vì ngân lượng còn ở trong tay nải,
đêm qua bị bắt đi thì thứ đó vẫn còn đâu đó ở khách điếm. Nhưng bây giờ nếu trở
lại thì sẽ không có cách đào ngũ nữa. Hay là trở về nhà? Rồi từ từ kiếm lại
tiền? Mười ba lượng của nàng, thật là đau lòng quá đi!
Tầm Ngân đi
thật lâu cho đến khi chân đau đến không nhịn được nữa thì ngồi xuống bên đường.
Lúc này đã là giữa trưa, nắng nóng làm toàn thân nàng đổ một tầng mồ hôi.
Tầm Ngân nhìn
thấy một con suối nhỏ liền cởi giày thò chân xuống ngâm một chút. Chân nàng đau
quá, thật vô cùng đau! Nàng tùy tiện ngã lưng lên tảng đá, hai chân đu đưa trên
mặt nước. Bóng mát làm nàng cảm thấy thoải mái, từ từ nhắm mắt lại, thiu thiu
ngủ.
Bất giác, Tầm
Ngân cảm thấy có một hơi thở nóng hổi phả vào mặt, nàng giật mình muốn mở mắt
ra, nhưng thật lạ, mí mắt nặng nề không thể điều khiển như ý muốn.
Thật lâu sau,
nàng mới nhìn rõ vạn vật xung quanh, vậy mà lại nhìn thấy Hà Bá đang ngồi phía
sau mình, còn từ trên cao nhìn xuống.
"Mơ?"
"Tỉnh!"
"Ờ."
Tầm Ngân nhắm
mắt lại thêm một lúc, nàng không hiểu sao cảm thấy lúc này chỉ muốn ngủ, ý thức
cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Trong cơn mê
sảng, nàng cảm thấy hình như Hà Bá đang cõng mình. Lưng của y vô cùng lớn, nàng
nằm đặc biệt thoải mái. Hai tay còn ôm cổ y thật chặt, đầu nghẻo sang một bên.
Nàng khàn khàn chất giọng không tỉnh táo của mình, có vài chỗ còn đặc biệt kéo
dài như kẻ say rượu.
"A Bá...
đi đâu vậy? Ngươi không phải đang ở chỗ thành chủ... hưởng phước hay sao?"
"Tìm
ngươi."
"Tìm
ta... tìm ta làm cái gì?"
Nàng vừa nói
vừa cười cười. Gò má gục trên hõm vai Hà Bá ngã trái ngã phải. Nhưng mà nàng
rất an tâm, toàn thân thả lõng. Dù biết người này có khúc mắc với mình nhưng ở
bên cạnh y nàng liền không lo nghĩ nữa.
"Ngươi
bị người ta hạ độc, không lẽ không biết?"
Tầm Ngân
ngừng lại một chút rồi kéo khóe môi nhừa nhựa tiếng cười.
"Có
sao... ờ ờ, cũng đúng nha, giờ ta không còn sức lực. Cũng buồn ngủ nhưng ngủ
không được. Chắc khi nãy... có người hạ độc cô nương kia rồi..."
Nàng khi nãy
đã uống tách trà của Hoàng Thụy Cơ, xem ra người đó bây giờ lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà tâm trí nàng bây giờ đặc biệt cảm thấy mông lung không còn nghĩ nhiều
hơn được nữa.
"Khó
chịu?"
"Muốn ói!"
"Xuống
không?"
"Không!"
"Ngủ
đi!"
"Ờ..."
Không biết
qua bao lâu Tầm Ngân mơ màng nghe được vài giọng nói xa lạ, nhưng mi mắt vẫn
không cách nào nâng lên được.
"Chủ
nhân, thuộc hạ đã điều tra ra được tung tích của những kẻ đó. Chúng là sát thủ
Thiên Sát."
Hà Bá khàn
khàn giọng. Uy lực và tàn bạo, khiến Tầm Ngân cảm thấy có chút xa lạ.
"Các
ngươi lấy bức tranh đó, bắt một tên tùy ý tra khảo, điều tra cho ra thân phận
của chủ nhân bức tranh!"
"Dạ!"
"Còn
nữa, chuẩn bị cho ta một phòng hai người ở. Đêm nay, ta cùng nàng sẽ đến
đó."
Sau đó, Tầm
Ngân không nghe được gì nữa, lần thứ hai chìm vào mê man.
Khi tỉnh dậy
Tầm Ngân liền phát hiện trước mắt chỉ là một màn đêm dày đặc. Đầu nàng đau, rất
đau. Nàng xoay mình qua một cái liền chạm phải thứ gì đó thật mềm.
"Ngủ
đi!"
"Hả? A
Bá, tại sao lại là ngươi?"
Tầm Ngân giật
mình ngồi dậy, nàng từ trưa đến luôn mê mê man man nên cứ ngỡ gặp lại Hà Bá chỉ
là một giấc mơ. Nàng đang loay hoay thì bất giác Hà Bá rời giường thắp đèn cầy
lên. Trong ánh sáng nhập nhằng nàng nhìn rõ y, mới có hai ngày không gặp lại
thấy y đã trở nên thâm trầm không ít.
Hà Bá cũng
nhìn Tầm Ngân thật lâu. Hôm nay nàng đặc biệt vô cùng xinh đẹp. Vừa nhìn thấy
nàng ở cánh rừng y còn tưởng mình đã nhìn nhầm.
Vốn dĩ, hai
ngày trước y đã thương lượng và mua được một chỗ cho Hứa Tầm Ngân ở phủ thành
chủ Úc Trì, định trên đường đi sẽ mang người đến hoán đổi. Vậy mà khi đến nơi
Tầm Ngân đã không thấy đâu nữa.
Hà Bá lập tức
sai người tìm kiếm nàng khắp nơi. Nhưng khi nhìn thấy thì nàng lại đang mặc hỷ
phục rực rỡ. Tầm Ngân vừa đung đưa đôi chân trần trắng nõn dưới nước, vừa dùng
đôi mắt tựa thu thủy hàm xuân nhìn ngắm xung quanh. Sau đó nhắm nghiền mắt lại,
hàng lông mi dày cong cong nhấp nháy tựa cánh bướm vờn hoa, khiến lòng y như có
ai đó gãi nhẹ. Vừa nôn nao vừa vui vẻ.
Khi cõng nàng
trên lưng, hơi thở thơm tho cùng hỷ phục trên người tựa như tân nương đặc biệt
dành cho y. Hà Bá vừa trân trọng lại vừa cưng chiều.
Tầm Ngân thấy
y cứ như vậy nhìn mình thì bỗng dưng cảm thấy có chút kỳ lạ, liền tằng hắng một
cái rồi hóng mặt ra ngoài cửa sổ. Bỗng dưng Hà Bá tiến đến gần, một tay vươn
tới sờ lên má nàng một cái.
"Sẵn
đang mặc hỷ phục hay là làm lễ động phòng luôn đi!"
Dứt lời, Hà
Bá liền đẩy Tầm Ngân ngã xuống giường rồi nằm đè lên, miệng cắn lấy cổ nàng
ngoạm vào. Tay nhanh chóng đặt trên chiếc eo nhỏ của nàng mà ra sức xoa xoa.
Tầm Ngân bị Hà Bá bất ngờ đè xuống giường liền thất đảo bát điên. Nàng gào lên.
"Buông...
buông, biến thái. Buông ra! Ta đánh chết ngươi!"
Tầm Ngân giãy
giãy nhưng Hà Bá hôm nay dường như không phải là y của thời điểm mấy ngày
trước. Bất giác Hà Bá ngừng lại động tác, ngẩng đầu lên, bàn tay di chuyển nắn
nắn bờ môi Tầm Ngân.
"Cái
miệng nhỏ này của ngươi cũng thật là độc!"
Chưa kịp dứt
lời, Tầm Ngân đã nhe răng cắn một cái thật mạnh vào ngón tay y nhưng cắn hụt.
"Còn dám
cắn?"
Y lập tức bóp
mạnh khớp hàm làm nàng không thể khép miệng lại, rồi cúi đầu cắn xuống môi nàng
một cái khiến nàng chỉ có thể trợn trừng mắt rên lên 'ư ử'.
"Ư...
b... uông... ư..."
Bỗng dưng,
Tầm Ngân nhíu mày bùng sức một cái, cả hai người từ trên giường liền lật nhào
xuống đất. Nàng lập tức bò ra ngoài cửa, chưa kịp đã bị Hà Bá nắm eo kéo lại
lật ngửa xuống đất. Nàng ngóng cổ rống lên.
"Bớ
người ta! Biến thái, bớ người ta... ưm..."
Môi lần nữa
lại bị đoạt lấy, còn bị hôn đến hôn thiên địa ám. Tầm Ngân có thể cảm thấy lửa
nóng hừng hực từ Hà Bá tỏa ra, y hôm nay quá khác thường, giống như bị người
khác nhập, khiến bản thân vô cùng sợ hãi. Đã không còn là một kẻ hay nhường
nhịn nàng trước đây nữa. Tầm Ngân bỗng dưng thật muốn khóc.
Bất giác, Tầm
Ngân cảm thấy mũi mình nóng lên, cái gì đó ấm ấm đang chảy xuống. Nàng nhíu
nhíu mày dùng tay quệt lấy rồi giơ lên nheo nheo mắt nhìn. Trong ánh đèn mờ ảo,
nàng trợn trừng mắt kinh hãi.
"Máu...
máu…"
Dứt lời nàng
nghẻo cổ sang một bên ngất xỉu, Hà Bá liền ngừng động tác. Nhìn thấy máu trên
mặt Tầm Ngân, y lập tức nhíu mày thành hàng, nhanh chóng kéo lại áo cho nàng
rồi ôm lên giường.
"Người
đâu!"
Bên ngoài một
thủ hạ liền bước vào. Hà Bá vô cùng tức giận nhưng y kiềm xuống. Vừa khàn khàn
giọng vừa vuốt ve tóc mai trên trán Tầm Ngân.
"Thuốc
giải không có tác dụng sao?"
Lúc chiều,
bọn thủ hạ đã gọi một đại phu đến khám độc cho Tầm Ngân, xác định đó chính là
xuân dược nên đã dùng thuốc giải cho nàng. Nhưng mà không ngờ đến bây giờ ngay
tại thời khắc quan trọng lại chảy máu ngất đi, xem ra dược chưa được giải hoàn
toàn.
"Gọi đại
phu đến đây!"
Một lúc sau
đại phu khám xong cho Tầm Ngân thì bắt đầu kê đơn. Hà Bá ngồi trên giường âm
trầm.
"Nàng bị
làm sao?"
Đại phu nhìn
Tầm Ngân y phục lộn xộn, lúc nãy khi khám còn vô tình nhìn thấy cổ bị cắn đến
sưng bầm của nàng. Đại phu âm thầm chém giết trong lòng.
"Ngươi
phục dược người ta, chơi cho sướng rồi còn hỏi nguyên nhân? Thật... quá đê tiện
nha! Dung mạo anh tuấn đoan chính thế kia hóa ra chỉ là phường thổ phỉ."
Đại phu tằng
hắng một cái rồi khàn khàn giọng.
"Vị cô
nương này trúng xuân dược quá mạnh lại không có chỗ phát tiết... cho nên cần
tăng thêm liều lượng thuốc giải."
"Có ảnh
hưởng gì đến sau này hay không?"
"Uống
xong liều này thì sẽ không sao nữa."
"Nếu
nàng còn chảy máu lần nữa, ngươi nhất định sẽ chết rất khó coi!"
Hà Bá bất
giác gằn giọng, mắt trừng đại phu một cái khiến hắn kinh hồn bạt vía. Sau khi
kê toa xong hắn nhanh chóng rời khỏi. Nhưng mà trước khi ra khỏi cửa, dường như
đấu tranh nửa buổi hắn mới dám nói ra suy nghĩ của mình.
"Thứ cho
ta nhiều chuyện, nhưng mà xuân dược là thứ không nên tùy tiện dùng. Huống chi
thể trạng của vị cô nương kia khá yếu ớt, nếu dùng quá nhiều e là sau này sẽ để
lại hậu quả khôn lường. Các kỹ nữ thường sử dụng vì bọn họ không nghĩ đến tương
lai về sau, nhưng vị cô nương này cũng không phải kỹ nữ. Ngài... nương tay một
chút!"
Hà Bá không
nhìn hắn mà nhìn người đang nằm mê man trên giường. Y cũng không thèm giải
thích với vị đại phu kia, mặc kệ hắn nghĩ gì.
***
Lúc này tại
một sương phòng nghi ngút trầm hương, hai thân ảnh quần áo náo loạn không chỉnh
tề ngồi trên giường. Nam nhân cao lớn anh tuấn thất thần nhìn nữ nhân xinh đẹp
như hoa như ngọc ngồi ở đầu giường. Đôi mắt nàng tràn ngập tơ máu, mái tóc đen
dài mềm mại như tảo biển có chút rối loạn, nàng tùy tiện dùng mảnh vải lụa mỏng
che kín người. Chỉ để lộ ra cánh tay trắng nõn có vài dấu bầm ám muội.
"Chát!"
Bất giác, nữ
nhân bật dậy vung tay tát vào mặt nam nhân một cái khiến hắn nhíu mày lại. Nàng
dùng đôi mắt phẫn hận khinh thường mà nhìn người vừa bị mình đánh, gằn giọng.
"Úc Trì!
Ngươi nhớ món nợ ngày hôm nay!"
Dứt lời, nàng
đứng lên lảo đảo bước đi, chưa kịp đã bị Úc Trì ôm lấy thắt lưng kéo lại, cằm
tựa trên hõm vai nàng.
"Muội
còn mệt, đừng đi!"
"LUI
XUỐNG!"
Hắn ngừng
lại, mắt nhắm nghiền hít vào một hơi rồi nặng nề nói.
"Ta sẽ
đi!"
Dứt lời, hắn
từ từ rời khỏi. Thân ảnh của hắn giữa đêm khuya trở nên có chút cô độc.
Hắn là thành
chủ Úc Trì, năm nay hai mươi lăm tuổi. Tuổi trẻ tài cao, mười hai tuổi đã rong
ruổi trên yên ngựa xông pha chiến trường giết giặc. Hắn được mệnh danh là đệ
nhất dũng sĩ của Tề quốc. Từng dẫn binh chinh phạt khắp nơi. Nhưng không hiểu
vì lý do gì đã chọc giận Cảnh đế, khiến bị đày đến đây làm thành chủ Kỳ An.
Hắn xưa nay
nổi tiếng phong lưu, cũng chưa từng nghĩ sẽ có bất kỳ ai nắm giữ được trái tim
mình. Người anh tuấn, cao ngất, gương mặt lãnh khốc vô tình hiếm khi nở nụ
cười. Dưới lông mày còn có một vết sẹo nhỏ do cung tiễn gây nên. Nhưng đó lại
là điểm mê người của hắn. Nữ nhân trong thiên hạ đều muốn bò lên giường Úc Trì.
Trong
cuộc đời, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ mang trái tim hai tay
thành kính dâng tặng cho người khác. Riêng chỉ có người này, Hoàng Thụy Cơ!
Nàng là quận chúa duy nhất của Tề quốc, là hoàng muội cuối cùng của Cảnh đế.
Hai
người bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Hoàng Thụy Cơ tài nữ phong lưu tao
nhân mặc khách, tựa như bóng trăng đáy nước, hắn vừa chạm tay vào liền vỡ tan.
Hắn từ rất
lâu rồi đã yêu thích người này nhưng không thể nói ra. Hôm nay, nhận được tin
nàng đến Kỳ An hội quân, liền bày mưu tính kế phục dược để cùng hắn lăn giường.
Chỉ là sau đó
đổi lại chỉ có sự chán ghét đến cùng cực của nàng mà thôi. Hắn một mình đến dục
trì tắm rửa. Tỳ nữ hầu hạ đều bị đuổi ra ngoài. Hắn ngã đầu về phía sau tựa vào
thành dục trì nhắm nghiền mắt nhớ lại cảnh hoang đường vừa rồi cùng ánh mắt vừa
say mê vừa phẫn hận của Hoàng Thụy Cơ, mà thấy lồng ngực thoáng chút nghẹt thở.
Đêm đó, Úc
Trì gọi đệ nhất hồng bài của Tuyệt Yên phường đến qua đêm cùng hắn. Sau đó
không thương tình làm người đến ngất xỉu. Lúc nàng được đưa ra khỏi phủ đã là
nửa đêm, được khiêng ra ngoài.
Sáng hôm sau,
Úc Trì tiến đến gian phòng ở Tây sương, nơi nghỉ ngơi của Hoàng Thụy Cơ thì
không nhìn thấy nàng đâu nữa. Hắn liền giáng tay xuống bàn khiến người hầu một
trận kinh hãi.
"NGƯỜI
ĐÂU?"
"Dạ...
sáng nay Quận chúa đã ra ngoài hoa viên. Không cho người hầu đi theo."
Úc Trì trầm
mặc, mắt hắn giăng đầy tơ máu đỏ, nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài. Đêm qua dù
được mỹ nhân hầu hạ nhưng hắn vẫn không cách nào giải phóng được dục vọng của
mình. Cả đêm không ngủ được, ánh mắt của Hoàng Thụy Cơ cứ ám ảnh lấy hắn không
buông.
Khi đến hoa
viên, Úc Trì nhìn thấy Hoàng Thụy Cơ trường bào xanh thẳm phiêu phiêu trong
gió, đang hóng mắt ra ngoài ao sen nở đầy những cánh hoa hồng hồng trắng trắng.
"Ngoài
này gió lạnh, trở vào trong đi!"
Hoàng Thụy Cơ
bất giác nhíu mày một cái cũng không nhìn lại.
"Chán
ghét ta như vậy sao?"
Úc Trì vừa
nói vừa tiến đến cởi áo choàng màu đen của mình khoác lên vai nàng.
"Úc Trì!
Ta từng xem ngươi là bằng hữu tốt nhất... không ngờ, ngươi lại làm nhục
ta."
Nàng bình
thản nói, tựa như chuyện không phải của mình, không tức giận, không phẫn nộ,
nhưng nhiều hơn chút chính là lạnh lùng tàn khốc. Úc Trì nhìn bóng lưng nàng
một chút rồi khàn khàn giọng.
"Ta yêu
muội! Muội muốn có người mạnh mẽ ở bên mình, ta liền trở thành đệ nhất dũng sĩ
Tề quốc. Muội muốn có thế lực hùng mạnh bên cạnh Cảnh đế, ta liền ngày đêm xây
dựng lực lượng cho muội. Năm tháng hành quân chiến trường không mệt mỏi cũng là
vì lo cho mộng tưởng của muội."
Hắn ngừng lại
một chút, nhìn bóng lưng thẳng tắp của người kia mà không khỏi đau lòng.
"...Muội
muốn làm hoàng đế, ta liền liều mạng giúp muội. Trên người ta có bao nhiêu
thương tích, bao nhiêu vết sẹo muội có biết hay không? Ta cũng là con người,
không phải sắt đá, cũng biết đau, cũng biết mệt. Nhưng mà... vì sao nhiều năm
như vậy, muội cũng không chịu quay lại nhìn ta một lần?"
Hoàng Thụy Cơ
cắn chặt răng, môi hơi mím lại một chút ánh mắt không động nhìn ra xa.
"Ta vốn
định liên hôn cùng thái tử Triệu quốc. Ngươi làm cho ta sống bất minh bất bạch,
thất loạn bất tao như vậy... còn nói giúp ta?"
"TA YÊU
MUỘI!"
Bất giác Úc
Trì gầm lên nhưng đổi lại chỉ là một bóng lưng lạnh lùng mà thôi. Hắn biết,
Hoàng Thụy Cơ người này có bao nhiêu lãnh đạm. Với cả thiên hạ nàng có thể
trưng ra bộ mặt hiền hòa ấm áp. Nhưng mà mỗi khi đối diện cùng Úc Trì mới chính
bản thân của nàng. Hắn cảm thấy trái tim mình đau lắm, tựa như có một mũi dao
nhọn đang khẽ cứa đến nhầy nhụa máu tươi.
"Đừng
nói lời này với ta. Nếu như ngươi không phải là người cùng ta trưởng thành, thì
đêm qua ta đã một gươm giết chết ngươi rồi! Úc Trì, từ nay trở về sau ngươi chỉ
là thủ hạ của ta, không còn là bằng hữu của ta nữa! Họa này là do ngươi gây ra,
ngươi phải tự mình gánh lấy!"
Dứt lời,
Hoàng Thụy Cơ đặt lại áo choàng của Úc Trì lên bàn rồi phất áo rời đi. Một cơn
gió hất tung mái tóc nàng phiêu dật.
***
Hôm sau, mặt
trời lên đến đỉnh thì Tầm Ngân mới thức dậy. Toàn thân đau nhức không còn chút
sức lực. Nàng nhớ lại chuyện đêm qua liền nhảy khỏi giường chạy đến soi mình
trong gương, rồi xoa xoa mặt.
"Khi
không chảy máu mũi? Không phải bị ung thư rồi chứ??"
Nàng đứng đó
thất thần một lúc, bất giác nhớ đến phải chạy trốn liền lập tức đảo mắt nhìn
xung quanh. Bỗng dưng thấy một tay nải nằm ở đầu giường. Chắc chắn là của Hà
Bá. Lập tức nàng phi như bay đến giường mở tay nải ra.
"Tiền
của ta, tiền của ta, tiền của ta!"
"Tiền
nào của ngươi?"
Từ phía sau
Hà Bá bỗng áp sát lồng ngực của mình vào lưng Tầm Ngân khiến chút nữa nàng đã
nhảy dựng. Nàng liền nhào về phía đầu giường, một tay cầm tay nải, một tay giữ
chặt quần.
Nhìn thấy
nàng như vậy, Hà Bá thật sự muốn cười.
"Ngân
lượng và thân thể, ngươi chọn đi!"
Tầm Ngân khó
tin trừng mắt.
"Gì… gì
chứ?"
Hà Bá liền
cười ha hả một cái liền giật tay nải lại. Nhìn thấy tay mình trống không, bỗng
nhiên Tầm Ngân mím môi phồng má, mặt dày lên tiếng.
"Sờ ta
cũng phải trả chút tiền chứ? Bộ miễn phí hay sao? Đưa tiền đây!"
"Muốn
bao nhiêu?"
"...Mười...
không, mười lăm lượng!"
"Ta nhớ
không nhầm thì ngươi còn thiếu ta mười lượng. Coi như trả trước đi!"
"ĐI CHẾT
ĐI!"
Tầm Ngân tức
như điên. Lợi dụng nàng, sờ mó còn quấy rối tình dục nàng. Đêm qua nếu nàng
không ngất xỉu thì có phải đã bị cướp trinh rồi không, hiện tại còn giành tiền
của nàng? Còn nói cái gì là tạm ứng. Hỏi có còn thiên lý hay không?
Nhưng mà Tầm
Ngân biết mình ở lại đây chỉ có thua thiệt, đánh không lại y, huống chi hiện
tại y còn có thêm thuộc hạ. Mấy lần trước đã thử nhưng chưa bao giờ thoát khỏi Hà
Bá, còn gãy cả tay lẫn chân, chịu hành hạ không ít. Xem ra tiền trong tay y
hiện tại không thể lấy lại được.
Tầm Ngân hít
một hơi thật dài.
"Ta
không nói với ngươi nữa!"
Dứt lời, nàng
nhịn xuống căm phẫn trong lòng mà muốn rời đi.
"Đi
đâu?"
"Về nhà.
Tiền bị ngươi cướp rồi, ta cũng không còn đồng nào. Giờ còn chỗ khác để đi hay
sao?"
"Ngươi
không trở lại Phân cục?"
"Hốt
phân sao? Ta mới không thèm!"
"Vậy còn
thành chủ? Hai mươi lượng bạc một tháng. Ngươi không thích sao?"
"Gì? Hai
mươi lượng?"
Tầm Ngân bất
giác nổi lên lòng tham. Quả nhiên đến chỗ của thành chủ lương bổng cũng cao gấp
mấy lần bên ngoài. Nhưng mà bản thân nàng tay bị gãy, chân thương tật còn chưa
phục hồi, bằng cách nào đến được đó chứ?
Hà Bá như có
như không từ từ ngồi xuống bàn rót tách trà thản nhiên hớp một miếng.
"Ta đã
mua sẵn một chỗ cho ngươi ở phủ thành chủ. Hôm qua còn mời đại phu đến đây giải
độc, thuê thêm vài người tìm kiếm ngươi mấy ngày qua. Xem ra... ngươi nợ ta
không ít. Nhưng mà ta cũng không vội tính toán làm gì. Số tiền ngươi thiếu từ
từ sẽ trả, ta không gấp. Sao hả? Được lợi như vậy còn không muốn?"
Tầm Ngân liền
cảm thấy mùi nguy hiểm. Khi không lại đối xử tốt với mình như vậy đương nhiên
cũng không phải chuyện tốt lành gì. Trả cho y, không phải trả góp bằng thân thể
đó chứ?
Nhưng mà,
tiền đó không phải cũng từ nàng mà ra hay sao? Hà Bá ơi là Hà Bá, ngươi quả
nhiên xảo quyệt hơn người. Tiền trong tay ta đi một vòng liền chạy về túi
ngươi. Tầm Ngân liền híp mắt một cái.
"Tiền
cũng là của ta, ngươi lấy của ta rồi nói ta thiếu ngược ngươi? Lý nào là như
vậy?"
Nói xong,
nàng khoát tay quay lưng đi.
"Ngân
lượng trước đây cũng không còn, trở về nhà cũ ngươi định bắt cá ăn qua ngày hay
sao?"
Tầm Ngân nghe
nói số tiền mình vất vả kiếm được giấu ở nhà cũ đã bị Hà Bá chiếm lấy. Lúc
trước, mỗi ngày nàng phải đi bộ hết hai mươi bốn tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi,
mạo hiểm cả tính mạng, làm quần quật suốt bảy ngày đã bị y cướp mất. Máu nóng
xộc lên đại não, nếu như giết người không ở tù thì nàng nhất định đã bóp chết
Hà Bá. Tầm Ngân lập tức xông đến túm lấy cổ y siết chặt.
"Khốn
kiếp. Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
Hà Bá cười
cười một cái.
"Ngươi
nói thử xem!"
Tầm Ngân nhíu
mày thành hàng, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt phồng má chửi văng cả nước
miếng vào mặt y. Cuộc đời này, nàng thấy ngoại trừ mình ra thì chưa gặp phải kẻ
nào mặt dày mà thủ đoạn đến như thế này. Quả nhiên nàng đã gặp khắc tinh!
"Ngươi
ăn no rửng mỡ thì tìm người khác mà chơi, ta không rảnh chơi với ngươi. Ngươi
hại ta thê thảm như vậy, tiền ta vất vả kiếm được ngươi cướp hết, tay chân ta
gần như bị phế, nói làm sao ngươi mới chịu buông tha cho ta? HẢ?"
Hà Bá nắm cổ
tay nàng xoa xoa, lạnh mặt khàn khàn giọng.
"Đến phủ
thành chủ!"
Tầm Ngân liền
phi một cái.
"Ta nói
ngươi biết, dù có chết đói ta cũng không đi theo ngươi!"
Dứt lời, nàng
đẩy y một cái ngã nhào xuống đất rồi xoay lưng rời đi. Chưa ra đến cửa liền
nghe bên ngoài lảng vảng tiếng người nói chuyện, khoan đã, hình như còn rất
quen tai, phải rồi, chính là Ngưu lão bản đã bắt cóc nàng.
"Có
người thấy nàng ta chạy về hướng này. Chia nhau tìm đi! Lục soát khắp nơi, tìm
thấy nàng liền đánh cho gãy hết hai chân. Khốn kiếp, một chân mà cũng chạy
nhanh như vậy?"
Tầm Ngân lập
tức rụt đầu lại, lầm bầm trong miệng.
"Mẹ nó.
Ông trời muốn diệt ta!"
Nàng quay lại
bàn, từ từ ngồi xuống tằng hắng một tiếng, mặt dày nhìn Hà Bá đang từ dưới đất
đứng lên. Tựa như người vừa rồi mắng y cũng không phải nàng.
"A Hà
lại đây, chúng ta thương lượng một chút!"
Chưa kịp dứt
lời, một mũi tên từ đâu bay vút đến, Tầm Ngân liền há hốc mồm, chưa biết phải
phản ứng ra sao thì cả cơ thể bị ôm lấy, lập tức ngã nhào lộn vài vòng trên
sàn.
Cả cơ thể Hà
Bá nặng nề đè lên người Tầm Ngân, vừa hoàn hồn trở lại nàng dùng ngón tay run
run chọt chọt lưng y.
"A Hà,
dậy đi... đè ta nặng lắm!"
Nhưng Há Bá
không có nhúc nhích.
"A Hà, a
Hà!"
Tầm Ngân kinh
hãi gấp gáp vỗ vỗ mặt y.
"Chủ
nhân!"
Bên ngoài,
một thuộc hạ của Hà Bá đẩy cửa xông vào.
"Hai
người mau chạy nhanh lên, chúng tôi chỉ có vài người không chống đỡ được
nữa!"
Người kia nói
chưa hết thì bên ngoài nghe tiếng giáo mác va vào nhau kịch liệt. Tầm Ngân thất
kinh bật dậy cõng Hà Bá lên lưng. Nàng vừa quay đi thì nhớ lại tay nải vẫn còn
ở đầu giường, liền lao đến tròng vào cổ rồi cõng y chạy ra ngoài.
Bên ngoài một
mảnh hỗn loạn, năm người được Hà Bá thuê mấy ngày trước đang tả xung hữu đột
đánh chặn một hắc y nhân. Tầm Ngân nhìn cũng không nhìn lập tức cõng người chạy
một mạch ra ngoài.
Không biết đã
đi bao lâu, khi Tầm Ngân đến một cánh rừng thì ngừng lại, chân không còn trụ
được nữa liền ném Hà Bá vào một góc rồi ngã nhào ra đất hít khí.
"Mẹ nó,
không thể yên ổn lấy một ngày. Ta mệt chết đi được, mệt quá!"
Nàng vừa thở
dốc vừa lầm bầm chửi đông mắng tây, tay giậm giậm đánh xuống nền đất tức giận.
Một lúc sau,
Tầm Ngân ngồi dậy xem Hà Bá. Một mũi tên cắm vào vai y dường như còn khá sâu,
máu chảy một mảng ướt đẫm y phục của Hà Bá.
Tầm Ngân lúc
này mặt đỏ bừng, tóc mai tán loạn, mồ hôi tầng tầng trên mặt chảy xuống áo nàng
như vừa mới tắm xong. Nhìn thấy Hà Bà như vậy nàng vô thức đỏ mắt. Tay run run vỗ nhẹ vào mặt y, còn cắn răng một cái.
"A Hà...
tỉnh dậy đi! A Hà..."
HẾT TẬP 5
Comments
Post a Comment