GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP
Tác giả: Minh Nguyệt Vô Ưu
TẬP 6
-------------------------
Nhưng Hà Bá
vẫn không phản ứng gì, sắc mặt xanh xám, môi cũng dần tái nhợt. Dường như đã
mất máu quá nhiều. Tầm Ngân liền nhớ đến lúc nãy khi y cứu mình. Dù nàng không
biết đó là kẻ thù của y hay là mình, nhưng mà y đã cứu mạng của nàng không phải
sao? Nếu như không có Hà Bá thì rất có thể giờ này nàng đã chết.
Trong cuộc
đời hai mươi mấy năm qua, ngoài cha ruột của mình thì Tầm Ngân cũng chưa từng
nghĩ sẽ có bất kỳ ai dùng tính mạng để bảo vệ cho mình.
Bất giác lòng
dâng lên một nỗi thương tâm. Tầm Ngân cắn cắn khớp hàm kiềm xuống đau lòng rồi
nhìn ra xung quanh. Nơi họ dừng chân là một cánh rừng trúc. Nàng đứng dậy thất
thỉu đến bên bờ suối vốc nước lên mặt, rồi dùng lá cây mang một ít nước trở lại
chỗ Hà Bá, thấm nhẹ nước vào môi y.
"A Hà,
ngươi đừng chết có được không? Nếu ngươi chết..."
Nàng bỏ dỡ
câu nói của mình ở đó rồi thở ra một hơi nặng nề. Sau đó ngẩng mặt nhìn xung
quanh. Bất giác, từ xa, nàng nhìn thấy có khói bốc lên, có lẽ là khói bếp. Tầm
Ngân đứng bật dậy mừng rỡ liền đỡ Hà Bá lên vai theo hướng có khói mà đến.
Đó là một
ngôi nhà tranh đơn sơ. Có hàng rào tre cũ kỹ bao quanh nhà. Trong sân còn phơi
nhiều kệ thuốc. Tầm Ngân vừa nhìn thấy thì vô cùng mừng rỡ. Nàng đặt Hà Bá dưới
đất rồi hóng mặt vào hàng rào gọi lớn.
"Có ai ở
nhà không?"
Bên trong
hoàn toàn yên lặng. Tầm Ngân nhíu mày nhìn khói bếp lan tỏa trên mái nhà. Rõ
ràng là có người nhưng không thèm lên tiếng.
"Có ai ở
nhà không? Có người sắp chết, làm ơn mở cứu chúng tôi đi!"
Nàng gào lớn
mấy lần nhưng đáp lại chỉ có vài chú chim đập cánh rời khỏi tổ. Nàng nhìn Hà Bá
sắc mặt càng lúc càng tái nhợt mà tâm tư một mảng rối bời.
Bất giác Tầm
Ngân vò đầu mình rồi đá cửa một cái, hàng rào đáng thương liền xiêu vẹo. Nàng
bỏ luôn Hà Bá ngồi ngoài cửa, khom xuống nhặt một khúc tre rồi hùng hổ xông vào
nhà.
"Thấy
người sắp chết không cứu, có còn nhân tính hay không?"
Nàng vừa rống
lên vừa xông thẳng đến cửa nhà, đạp một cái liền bung hai cánh rồi lao vào. Lập
tức, nhìn thấy một nam nhân khoảng tứ tuần đang đứng thập thò ngay cửa màn. Y
cao gần một mét sáu, trên mặt còn có râu lưa thưa, nhìn thấy Tầm Ngân liền hẫng
lên một cái vụt vào trong định bỏ chạy.
"Trốn
cái đầu ông!"
Tầm Ngân
nghiến răng xông đến túm lấy cổ áo người đó xách lên.
"Ngươi
có nghe ta gọi không?"
"Có...
có..."
"Sao
không trả lời?"
"Ta...
ta tưởng là thổ phỉ!"
"Thổ phỉ
ai lại gọi cửa hả? Thổ phỉ nó sớm đã chém chết ngươi rồi! Ngươi phải đại phu
không?"
"Phải
phải!"
"Ra đây
cho ta!"
Dứt lời, Tầm
Ngân túm lấy đại phu xách ra ngoài cổng, chỉ vào Hà Bá đang gục tại hàng rào.
"Cứu
hắn!"
Tầm Ngân lập
tức ném đại phu xuống bên cạnh Hà Bá. Đại phu liếc liếc y một cái bất ngờ hét
lên.
"Sao lại
là các ngươi?"
Người này
chính là vị đại phu hôm qua được Hà Bá mời đến giải xuân dược cho Tầm Ngân. Đêm
qua trời tối, nhất thời y không nhìn kỹ gương mặt Tầm Ngân nên không nhớ. Nhưng
mà Hà Bá thì y không thể nào quên nhanh như vậy được.
Bất giác y
khẽ liếc Tầm Ngân một cái. Người này hôm qua như mèo con, hôm nay tỉnh dậy thì
lập tức giống sư tử, thật hung dữ nha! Uổng công hôm qua y còn lo lắng nàng bị
Hà Bá ức hiếp.
"Còn
nhiều lời? Mau cứu người đi!"
Đại phu nhìn
nhìn qua Hà Bá một chút.
"Vị cô
nương này mang hắn vào bên trong ta xem qua một chút."
Tầm Ngân vẫn
còn hậm hực chuyện khi nãy, thời đại gì mà nhìn thấy người kêu cứu khản cổ cũng
mắt mù tai tiếc. Huống chi kẻ này còn là đại phu. Thật là thất đức quá đi!
"Tránh
ra, ta muốn hiền cũng không được mà!"
Tầm Ngân gầm
gừ vài cái rồi rất nhanh dìu Hà Bá mang vào trong. Sau khi kiểm tra vết thương
đại phu liền mang một chậu nước đến, bên trong còn để khăn và dao nhọn. Tầm
Ngân nhìn thấy không khỏi kinh hãi, nàng lắp bắp.
"...Ngươi...
định làm gì?"
"Ta phải
nhổ tên cho hắn. Cô nương giữ chặt hắn lại, đề phòng vì đau quá mà giãy
giụa."
Tầm Ngân nhíu
mày thành hàng, biết sẽ vô cùng đau đớn. Nàng chớp chớp mắt mấy cái, từ lúc nào
vành mắt cũng đã đỏ ửng. Nàng hít hít mũi ngồi xuống đỡ Hà Bá dậy rồi ngồi đối
diện ôm lấy y.
"Có cần
cho hắn ngậm cái gì hay không? Ta sợ... hắn sẽ cắn trúng lưỡi mình!"
Tầm Ngân từng
ở bệnh viện nhiều ngày nên đã nhìn thấy bệnh nhân vì đau quá mà cắn lưỡi, nàng
cũng sợ Hà Bá giống như vậy. Đại phu liền đưa đến một chiếc khăn đặt vào miệng
y.
"Vậy sẽ
không sao nữa!"
Tầm Ngân ôm
chặt thắt lưng y, cơ thể hơi run lên một cái.
"Được
rồi, ngươi rút tên đi! Mà khoan đã... thực sự... không có thuốc tê hay
sao?"
"Thuốc
tê?"
Đại phu khó
hiểu nhìn nàng một cái. Thời này thuốc tê tuyệt nhiên không có, chỉ có thuốc mê
mà thôi. Nhưng mà nghe nói cái đó hiện tại trong nhà đại phu không có, chỉ có
những y quán lớn trong thành mới được triều đình cung cấp thứ này. Hiện tại, Hà
Bá lại đang mê man, hy vọng y không vì đau quá mà tỉnh dậy. Tầm Ngân nheo mắt,
cằm đặt trên cổ Hà Bá áp sát vào.
"Thôi
quên đi!"
"Ờ...
ờ!"
Đại phu bẻ
cây tên, dùng dao hơ qua ngọn lửa, rồi bắt đầu cắt vào thịt Hà Bá để lấy đầu
mũi tên ra. Bất giác, Tầm Ngân nghe tiếng hít khí bên cạnh mình liền biết y sắp
tỉnh.
"Không
sao, ráng chịu một chút, a Hà, ngoan nào!"
"Ưm..."
Hà Bá liên
tục thở dốc, phảng phất đâu đó còn phát ra tiếng rên thảm. Thân thể trong ngực
Tầm Ngân cũng gồng cứng lên. Nàng biết hiện tại người này đang phải trải qua
biết bao đau đớn.
"Sắp
xong rồi, không sao, không sao!"
Nếu không
phải Hà Bá nhảy đến ôm nàng thì có lẽ giờ này người nằm đây chính là nàng rồi.
Tầm Ngân bất giác nhớ đến khoảng thời gian sống chung của hai người, dù rằng Hà
Bá có chút yêu thích nàng nhưng mà yêu thích một người cũng không phải lỗi của
y. Lẽ ra, nàng không nên đối xử tệ bạc với y như những ngày qua.
Trong quân
ngũ, Hà Bá lấy hết ngân lượng của nàng cũng chính là muốn giữ nàng ở lại cạnh
mình. Việc nàng bị gãy tay gãy chân cũng do chính nàng bản tính nóng nảy mà gây
nên.
Hôm qua, nàng
bị trúng độc dược nhưng Hà Bá cũng không thừa nước đục thả câu mà cứu nàng. Còn
hối lộ cho nàng một việc làm chỗ thành chủ. Vừa rồi còn chịu thay nàng một mũi
tên.
Có lẽ, trên
đời này ngoài cha của Tầm Ngân, thì sẽ không có bất kỳ ai đối xử tốt với nàng
như vậy! Nhất là ở một nơi xa lạ với nàng thế này thì Hà Bá khác nào là người
thân duy nhất của nàng chứ?
Tầm Ngân vừa
nghĩ vành mắt đỏ ửng, nước mắt không tự chủ được bỗng dưng rơi xuống. Nàng hít
hít mũi vùi mặt vào gáy Hà Bá, cảm thấy não bộ căng thẳng tột độ. Nơi lồng ngực
ẩn ẩn đau.
"A Hà,
chỉ cần ngươi còn sống ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi. Đừng chết, đừng
chết mà!"
Tầm Ngân nhìn
thấy đại phu đang dùng lưỡi dao cắt cắt đâm đâm, chỗ đó một mảng huyết nhục mơ
hồ. Tiếng rên khi thấp khi cao của Hà Bá vang vọng bên tai nàng, bất giác vòng
tay nàng trên cơ thể y càng lúc càng siết chặt.
Tầm Ngân
không dám nhìn những gì đại phu đang làm nữa mà nhắm nghiền mắt lại. Nàng chỉ
mong thời gian qua thật mau để Hà Bá không phải chịu đau đớn hành hạ nữa.
"A...!"
Bất giác Hà
Bá hét thảm một tiếng, mắt mở trừng ra đầy tơ máu đó. Mồ hôi tuôn thành dòng
trên mặt y, thái dương cuồn cuộn gân máu nổi lên.
"A Hà,
cố lên, cố lên! Hu hu, sắp xong rồi, a Hà... hu hu..."
Tầm Ngân vừa
trấn an y vừa nức nở. Hà Bá còn chưa có khóc mà nàng thì đã khóc rồi. Nàng từ
nhỏ đến lớn không hề dễ dàng khóc. Hôm nay vậy mà đã vì một nam nhân rơi lệ.
Bất giác sau
lưng nàng từ lúc nào đã thêm một vòng tay. Hà Bá cũng ôm nàng, còn khẽ vỗ vỗ
lưng trấn an.
"Ta
không sao... ư..."
Câu nói chưa
dứt thì một tiếng rên nữa phát ra. Mũi dao phía sau xoáy sâu khoét vào da thịt
y một lỗ.
Không biết đã
qua bao lâu, mũi tên cuối cùng cũng đã được rút ra khỏi vai Hà Bá. Đại phu vừa
đặt dao xuống chậu vừa lau mồ hôi.
"Xong
rồi!"
Nhưng không
nghe thấy tiếng trả lời. Y quay đầu lại nhìn thì thấy Tầm Ngân từ từ đặt Hà Bá
xuống giường. Lúc này Hà Bá đã ngất lịm, toàn thân là mồ hôi, tóc mai tán loạn.
Thấy nàng thất thần ngồi yên bất động thì đại phu khàn khàn giọng.
"Cô
nương... ngươi không sao chứ?"
"Hắn sẽ
không chết, đúng không?"
Tầm Ngân vừa
hỏi ánh mắt một mảng trống rỗng nhìn xuống sàn nhà.
"Mất máu
khá nhiều nhưng mà cũng may không trúng phải chỗ hiểm, nên nhất thời không ảnh
hưởng đến tính mạng. Cô nương đừng quá lo lắng!"
Tầm Ngân lúc
này rời khỏi giường, bước đi có chút hư nhuyễn từ từ bước khỏi phòng. Trước khi
đi khỏi nàng bỏ lại một câu.
"Đa tạ
đại phu!"
Bên ngoài lúc
này trời đã tối hẳn. Tầm Ngân lững thững lê tấm lưng đến một tảng đá cạnh gốc
cây rồi ngồi xuống. Nàng ngẩng mặt hít một hơi dài rồi chống tay xuống đầu gối,
gục đầu ôm mặt. Nếu nhìn kỹ lúc này cánh tay Tầm Ngân có chút run. Bất giác,
nàng khẽ kêu lên một tiếng.
"Ba..."
Nàng lúc nãy
nhìn thấy Hà Bá nằm đó liền nhớ đến cái chết của cha mình nhiều năm trước. Nàng
từ đó đã rất sợ bệnh viện, càng sợ mùi của bệnh viện hơn. Nàng khi nãy đã nghĩ,
có khi nào Hà Bá cũng như vậy mà chết đi như cha của nàng hay không?
Lúc nãy Tầm
Ngân một chút cũng không run, nhưng bây giờ khi chỉ còn lại một mình nàng liền
cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nếu thực sự Hà Bá cũng chết thì nàng ở lại thế giới
này cũng chỉ một mình cô độc. Không bằng không hữu không thân không thích.
Người duy nhất có thể chiếu cố nàng cũng đã rời đi.
Trước đây,
Tầm Ngân chưa từng nghĩ Hà Bá quan trọng trong lòng mình như vậy, nhưng mà sau
lần này thì nàng đã biết. Ở cõi đời này tìm một người có thể làm những chuyện
vì mình như Hà Bá là không thể, cộng cả hai đời đều không.
Tiếng côn
trùng về đêm càng kêu rả rích, những cơn gió mùa đông không ngừng nghỉ thổi
tung mái tóc của nàng bay bay trong màn sương lạnh. Nàng ngồi đó nhìn trời hóng
mây, suy nghĩ về thói đời nhân sinh.
Không biết đã
qua bao lâu Tầm Ngân trở vào nhà, liền nhìn thấy đại phu cũng đang dọn dẹp
chuẩn bị đi ngủ. Khi này nàng mới có dịp nhìn kỹ y. Nàng thở dài một cái rồi
đến tay nải lấy ra năm lượng bạc đưa y.
"Đại
phu, lúc trưa đã nặng lời với ngươi. Ta xin lỗi! Đây là chi phí chữa trị, nếu
thấy không đủ ta sẽ đưa thêm! Đa tạ đã cứu bằng hữu của ta!"
Đại phu nhìn
nhìn Tầm Ngân rồi lấy trong tay nàng chỉ một lượng bỏ vào túi mình, sau đó thối
lại cho nàng năm trăm đồng tiền.
"Cũng
không cần nhiều như vậy!"
Tầm Ngân bất
giác ngẩng đầu nhìn y. Những bất đồng lúc chiều dường như phút chốc trở nên mâu
thuẫn. Trên đời này lại có người chê tiền nhiều hay sao? Nhà tranh rách nát,
còn là ở trong rừng thế này, thời thế loạn lạc vậy mà phí chữa bệnh chỉ có năm
trăm đồng tiền. Lúc này, Tầm Ngân bất giác không rõ trong lòng có tư vị gì.
"Hai
người từ nơi khác đến đây hay sao?"
Đại phu vừa
nói vừa ra dấu ý bảo Tầm Ngân ngồi xuống rồi rót cho nàng một tách trà. Ngọn
đèn dầu trong đêm lập lòe phảng phất bóng hình hai người in trên vách.
"Bọn
ta... ở bên kia sông!"
"Chẳng
trách ngươi không biết. Cướp đêm là giặc cướp ngày là quan! Từ ngày Kỳ An trở
thành huyện của Tề quốc thì tình hình vô cùng hỗn loạn. Binh lính Tề quốc không
những thu thuế mà còn tìm cách lấy tiền của chúng tôi. Trên kia còn có thổ phỉ
hoành hành. Cuộc sống bá tánh đã khổ nay lại càng khổ hơn."
Tầm Ngân trầm
mặc không nói gì, nàng lẳng lặng nhìn mái tóc nhiều sợi bạc cùng gương mặt hằn
sâu khắc khổ của người đối diện.
"Nhưng
chúng tôi chỉ là bá tánh bình thường chỉ mong có chút cơm ăn áo mặc, có một chỗ
nằm là tốt rồi. Còn hơn những người kia..."
"Ai?"
"Trong
thành, chỗ tiệm thuốc ta thường ghé, ta thường nhìn thấy nạn dân, rất nhiều
người nằm chết trên đường. Họ đến cơm ăn còn không có..."
Tầm Ngân
buông một tiếng thở dài, lòng nàng nặng trĩu. Phải rồi, nếu lúc trước nàng
không chở lậu người vượt biên, chắc hẳn giờ cũng có thể tìm thấy xác mình trong
đám loạn dân đó.
"Hôm qua
thành chủ còn tăng sưu thuế, nghe nói còn đánh cả thuế thân."
"Thuế
thân?"
Tầm Ngân nhíu
mày một cái.
"Nghĩa
là người còn sống thì phải đóng thuế. Còn không đóng được phải lập tức xung
quân, nghe đâu chiến trận sắp xảy ra."
Nghe đến đây,
Tầm Ngân liền sửng sốt.
"Gì chứ?
Ở đâu?"
"Tề quốc
và Triệu quốc ở phía nam. Lão phu chỉ nghe mấy người trong thành nói, cũng
không rõ..."
"..."
"Rốt
cuộc chỉ có bá tánh là khổ!"
Dứt lời, đại
phu buông một tiếng thở dài rồi đứng dậy ra gian phía sau ngủ. Tầm Ngân ngồi đó
nắm tách trà còn nóng hổi trong tay mà khẽ thở dài.
Một lúc sau
nàng trở lại giường nhìn Hà Bá. Trong bóng đêm nhập nhằng, y nằm đó an tĩnh
nhắm nghiền đôi mắt. Nhưng trên gương mặt vẫn còn hằn sâu vẻ đau đớn lúc chiều.
Tầm Ngân vô thức vươn ngón tay lên chạm vào má y một cái.
"A Hà...
sau này chúng ta phải sống ra sao? Chiến tranh loạn lạc, kẻ còn người
mất..."
Nàng nhìn y
một lúc rồi đến bàn thổi đèn, sau đó lên giường vén chăn nhẹ nhàng chui vào bên
cạnh Hà Bá, cũng không muốn làm động đến vết thương của y. Đêm đó, Tầm Ngân
trằn trọc đến gần sáng mới ngủ được.
Ngủ chưa được
bao lâu thì nàng nghe tiếng động bên ngoài mà giật mình tỉnh dậy, giương mắt
nhìn người bên cạnh một lúc. Nàng khẽ chạm vào tay y khàn khàn giọng.
"A Hà...
tỉnh dậy chưa?"
Không thấy y
trả lời, nàng liền lo lắng. Ở thời đại không có thuốc kháng sinh, kháng viêm, y
học chưa phát triển thế này liệu y sẽ bình an chứ? Tầm Ngân vươn tay đặt lên
trán Hà Bá liền thấy rất nóng. Nàng giật mình thu tay lại chạy vù ra ngoài liền
bắt gặp đại phu đang xay thuốc.
"Đại
phu, bằng hữu ta sốt cao, ngươi vào nhìn qua hắn một chút được không?"
Đại phu nhanh
chân đi vào. Sau khi kiểm tra thật lâu y quay lại nhìn Tầm Ngân. Nàng từ lúc
nãy đến giờ vẫn đứng sau lưng đại phu nhìn chằm chằm Hà Bá.
"Đại
phu, hắn sao rồi?"
"Vị bằng
hữu này của cô nương trước đây có phải từng bị thương ở đầu?"
Tầm Ngân giật
mình một chút nhưng rất nhanh liền gật đầu.
"Có một
chút khí huyết không thông ở đây..."
Y vừa nói vừa
chỉ vào một chỗ nào đó trên đầu Hà Bá.
"Hôm qua
mất máu quá nhiều, kèm nội thương có sẵn nên hiện tại vẫn chưa thể tỉnh
dậy."
Tầm Ngân liền
hoảng hốt.
"Vậy...
có cách nào hay không?"
"Tạm
thời ta sẽ châm cứu cho hắn. Nhưng mà tỉnh dậy hay không còn phải tùy thuộc vào
phúc phận của hắn."
Tầm Ngân nghe
xong thì thẫn thờ. Vết thương ở đầu chính là do nàng dùng đá đập y. Nếu vì như
vậy mà y không tỉnh lại nữa thì nàng phải làm thế nào chứ?
"Đại
phu, dù tốn bao nhiêu ngân lượng, chỉ cần hắn tỉnh ta nhất định trả hết!"
Đại vu vuốt
râu một cái.
"Cái
đó... từ từ nói đi!"
Dứt lời, đại
phu liền ra ngoài đến trưa mới quay trở lại, trên tay cầm theo thuốc và thức
ăn. Dường như sáng nay y đã vào thành.
Tầm Ngân nhận
lấy thịt cá trong tay y rồi chuẩn bị nấu ăn.
"Cái
này... tiền thức ăn, ta sẽ trả lại."
"Không
cần đâu, năm trăm đồng tiền hôm qua rất nhiều, ăn uống thì có bao nhiêu!"
Tầm Ngân nuốt
khan một cái, cố nặn ra nụ cười. Nàng từ ngày đến đây ngoài Hà Bá ra, thì người
này chính là người đầu tiên nàng cảm thấy vô cùng tốt. Nàng không nói nhiều mà
ra nhà sau bắt đầu nấu cơm.
Đại phu mỗi
ngày châm cứu cho Hà Bá hai lần, thay thuốc trên vết thương y. Lúc rảnh rỗi,
Tầm Ngân một bên giúp đại phu xay thuốc. Nhưng lúc châm cứu đều ngồi bên cạnh
nắm tay Hà Bá. Vì dường như những lần như vậy, y đều lên cơn co giật.
Đến ngày thứ
ba thì Hà Bá tỉnh dậy. Lúc Tầm Ngân mang chén thuốc bước vào phòng, liền nhìn
thấy y đang ngồi trên giường nheo mắt nhìn nàng. Nàng liền há hốc mồm đặt chén
thuốc lên bàn rồi chạy đến giường ngồi xuống nắm lấy tay Hà Bá, khóe mắt đỏ ửng
cay xè.
"A Hà...
ngươi tỉnh rồi sao? Tốt quá, thật tốt quá!"
Hà Bá liền
nhíu mày thành hàng rút tay ra, trong ánh mắt lúc này chỉ có một mảnh hàn ý,
trầm trầm giọng.
"Hỗn
xược, cút xuống cho trẫm!"
Tầm Ngân bất
giác khựng lại một chút, những lời vui vẻ ngọt ngào phút chốc nghẹn lại ở cổ
họng.
"Còn
không mau lui xuống?"
Hà Bá khàn
khàn giọng quát một cái làm Tầm Ngân giật nảy mình. Nàng nhíu nhíu mày khó tin
nhìn y.
"Cút?"
Nàng vừa nói
vừa chỉ chỉ vào mặt mình hỏi lại. Đổi lại chính là ánh mắt đầy hàn khí của Hà
Bá. Y tựa như một người khác, cũng không còn là Hà Bá mà nàng từng thân thiết
suốt thời gian qua nữa. Nàng hơi nhỏm người một chút, bất giác tiến sát đến gần
Hà Bá nhìn chằm chằm y. Tay nâng lên chạm vào
trán y một cái.
"Không
sốt nha..."
Cánh tay liền
bị hất xuống kèm theo là tiếng quát.
"Hỗn
xược!"
Mới chỉ chưa
đầy một phút Tầm Ngân đã bị y quát hai lần. Nàng nhíu nhíu mày từ từ rời khỏi
giường rồi xoay lưng bỏ đi, trước khi rời khỏi cửa còn không quên khẽ xoay đầu
lén lút liếc y một cái.
Vừa nhìn thấy
đại phu đang phơi thuốc ngoài sân, Tầm Ngân lập tức chạy đến kéo tay y.
"Đại
phu, đại phu không xong rồi, bằng hữu ta đã tỉnh, nhưng hắn... hắn..."
"Hắn làm
sao?"
"Hắn...
hình như có chút thần trí không bình thường nha! Nói mê nói sảng, còn tự xưng
là hoàng đế nữa."
Đại phu nghe
Tầm Ngân nói xong liền vứt rổ lá thuốc đi thẳng vào nhà. Tầm Ngân cũng chạy
theo y.
Hai người vừa
bước vào liền nhìn thấy Hà Bá đang loay hoay mặc lại y phục, dường như định rời
khỏi.
"A Hà, a
Hà. Ngươi đi đâu?"
Tầm Ngân chạy
đến níu kéo tay Hà Bá, đổi lại chỉ có một tiếng hừ của y. Người này hành động
dứt khoát, ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc. Y cũng không chú ý nàng, với tay đến định
lấy tay nải.
Bất giác,
khóe môi Tầm Ngân giật điên cuồng, nàng phi đến giật lấy tay nải rồi ôm cứng
vào người. Tầm Ngân hoàn toàn biết rõ, trong đây có bao nhiêu tiền nha, mấy đêm
trước nàng đã lấy ra đếm thử. Với số tiền đó, nàng có thể mua một căn nhà lớn,
còn ổn định sống không lo không nghĩ đến bốn năm. Nàng mới không để Hà Bá giật
lấy.
Đổi lại, Hà
Bá nhíu mày một cái, bất giác y nhìn thấy một thanh đoản đao đặt trên bàn, liền
nắm lấy rồi kề vào cổ Tầm Ngân. Lúc này, nàng thấy rõ hàn ý trong mắt y.
"Bạch
Lãng Tuệ, ngươi còn muốn giết trẫm hay sao?"
Tầm Ngân
trong phút chốc giật mình một cái. Hà Bá nhớ cái nào không nhớ, tại sao lại nhớ
cái chuyện không hay đó chứ? Còn tự xưng là 'trẫm'. Không xong rồi, thần trí
của y đúng là có vấn đề nha!
Bất giác, Tầm
Ngân đánh vào cổ tay Hà Bá một cái, đoản đao liền rơi xuống. Sau đó, Tầm Ngân
xoay người đè y ngã lên giường, cánh tay chặn ngang cổ để Hà Bá không động đậy,
còn gấp gáp gọi đại phu bên cạnh.
"Mau
châm cứu cho hắn. Hắn bị điên rồi!"
"Hả? Ờ,
ờ."
Dứt lời, đại
phu liền xông đến, trên tay cầm kim châm ngó tới ngó lui nửa buổi vẫn chưa cắm
vào huyệt vị trên đầu y. Đầu Hà Bá xoay trở liên tục khiến đại phu vẫn chưa thể
ra tay.
"Điêu
dân do gan, buông trẫm ra!"
"A Hà, a
Hà, ngoan ngoan, chịu đựng một chút. Trời ơi là trời, khi không lại bị điên
rồi!"
Tầm Ngân một
bên trấn an một bên rống lên như ai đang chọc tiết nàng.
"Đại
phu, sao còn chưa xong?"
Đại phu đầu
đầy mồ hôi đau khổ nói.
"Hắn
không nằm yên ta không thể làm được, cô nương."
"Mẹ
nó!"
Dứt lời, Tầm
Ngân giơ tay lên giáng vào gáy Hà Bá một cái, y trừng mắt khó tin nhìn nàng rồi
bất tỉnh. Chiêu này nàng đã bị người ta hạ thủ đến hai lần nên vô cùng có kinh
nghiệm. Ra tay cũng dứt khoát và đúng trọng điểm.
"Mẹ nó,
mệt chết ta!"
Tầm Ngân rời
khỏi người Hà Bá tựa vào vách nhà thở dốc nhìn nhìn y mà không khỏi chặc lưỡi.
"Đại
phu, hắn rốt cuộc... bị như vậy là làm sao?"
Đại phu sau
khi bắt mạch châm cứu cho Hà Bá xong, nhìn y khẽ lắc đầu.
"Mạch
tượng có chút náo loạn, hy vọng hắn sẽ bình an! Vạn bất nhất..."
Đại phu ngừng
lại giữa chừng nhíu mày nhìn Hà Bá khiến Tầm Ngân không khỏi sốt ruột.
"Thế
nào? Hắn liệu... cái chỗ đó... cái chỗ đó đó, có sao hay không?"
Đại phu không
khỏi nhìn thân dưới của Hà Bá một cái rồi lại nhìn Tầm Ngân. Cô nương à, lúc
này mà ngươi còn tâm trạng nghĩ đến chuyện đó. Thật là không hiểu nổi cô nương
nha! Đại phu che miệng tằng hắng một cái.
"Chỗ
đó... chỗ đó thì cũng không ảnh hưởng. Nhưng mà... về mặt khoái cảm có
chút..."
Chưa kịp dứt
lời, Tầm Ngân liền nhìn đại phu ra vẻ ghét bỏ. Khốn kiếp, ông cũng đầu óc phong
phú quá đi!
"Ta hỏi
là đầu của hắn... thần trí của hắn liệu có bị ảnh hưởng gì hay không?"
Đại phu lập
tức mỉm cười, cũng không cảm thấy áy náy vì hiểu lầm khi nãy.
"A, cái
chỗ đó? Cái này thì rất khó nói nha. Đợi hắn tỉnh dậy ta mới có thể xem tình
hình như thế nào!"
Dứt lời, đại
phu lau mồ hôi trên trán rồi rời khỏi phòng. Tầm Ngân nhìn Hà Bá nằm trên
giường mà không khỏi bất an trong lòng.
"Hà Bá
ơi là Hà Bá, ngươi đừng có bị khùng đó nha. Ta lo cho bản thân mình còn không
nổi, nay còn phải thêm ngươi. Những ngày tháng sau này ta phải tính làm sao đây
chứ?"
Nàng thở dài
một hơi, bỗng dưng nhớ ra điều gì, lập tức vươn đến đầu giường lấy tay nải ra
đếm tiền. Trong đó vẫn còn 55 lượng bạc. Nàng nhìn nhìn ngó ngó, cuối cùng
quyết định chia.
"A Hà,
ngươi cũng đừng có trách ta nha. Tiền này vốn dĩ ta có phân nửa, nhưng mà bị
ngươi lấy hết. Ngươi từ ngày đến đây ăn ở đều nhờ ta, cũng chẳng có đi làm thì
làm gì có nhiều tiền nhiều thế này chứ? Lương ở chỗ thành chủ chắc cũng chưa
lấy đi? Vậy số này... hẳn là của ta rồi!"
Tầm Ngân vừa
lầm bầm vừa lấy 40 lượng, còn 15 lượng thì bỏ vào tay nải. Nhưng nhìn một chút
bỗng nhiên nàng cảm thấy lòng dạ có chút áy náy. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, nàng
đành tiếc nuối bỏ vào đó thêm 5 lượng nữa.
"Ngươi
chân dài vai rộng còn võ công rất giỏi. Số tiền này ngươi sống chắc cũng thoải
mái rồi! Nhưng mà yên tâm, ta không có bỏ ngươi, ta chỉ để đó đề phòng ngươi
đoạt tay nải bỏ chạy mà thôi. Ta không phải người tham tiền đâu! Chỉ
là..."
Tầm Ngân
ngừng lại cố gắng tìm một từ nào đó không quá phô trương để nói về mình.
"Chỉ là
phòng thân một chút! Ha ha. Phải rồi, chính là phòng thân nha!"
Sau khi chia
xong ngân lượng. Tầm Ngân âm thầm bỏ vào một cái khăn rồi nhét dưới gầm giường.
Còn tay nải thì vứt về chỗ cũ. Sau đó, nàng phủi phủi tay rồi đi ra ngoài.
Hà Bá đến
chiều vẫn chưa tỉnh dậy, đại phu vào nhìn xem y đến mấy lần. Lúc này bên ngoài
vẫn còn chút ánh sáng còn sót lại của ban ngày. Tầm Ngân sau khi tắm rửa xong
thì vào nhà, đang loay hoay mặc quần áo liền nghe tiếng rên khẽ.
"A..."
Nàng lập tức
liền chạy đến đứng một bên giường nhìn xuống. Dưới con mắt chăm chú của nàng,
Hà Bá từ từ mở mắt ra. Đầu tiên là có chút vô thần, sau đó từ từ như đang tự
hỏi mình ở đâu rồi ngồi dậy.
"Hà
Bá!"
"Xấc
xược! A!!!!!!!"
Chữ 'xược'
còn chưa dứt thì lại bị giáng một cái vào gáy ngã nhào xuống giường ngất đi.
"Không
xong rồi, không xong rồi! Đại phu cứu mạng!"
Tầm Ngân rống
lên một cái, đại phu từ phòng bên cạnh chạy vào.
"Hắn vừa
tỉnh nhưng vẫn chưa bình thường. Ta vừa đánh hắn ngất. Đại phu mau kiểm tra cho
hắn!"
Dứt lời, đại
phu liền kiểm tra tâm mạch, sau đó lại mang kim châm ra châm châm chích chích.
Vật vã một hồi trên trán là tầng tầng mồ hôi.
"Đại
phu, hắn sao rồi?"
"Lần
sau... cô nương đừng ra tay mạnh như vậy! Có gì để ta vào xem cho hắn rồi làm
gì thì làm."
Tầm Ngân liền
gãi gãi đầu mình mấy cái.
"Khi nãy
ta sợ hắn chạy mất nên mới gấp gáp ra tay. Lần sau sẽ không như vậy nữa
đâu!"
Đại phu nhìn
nhìn Tầm Ngân một lúc. Người này không chỉ hung dữ mà còn quá bạo lực đi! Y
nhìn Hà Bá trên giường mà không khỏi âm thầm lắc đầu trong bụng. Ngươi cũng quá
đáng thương rồi! Tính phúc cả đời của ngươi không lẽ rơi vào tay một kẻ thô lỗ
như vậy?
Đêm đó, Tầm
Ngân như cũ trèo lên giường vén chăn rồi ngủ cùng Hà Bá. Đến khuya thì y tỉnh
dậy. Phát ra tiếng rên khẽ rồi từ từ mở mắt.
Trong ánh
sáng mờ ảo của trăng khuya, y nhìn thấy Tầm Ngân đang nằm xoay mặt đối diện
cùng mình, hơi thở nhè nhẹ phát ra. Y nhíu mày một cái. Nhớ đến hai lần bị nàng
đánh ngất mà có chút ám ảnh.
Y nhè nhẹ vén
chăn định ngồi dậy, bất giác đôi mắt đối diện mở ra, trong đêm lấp lánh chút
nguy hiểm. Hà Bá lập tức ngưng lại động tác, nhíu mày thành hàng.
"Đi
đâu?"
"..."
Không nghe y
trả lời, Tầm Ngân liền giơ tay lên làm Hà Bá khẽ giật mình một cái.
"Không
có!"
Tầm Ngân liền
ngồi bật dậy, hỏi y một câu.
"Ta là
ai?"
"..."
Hà Bá nhíu
mày thành hàng, lập tức Tầm Ngân khẽ giơ cánh tay lên lần nữa, y liền khàn khàn
giọng.
"Bạch
Lãng Tuệ!"
"Bạch
Lãng Tuệ con khỉ! ĐẠI PHU..."
Tầm Ngân rống
lên một tiếng, Hà Bá liền trở mình đẩy nàng ngã nhào xuống giường, bản thân
liền nhảy xuống định rời khỏi phòng. Nhưng y vừa bị thương nên nhất thời sức
lực yếu ớt, vừa chạy ra ngoài liền vấp phải đá ngã nhào xuống đất. Liền sau đó
bị Tầm Ngân phóng đến đè lên.
"Dám đẩy
ta? ĐẠI PHU!!!!!!!!!!!!"
Lần này sau
một hồi giằng co vẫn không mang được Hà Bá vào nhà, hai bên đều thở kịch liệt.
Đại phu nhìn nhìn Tầm Ngân, run run giọng.
"Cô
nương, ra tay đi!"
Tầm Ngân liền
gật đầu một cái, lập tức hạ thủ. Hà Bá trợn trừng mắt rồi lần thứ ba ngất đi.
Sau khi mang
y vào trong, châm cứu một hồi, cuối cùng đêm khuya cũng yên ổn trở lại. Tầm
Ngân mồ hôi tầng tầng, nàng ngồi trên ghế trừng mắt nhìn Hà Bá, quyết định đêm
nay không ngủ nữa.
-----------------
Lúc này tại
một căn phòng được bày trí xa hoa của phủ thành chủ. Tám người ngồi thành một
bàn, ở ghế chủ tọa là Hoàng Thụy Cơ. Bên cạnh nàng chính là Úc Trì. Sáu người
còn lại ai nấy nét mặt đều lộ rõ nét khẩn trương. Bên ngoài phòng có lính canh
đứng hầu.
"Quận
chúa, thuộc hạ hồi báo, mấy ngày trước nhìn thấy Hoàng Cảnh Vũ đi cùng một nữ
nhân ở quán trọ đầu hẻm gần Tuyệt Yên phường. Hắn đã bị trọng thương được người
đi cùng cứu thoát. Nhưng mà, sau đó sát thủ truy tìm khắp nơi vẫn chưa có tung
tích!"
Người ngồi
đối diện liền khàn khàn giọng lên tiếng. Hắn là Lý Thiên Kiệt, phụ trách tuyển
và rèn luyện tư binh cho Hoàng Thụy Cơ.
"Thiên
Sát của Tào đại nhân quả nhiên chỉ một lũ vô dụng! Tìm kiếm một người gần hai
tháng mà vẫn không ra. Hắn chỉ lẩn trốn quanh quẩn Kỳ An mà thôi. Thiên Sát có
phải chỉ là hữu danh vô thực hay không?"
Tào Kiếm Bình
nhíu mày nhìn Lý Thiên Kiệt.
"Đại
nhân xin cẩn trọng lời nói! Thiên Sát mấy năm nay phân tán lực lượng khắp nơi,
gần đây còn bị tổ chức ám vệ Thiên Thượng của Lý Hữu liên tục ẩn nấp trong bóng
tối ra tay trừ khử. Hiện tại tổn thương lực lượng không ít. Ngài không tương
trợ còn ở đó ăn nói hàm hồ?"
Lý Thiên Kiệt
liền nhếch mép một cái.
"Chứ
không phải vì Tào đại nhân đây bất tài hay sao?"
"ĐỦ
RỒI!"
Úc Trì bỗng
dưng giáng tay mạnh xuống bàn một cái hai bên liền im bặt. Sắc mặt hắn vô cùng
khó coi. Hoàng Thụy Cơ liền từ từ lên tiếng.
"Việc
quan trọng bây giờ là phải tìm ra được Hoàng Cảnh Vũ, giết hắn trước khi hắn
tìm được viện binh và quay trở về triều ca. Khó khăn lắm bao nhiêu năm mới có
thể có được như ngày hôm nay, còn lôi kéo được Vệ Ung, Vệ thừa tướng đứng về
phía chúng ta. Trong cung hiện tại chỉ còn Binh bộ thượng thư Hàn Sĩ Nguyên và
Từ Hiên thái hậu bất lão ngoan đồng kia là ra sức tìm kiếm hắn. Phần còn lại
gần như nghĩ hắn đã chết."
Úc Trì một
bên khàn khàn giọng thêm vào.
"Cảnh đế
mất tích đã gần hai tháng. Trong cung lại nói hắn đang dưỡng bệnh. Phía Vệ
tướng nhiều lần tạo áp lực để hắn thượng triều nhưng đều không thành công, quần
thần hiện tại phần đông đã xem hắn như là người chết. Đều mong muốn sớm để chủ
nhân đăng cơ!"
Lý Thiên Kiệt
chấp tay thành quyền nhìn Hoàng Thụy Cơ.
"Quận
chúa anh minh, lần trước người ra chỉ ý tung tin đồn, hiện tại bách tính Tề
quốc nhà nhà đều nghĩ Cảnh đế đã chết. Tuy trong cung giấu kín tin tức hắn mất
tích, nhưng mà tin đồn không thể cản. Lòng dân náo loạn, quần thần bất an.
Triệu quốc ở phía nam lại muốn vấy binh giành lại năm đạo thành trì. Thù trong
giặc ngoài, để xem lần này Hàn lão đầu và thái hậu sẽ đối phó ra sao!"
"Thiên
Kiệt, tư binh của ngươi rèn luyện đến đâu rồi?"
"Quận
chúa an tâm! Tất cả đều là chiến binh hạng nhất mà thuộc hạ huấn luyện. Nhất
định, lần này sẽ giành xã tắc về tay quận chúa!"
"Tốt
lắm! Sáng ngày mai ta sẽ cùng thành chủ thị sát huấn luyện tư binh. Hai ngày
nữa lập tức trở về triều ca. Tào Kiếm Bình, nếu không tìm được Cảnh đế, trước
khi ta đăng cơ, Thiên Sát tuyệt đối không được để hắn thuận lợi trở về!"
"Thuộc
hạ đã rõ!"
"Khoan
đã, hỏi thuộc hạ của ngươi có nhìn thấy dung mạo kẻ đã cứu Cảnh đế hay không,
họa một bức chân dung. Sau đó, xem như thổ phỉ thông cáo trước cổng thành, phát
lệnh tróc nã!"
"Dạ,
quận chúa!"
Sau khi mọi
người rời đi, Hoàng Thụy Cơ cũng đứng dậy, bất giác bị Úc Trì nắm tay níu lại.
Nàng giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
"Còn
chuyện gì?"
Úc Trì nhìn
sâu vào mắt nàng khẽ hít một hơi dài. Mấy ngày nay bọn họ đều không có thời
gian gặp riêng nhau. Mỗi lần nhìn thấy nàng đều là công vụ như thế này. Nếu
không thì nàng suốt ngày ở trong phòng nghiên cứu binh thư, cũng không thèm
nhìn đến hắn một lần.
Úc Trì ban
đầu còn cảm thấy có lỗi, nhưng mà mấy ngày nay nhìn thấy nàng, hắn đều trở nên
khát khao. Chạm vào một lần liền sinh nghiện. Hắn thật muốn có nàng, thật muốn
ôm nàng mà triền miên tình ý.
"Theo
ta!"
Dứt lời, hắn
liền nắm lấy tay nàng đi đến hậu viện phía sau. Chính là mái đình nhỏ bên cạnh
hồ sen mấy ngày trước. Hoàng Thụy Cơ rút tay ra nhưng không được. Lúc này,
trăng treo cao một mảnh giữa trời, gió mát thổi từng chiếc lá sen lật lật.
Hương hoa thoang thoảng theo gió bám trên mái tóc Thụy Cơ thơm ngát.
Đến nơi,
Hoàng Thụy Cơ liền giật tay ra.
"Úc Trì,
mấy ngày trước những lời ta nói không lẽ ngươi nghe không hiểu?"
"Ta
hiểu!"
"Vậy...
hiện tại ngươi như vậy là có ý gì?"
Úc Trì nhìn
sâu vào mắt nàng rồi khàn khàn giọng.
"Muội và
ta không còn là bằng hữu nữa. Ta đồng ý!"
Hoàng Thụy Cơ
nghe hắn nói vậy liền nhíu mày. Nếu không còn là bằng hữu thì lôi kéo nàng ra
đây để làm gì?
"Ta muốn
muội! Muốn muội trở thành người của ta!"
Dứt lời, hắn
bỗng ghì lấy Hoàng Thụy Cơ ép nàng tựa lưng vào cột trụ không nhúc nhích được.
Sau đó, tiến đến đoạt lấy môi nàng cắn xuống, cuồng dã không chút ôn nhu. Một
cánh tay từ lúc nào đã giải khai nàng phục của Hoàng Thụy Cơ.
"Ưm...
buông..."
Hoàng Thụy Cơ
chỉ có thể trong cơn tức giận phát ra từng tiếng phản kháng vụn vặt.
"Còn nói
mình không thể chấp nhận ta?"
"Im
miệng! Ưm..."
Môi lần nữa
bị hắn đoạt lấy. Úc Trì vừa hôn nàng vừa thì thầm.
"Ta yêu
muội. Rất nhớ muội!"
Dứt lời, Úc
Trì cúi đầu hôn lên cổ nàng. Từng tấc da thịt đều không bỏ qua. Hắn đã quá thèm
khát người này. Bao nhiêu năm chạy theo nàng, hy sinh nhiều như vậy vì nàng.
Vậy mà đổi lại chỉ có lạnh lùng tàn nhẫn. Cho nên, lần này hắn quyết định được
ăn cả ngã về không. Bất quá hắn chết thì cũng phải có được người này. Thụy Cơ
toàn thân hư nhuyễn, tựa vào người hắn, để mặc hắn ôm mình.
Sau khi kích
tình qua đi, Úc Trì khom xuống chỉnh lại y phục cho Hoàng Thụy Cơ rồi đỡ nàng
đứng thẳng dậy.
"Chát!"
Một tiếng tát
tai thanh thúy vang lên. Hoàng Thụy Cơ trừng đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn
hắn.
"SÚC
SINH!"
Sau đó nàng
phất tay, tóc tai tán loạn, y phục xộc xệch, bước thấp bước cao rời đi. Úc Trì
định tiến đến đỡ nàng nhưng biết sẽ không được chấp nhận, đành đứng đó nhìn
người kia từng bước khó nhọc trở về phòng.
Một lát sau,
hắn giao phó thuộc hạ mang vào phòng Hoàng Thụy Cơ một bồn tắm nhỏ để nàng tự
thanh tẩy. Đêm đó, Úc Trì đứng ngoài cửa Hoàng Thụy Cơ cả đêm.
***
Sáng hôm sau,
khi Tầm Ngân mở mắt ra liền phát hiện mình vậy mà ngủ gục trên bàn. Vừa xoay
xoay cái cổ đau nhức vừa nhớ đến Hà Bá, lập tức nhìn lên giường thì không thấy
y đâu.
"Người
đâu rồi?"
Nàng kêu lên
một tiếng rồi chạy nhào ra ngoài cửa liền va vào một lồng ngực vững chắc. Ngẩng
mặt lên thì nhìn thấy Hà Bá đang cởi trần thân trên khoe cơ ngực với nàng. Y
cũng âm trầm nhìn Tầm Ngân rồi chỉ tay lên mặt nàng.
"Chảy
máu mũi rồi!"
"…"
Tầm Ngân vừa
mím mím môi vừa lau máu trên mũi mình. Bỗng dưng nàng phát hiện hình như nước
miếng cũng cũng đang chảy ra ở khóe miệng. Nàng hận không thể lập tức đào một
cái lỗ mà chui xuống. Nhưng rõ ràng cơ ngực của Hà Bá quả nhiên là cực phẩm
nha! Nàng vừa suy nghĩ vừa liếc liếc nhìn nhìn mà không khỏi nuốt khan một cái.
Không hiểu
sao từ lần ở quán trọ, mỗi lần nàng nhìn thấy Hà Bá ăn mặc hở hang liền có chút
môi khô miệng khát.
"Tầm
Ngân, ngươi không sao chứ?"
Hà Bá từ trên
cao khàn khàn giọng, Tầm Ngân liền ngẩng mặt nhìn lên.
"Ngươi
nhớ lại rồi sao?"
Hà Bá bỗng
nhìn sâu vào mắt nàng, gương mặt này một chút cũng không hề thay đổi. Y bỗng
nhếch môi lên một cái.
"Đương
nhiên, bị ngươi đánh đến ba lần, không thể không nhớ lại!"
Tầm Ngân nghe
đến ba lần xuất chiêu đánh ngất người ta mà cảm thấy mình có phần chột dạ, chắc
y không vì vậy mà tính sổ với nàng đó chứ? Tầm Ngân cười ha hả rồi che miệng
tằng hắng một cái.
"Không
nhờ công phu của ta thì giờ này ngươi vẫn còn điên điên khùng khùng đó. Sau này
phải báo ân lão nương thật tốt!"
Tầm Ngân vừa
xoa xoa lòng bàn tay mình vào nhau, cảm thấy miệng nói cũng thật là tiện! Nhưng
mà không phải bây giờ y đã hết điên rồi đi? Còn không phải là nhờ nàng? Vừa
nghĩ Tầm Ngân vừa cảm thấy lời mình nói cũng không có gì sai!
Đổi lại, Hà
Bá nhếch mép lên, ánh mắt có một chút lạnh, chỉ ba phần thân thiết, giọng trầm
thấp hơn ngày thường rất nhiều.
"Vậy...
vào trong, bên ngoài gió lạnh!"
"Ờ!"
Tầm Ngân cũng
cảm thấy hôm nay khí trời đặc biệt lạnh, nàng vừa quay lưng đi liền cảm giác có
gì đó không đúng. Trước đây Hà Bá cũng không nói lời lẽ dễ nghe như vậy. Nhưng
mà chắc y mới tỉnh, lại biết mình đã hao tâm tổn sức cứu y, nên y quyết tâm báo
ân đi? Nghĩ đến đó Tầm Ngân liền ném những thứ nghi hoặc ra sau đầu.
Hai người một
trước một sau bước vào nhà, Hà Bá khẽ liếc mắt về hướng rừng trúc xanh rì, nơi
đó có một nam nhân mặc thanh y đang đứng nhìn bọn họ.
***
Buổi tối hôm
đó, sau khi ăn uống xong thì hai người lại nằm lên giường. Bên ngoài ánh trăng
trườn qua sườn mặt Tầm Ngân để lại một cái bóng mờ nhạt. Nàng chớp chớp hàng
lông mi dày nhìn lên trần nhà.
"A Hà,
ngươi nói ngày mai lên đường có gấp gáp quá hay không? Vết thương của ngươi vẫn
còn chưa lành hẵng!"
"Ta
không sao."
Hà Bá một bên
khàn khàn giọng. Y vừa nói vừa nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận chút hương vị lạnh
lẽo u tịch chốn rừng thiêng nước độc.
"Không
phải trước đây ngươi nói chúng ta sẽ trở về chỗ thành chủ sao? Ngươi còn đặt
cho ta một chỗ nữa. Hai mươi lượng một tháng đó. Sao bây giờ lại đến chỗ Lý cái
gì... giám quan đó chứ?"
Hà Bá tròng
mắt khẽ đảo một cái. Y rất nhanh liền nắm bắt được nội hàm trong lời nói của
nàng.
"Chỗ
thành chủ mấy ngày ta đi mất hẳn đã có người thay thế rồi. Có thể vào làm chỗ
của Lý Hữu cũng không có gì là không tốt!"
"Lý
Hữu?"
Tầm Ngân bất
giác rống lên một tiếng rồi nghiêng mặt qua nhìn Hà Bá. Lý Hữu không phải cũng
đang tìm Hà Bá hay sao? Nếu bây giờ đến đó liệu có phải là tự tìm đường chết?
Không được không được, ta không thể chết sớm như vậy được. Ta vẫn còn chưa
hưởng hết khoái hoạt phong lưu. Hai mươi mấy năm qua toàn chịu khổ đáng vứt đi
mà thôi. Hiện tại sống lại một đời nàng nhất định phải hưởng!
Nhưng mà Hà
Bá người này trước đây làm gì cũng chưa từng chịu thương lượng với nàng trước.
Nếu như lần này nàng không tìm ra được một cái cớ thích hợp e là không thể thay
đổi được tính toán của y.
"A Hà,
ta là đào ngũ đó! Ngươi cũng như vậy đi? Chỗ giám quan gì đó... nếu đến chỉ sợ
sẽ thành bia ngắm tên cho người khác. Ngươi không sợ?"
"Ai biết
chúng ta đào ngũ?"
"Cái
đó..."
"Chỗ của
Lý Hữu ngươi cứ an tâm. Trên đường đi nhậm chức, ta đã quen khá nhiều bằng hữu
ở đó!"
"Nhưng
mà ta không có!"
"Ngươi
còn ta mà!"
"Cái
đó..."
Tầm Ngân nhất
thời khóc không thành tiếng. Lại không biết phải mở lời với y ra sao về chuyện
tình cờ nghe lén được câu chuyện của Trần Ổn. Nhưng mà Hà Bá cũng từng nghi ngờ
cái xác Bạch Lãng Tuệ này cùng một bọn với kẻ ám sát y. Nếu bây giờ nói ra chỉ
sợ nghi ngờ càng thêm sâu, thậm chí tính mạng cũng bị đe dọa. Dù Hà Bá từng cứu
mạng nàng, nhưng mà không chắc khi y biết được có trở mặt với mình hay không?
"Ờ... A
Hà, hay là... hay là ngươi cứ đi một mình đi. Ta... ta muốn về nhà!"
"Nhà?"
"Nhà cỏ
đó! Mới mấy ngày ngươi đã quên rồi hay sao? Không đúng, hay ngươi chưa hết
bệnh?"
Tầm Ngân vừa
nói vừa vươn tay định sờ trán y thì bị chặn lại.
"Không
có. Nhưng ngươi trở về đó làm gì? Chỗ kia không phải vừa có tiền vừa có thể
sống được hay sao? Thời thế loạn lạc, ở một mình không thân không thích rất là
nguy hiểm!"
"Nhưng
mà cái chỗ giám quan đó còn nguy hiểm hơn!"
Tầm Ngân buột
miệng nói một câu khiến Hà Bá mở mắt ra.
"Vì sao?"
Y vừa nói vừa
không khỏi nghi ngờ. Qủa nhiên nàng đang sợ Lý Hữu!
"Vì sao
cái con khỉ! Sao trước đây không thắc mắc nhiều như vậy? Tóm lại là ta không
muốn đi. Ngươi muốn thì tự mình mà đi!"
"Sắp có
chiến tranh, ngươi ở một mình không sợ?"
"Sợ! Ta
sợ nên mới không đến cái chỗ đó. A Hà, ta cảm thấy có nhà vẫn tốt hơn. Hai
chúng ta trở về rồi tìm cái gì đó buôn bán. Còn hơn làm cho bọn quan binh...
ngươi cũng nói sắp có chiến tranh mà. Nếu vào đó... biết đâu phải ra chiến
trường, cũng không còn mạng mà trở về nữa!"
"Hai
chúng ta?"
Hà Bá không
khỏi nhíu mày một cái, trong bóng đêm dày đặc, đôi mắt y hơi sáng lên nhìn
gương mặt Tầm Ngân bên cạnh.
"Sao hả?
Ngươi không muốn đi cùng ta?"
Tầm Ngân sau
lần được Hà Bá đỡ cho mũi tên thì đã mặc nhiên xem y như người thân của mình.
Hiện tại cũng không muốn y đi vào con đường mạo hiểm. Cuộc sống ở nơi xa lạ này
có một người thân thật tốt. Nàng cũng không muốn phải hiu quạnh trải qua mùa
đông một mình.
"Vậy thì
thôi! Ta xem ngươi là bằng hữu nên muốn rủ ngươi ở cùng, không thích ta cũng
không ép!"
Tầm Ngân càm
ràm một cái rồi xoay người đi. Hà Bá trong đêm bỗng khàn khàn giọng.
"A
Lãng!"
Tầm Ngân nghe
không rõ liền xoay lưng lại nhìn y.
"Gì?"
Thật lâu sau,
Hà Bá khẽ thở dài một hơi.
"...Tầm
Ngân. Thật tốt vì ngươi vẫn ở đây!"
Tầm Ngân nghe
vậy liền không khỏi cảm động, nàng vươn tay lên khẽ vuốt đầu y làm y giật mình
một cái sửng người.
"Chặc
chặc... tiểu đệ ngoan, Hứa tỉ tỉ sẽ không bỏ rơi đệ đâu nha! Ha ha."
Dứt lời, Tầm
Ngân liền nghiêng mặt qua y rồi nhắm mắt ngủ. Thật lâu sau khi nghe hơi thở nhè
nhẹ phát ra, Hà Bá từ từ mở mắt. Y nhìn gương mặt Tầm Ngân mờ ảo dưới trăng đêm
mà không rõ trong lòng tư vị gì. Bất giác, y vươn tay lên khẽ chạm vào má nàng
một cái.
"A
Lãng..."
Đến canh ba
ngoài kia chỉ còn tiếng gió thổi ào ào, cả rừng trúc xanh chìm dưới màn sương
dày đặc cùng trăng đêm một mảnh giăng giăng. Hà Bá từ từ ngồi dậy, thân thủ nhẹ
nhàng rời khỏi giường. Y một mình ra khỏi cổng rồi đến cánh rừng. Bỗng dưng,
thân trúc rung rinh, một người từ trên cao bay là đà xuống đến sau lưng y quỳ
xuống.
"Tham
kiến bệ hạ!"
Phải, Hà Bá
chính là Cảnh đế đại Tề Hoàng Cảnh Vũ. Tháng trước trong chuyến đi săn bị sát
thủ ám sát. Lần đó, y đang rong rủi trên lưng ngựa thì nghe có một mùi hương
lạ, sau đó thần trí trở nên mơ hồ tách khỏi đám thị vệ chạy vào rừng sâu. Rồi
trúng một mũi tên ngã nhào xuống suối. Sau đó trùng hợp lại được Hứa Tầm Ngân
mang về.
Ngày hôm kia,
Hoàng Cảnh Vũ đã tìm lại được ký ức. Nhưng mà khoảng thời gian y sống cùng Hứa
Tầm Ngân thì đã không còn nhớ nữa. Y sở dĩ biết tên Tầm Ngân là bởi ám vệ này
đã nói với y. Hắn chính là Phí Lời.
Đêm qua lúc
Tầm Ngân ngủ say thì Hoàng Cảnh Vũ tỉnh lại, sau đó định tìm cách bỏ trốn. Vừa
ra đến cửa thì nhìn thấy Phí Lời. Hắn chưa từng nhìn thấy Cảnh đế nhưng mà y
thì biết rất rõ hắn. Vì hắn chính là đệ nhất ám vệ bên cạnh Lý Hữu. Mỗi lần ra
vào cung đều bí mật theo sau, còn vài lần trực tiếp nhận lệnh từ Hoàng Cảnh Vũ
mà làm việc. Những lần đó y đều ở phía sau bức rèm nhìn rõ dung mạo người này.
Sau khi nhận
ra nhau, Hoàng Cảnh Vũ đã hỏi về Tầm Ngân và được Phí Lời nói cho biết tên.
Hiện tại, Hoàng Cảnh Vũ đang nghĩ Bạch Lãng Tuệ cũng bị mất trí giống mình hoặc
đang che giấu một bí mật nào đó. Cho nên mới sợ phải gặp Lý Hữu như vậy. Bởi vì
Bạch Lãng Tuệ là sát thủ của Thiên Sát, trực tiếp đối nghịch cùng Lý Hữu. Cho
nên nếu nói nàng bị mất trí nhớ thì vì sao vẫn còn sợ hãi khi gặp Lý Hữu?
Nhưng mà
Hoàng Cảnh Vũ cũng phát hiện một điều, mấy ngày qua dù liên tục đánh ngất mình,
nhưng Bạch Lãng Tuệ vẫn tận tình chăm sóc, không có biểu hiện làm hại y.
Cho nên Hoàng
Cảnh Vũ không biết, liệu rằng trong quãng thời gian mình bị mất trí nhớ, giữa
hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Và Bạch Lãng Tuệ vì sao vẫn không ra
tay với y mà lại chạy cùng y đến cái chỗ này? Nàng và y đã rất nhiều năm không
nhìn thấy nhau, khi gặp thì lại ở trong tình thế nàng ám sát y. Một chút tình
cảm năm xưa cũng đã thay đổi rồi.
"Đứng
dậy đi! Chỗ của Úc Trì có động tĩnh gì không?"
"Bẩm bệ
hạ, hôm qua vào giờ Tý, bọn chúng có tám người tụ họp lại một chỗ bàn tính kế
hoạch. Lính gác canh phòng khá nghiêm ngặt nên tạm thời thuộc hạ vẫn chưa thám
thính được gì. Nhưng mà nghe nói hai ngày nữa Hoàng Thụy Cơ sẽ trở lại kinh
thành."
Hoàng Cảnh Vũ
nghe vậy thì nét mặt âm trầm. Hắn dõi mắt vào cánh rừng mờ đục trong màn sương.
Lưng thẳng như trúc, hai tay chắp lại phía sau.
"Nhanh
như vậy?"
"Sáng
nay nô tài còn nhìn thấy quận chúa cùng Úc Trì quất ngựa chạy về hướng Hoa Lĩnh
sơn, đi theo có vài tùy tùng, khá vội vã! Sau đó đến chiều mới trở lại."
"Có thể
Hoa Lĩnh sơn là nơi bọn chúng đang lén lút rèn luyện tư binh. Tạm thời tránh đả
thảo kinh xà. Ngày mai, ta và Bạch Lãng Tuệ sẽ hội ngộ cùng Lý Hữu."
"Bệ hạ,
người có định trở về kinh thành hay không?"
"Chuyện
này hiện tại chưa cần thiết. Nếu bọn chúng đã đi nước cờ này hẵng đã trù bị kỹ
lưỡng. Trẫm vừa gặp nạn thì Hoàng Thụy Cơ lập tức trở về kinh thành. Huống chi,
dưới tay của Vệ tướng có năm mươi vạn tinh binh. Phùng tướng quân từ lâu đã bị
hắn thao túng. Cấm vệ quân cũng không ít người của hắn. Cho nên hôm đó trong chuyến
đi săn, trẫm bị phục kích nhưng không có bất kỳ cấm y vệ nào đi theo."
Hoàng Cảnh Vũ
ngừng lại một lúc.
"Phía
nam Triệu quốc lại đang có biến. Phía Bắc Tần vương cũng có ý định phất cờ. Nếu
ta trở về lúc này có thể chưa kịp đến kinh thành đã vong mạng."
"Như
vậy... phải làm sao?"
"Trước
đây trẫm chỉ lo chinh chiến, nhất thời bỏ qua khoảng trống ở triều đình để cho
Vệ tướng một tay che trời. Lần này xem ra hắn đã chờ không nổi nữa! Thật may,
trước đó trẫm đã có tính toán. Vệ tướng ỷ thế Tam triều nguyên lão mặc nhiên
làm bừa. Từ ngày trẫm đăng cơ, hắn gây không biết bao sóng gió. Nhưng thế lực
hắn quá lớn, trẫm chưa thể động vào. Hay lắm, nếu hắn đã dám công khai tạo
phản, vậy thì trẫm cũng dứt khoát tận dụng thời cơ này!"
Hoàng Cảnh Vũ
ánh mắt trong đêm trở nên vô cùng sắc bén.
"Ngươi
về báo với Lý Hữu, đêm nay cho phi cáp truyền thư đến Hàn Sĩ Nguyên, bảo hắn
chu toàn cho thái hậu rời khỏi cấm cung, lập tức chuyển đến phía nam giáp Triệu
quốc."
"Nhưng
mà chiến tranh..."
"Điều
này các ngươi không cần lo lắng, trẫm đã có chủ ý. Nơi nào có có hoàng đế, nơi
đó chính là triều đình."
"Dạ, bệ
hạ. Còn các vị nương nương?"
Hoàng Cảnh Vũ
lưỡng lự một chút.
"Mang
theo Yên phi!"
"Dạ."
"Còn
nữa, đừng để Bạch Lãng Tuệ biết thân thế của ta."
"Bệ hạ,
có cần nô tài..."
Phí Lời vừa
nói vừa đưa tay lên cổ ám chỉ đoạt mạng Tầm Ngân. Hoàng Cảnh Vũ khẽ nhíu mày
một cái.
"Vậy thì
chưa cần. Nàng ta vẫn còn giá trị lợi dụng!"
"Dạ, bệ
hạ. Nô tài cáo lui!"
Nói xong, Phí
Lời phi thân một cái thân ảnh hắn liền chìm khuất vào màn sương dày đặc. Xa xa
có tiếng chim cú kêu não nề.
---------------
HẾT TẬP 6
Comments
Post a Comment