Skip to main content

GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP - Tập 8


Truyện
GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP
Tác giả: Minh Nguyệt Vô Ưu
Tập 8
----------------------

Ba tiếng gõ cửa vang lên, Tầm Ngân ngồi dưới sàn nhà vừa bịt miệng vừa rón rén lấy cục gạch thủ sẵn trong tay. Bất giác cánh cửa mở ra, người xuất hiện trước mắt nàng vậy mà lại là Hà Bá! Tầm Ngân thở ra một hơi, bẹp lưng vào vách tường nhắm nghiền mắt lại, tưởng là một khắc vừa rồi đã bị cao thủ giết chết. Nàng lắp bắp nắm lấy quần Hoàng Cảnh Vũ lay lay.
"A Hà... làm ta sợ muốn chết!"
Tầm Ngân vừa nói xong thì đỡ tường đứng dậy nhưng rất nhanh liền ngã xuống. Hoàng Cảnh Vũ lập tức tiến đến đỡ lấy nàng.
"Đau?"
"Hả? Không có, chân tê cóng không đứng được!"
Hoàng Cảnh Vũ nhìn nàng một lúc, bất giác xoay người lại khom lưng xuống.
"Làm gì?"
"Leo lên!"
"Ờ... ờ..."
Tầm Ngân từ sau lần ở khách điếm phát hiện mình với Hà Bá có cảm tình, thì bỗng dưng trở nên ngượng ngùng. Nàng nê từng chút một chạm tay vào vai y.
"Còn không nhanh lên ?"
Hoàng Cảnh Vũ giọng trầm trầm nhưng dường như cũng không nổi nóng. Nàng bĩu bĩu môi cà nhắc vòng tay ôm cổ y, cả thân người cũng tựa trên lưng y. Hoàng Cảnh Vũ liền cõng nàng lên rồi đứng dậy, chầm chậm rời khỏi nhà xí.
Bên ngoài lúc này tuyết đã giăng kín mọi lối đi, từng hành lang, từng gốc cây thảm cỏ đều phủ đầy tuyết. Trên mái nhà cũng là màu trắng lạnh lẽo u tịch của tuyết.
Hoàng Cảnh Vũ hôm nay bàn chuyện cơ mật cùng với tướng sĩ, vừa trở về phòng liền không nhìn thấy Tầm Ngân đâu, hỏi lính canh thì họ chỉ nàng đến chỗ này.
Hoàng Cảnh Vũ vốn dĩ đã được Lý Hữu bố trí ở một mật thất trong căn nhà này, nhưng mà sau đêm hôm qua y đã trở lại ngủ cùng Tầm Ngân. Cho nên hôm nay mới có người mang chậu than và chăn bông đến cho nàng.
Lúc này mỗi bước chân của y đều có ám vệ đi theo, chỉ là họ lẩn khuất đâu đó trong đêm tối, nên nhất thời không ai phát hiện ra. Khi nãy ám vệ đã nhìn thấy Trần Ổn, bất quá Hoàng Cảnh Vũ không nói gì, để xem thử Hứa Tầm Ngân có thành thật với mình hay không. Giữ mạng Trần Ổn lại biết đâu sẽ có lúc cần dùng đến.
"A Hà... sau này khi ngươi nhớ lại, có khi nào sẽ bỏ ta hay không?"
Tầm Ngân vừa nằm trên lưng cảm nhận hơi ấm phát ra từ nam nhân này, bất giác nàng cảm thấy cô đơn đến kỳ lạ. Từ sau đêm qua khi nghe tiếng tiêu trúc kia, nàng bỗng thấy lòng mình lạc lõng lạ thường.
"Vì sao lại nói vậy?"
Hoàng Cảnh Vũ khàn khàn giọng. Thật lâu sau, tưởng sẽ không nhận được câu trả lời thì Tầm Ngân lên tiếng.
"Ta không biết..."
"Ngươi... sẽ đau lòng?"
Tầm Ngân hừ một cái.
"Ta mới không thèm đau lòng!"
Nàng vừa nói vừa bĩu bĩu môi. Hoàng Cảnh Vũ liền âm thầm cười một cái, bỗng dưng muốn trêu chọc nàng. Người này như con chó nhỏ, chọc nàng, y cảm thấy vô cùng thú vị.
"Vậy ta nhất định sẽ bỏ ngươi lại!"
Tầm Ngân không nói gì, nàng biết y đang chọc mình, nhưng mà không giống ngày thường hay tranh cãi với y, hôm nay nàng đặc biệt không có tâm trạng. Tầm Ngân nghiêng mặt tựa cằm trên vai Hoàng Cảnh Vũ, phả hơi thở nóng hổi vào gáy y.
"A Hà, có phải ngươi đang bị kẻ nào đó truy sát hay không?"
Hoàng Cảnh Vũ không trả lời, mày cũng không nhíu mại một cái.
"Ngươi nhớ hai người ở trong quân doanh chứ? Một người là Phí Lời, một người là Trần Ổn."
Hoàng Cảnh Vũ không biết ai là Trần Ổn nhưng y vẫn gật đầu một cái.
"Ừ."
"Thật ra khi đó bức tranh là họ vẽ ngươi. Trần Ổn là sát thủ, hắn dường như đang truy sát ngươi. Ta... à không phải, Bạch Lãng Tuệ có lẽ là cùng hội cùng thuyền với hắn. Lúc trước ta muốn đào binh cũng bởi vì cảm thấy ở lại có thể sẽ bị ngươi liên lụy. Ta cũng không biết rõ lai lịch của Bạch Lãng Tuệ này..."
Sợ bị liên lụy mà đào binh hay sao? Hoàng Cảnh Vũ bất giác cảm thấy trong lòng có một chút mất mát.
"A Hà, khi nãy... ta nhận ra Trần Ổn đang ở đây. Bọn chúng đã tới đây tìm ngươi rồi đó! Còn một chuyện nữa, lúc trước ta nghe nói Lý Hữu cũng tìm ngươi... ta không biết rốt cuộc ngươi có thân thế gì, hay gây thù chuốc oán gì với bọn họ, nhưng mà ở lại đây một ngày nào đó họ nhận ra ngươi thì chẳng khác nào tự tìm đường chết."
Thật may là Hứa Tầm Ngân đã thành thật với y, nếu không y cũng không chắc mình có thể tiếp tục tin tưởng nàng hay không nữa. Bất giác, y trong lòng như vừa bỏ xuống một gánh nặng. Hai ngày nữa, Hoàng Cảnh Vũ cùng đoàn quân của mình sẽ hỏa tốc tiến về Lăng Hoa. Nếu Tầm Ngân không thành thật, e là sau này cũng không thể mang nàng theo bên cạnh mình.
"Ta nghĩ... hay là chúng ta bỏ đi, rời khỏi Tề quốc, đi đâu cũng được. Hay đến Kỳ quốc đi, chúng ta mở một quán lẩu. Thứ đó ở đây chưa có đâu. Ta đảm bảo hàng ngày cũng kiếm đủ ăn."
Hai từ 'chúng ta' này đặc biệt có một ý nghĩa nào đó với Hoàng Cảnh Vũ. Hai mươi mấy năm qua cũng chưa từng có ai đánh đồng với y là chúng ta, càng không có ai đơn thuần nghĩ sẽ trải qua cuộc sống nhân sinh cùng với y như Hứa Tầm Ngân. Cuộc sống của y chỉ có quân thần, chủ tử bầy tôi, xã tắc sơn hà. Ngoài ra thì không có chỗ cho hai từ 'chúng ta'.
"Chúng ta?"
Tầm Ngân liền gật đầu một cái.
"A Hà, từ ngày đến đây ta chỉ có một mình ngươi là bằng hữu, ta không thân thiết với bất kỳ ai. Ta không muốn ngày ngày phải đối mặt với nguy hiểm. Sau này nếu ngươi nhớ ra... ngươi muốn đi đâu thì tùy ngươi. Ta cũng không cản... Nhưng mà trước đó ta không muốn ở một mình. Thực sự mùa đông năm nay quá lạnh, ta không biết sẽ trải qua những gì nữa..."
Hoàng Cảnh Vũ âm trầm.
"Ngươi không sợ ta liên lụy hay sao?"
"Có chứ! Ta cũng đâu phải thánh nhân. Khi đó ta sẽ chạy trước. Ha ha."
Hoàng Cảnh Vũ bất giác ngừng lại, Tầm Ngân nghĩ y sinh khí liền thò tay vuốt vuốt ngực y.
"Được rồi, ta nhất định có phước cùng hưởng, có họa cùng chia. Có được không?"
Hoàng Cảnh Vũ nghe xong khẽ hừ một tiếng rồi lại chầm chậm bước đi. Nhưng khóe môi y từ lúc nào đã nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ.
Tuyết rơi đầy trời, những hạt tuyết bay bay xoay tròn trong không khí một chạm rồi rơi xuống đất. Trên mái tóc hai người điểm xuyết những bông tuyết tinh khôi, mềm mại. Tầm Ngân khẽ vươn bàn tay ra hứng lấy vào tay mình rồi khẽ mỉm cười, lòng hai người bọn họ bình yên đến lạ. Hắc bào của Hoàng Cảnh Vũ để lại một vệt dài trên con đường đầy tuyết phủ.
***
Hai người về đến phòng, Tầm Ngân rời khỏi lưng Hoàng Cảnh Vũ rồi nhảy nhào lên giường lăn qua lộn lại trên chiếc chăn bông dày. Y từ từ đến bàn ngồi xuống uống tách trà. Ngọn nến in bóng lưng cao lớn của y trên vách nhà. Tầm Ngân nhìn liền không khỏi hồi tưởng.
Vậy là nàng đến đây đã gần hai tháng. Hai tháng này đều ăn uống, sinh hoạt, ngủ nghỉ cùng Hà Bá. Chỉ trừ vài ngày bọn họ xa nhau cũng là những lúc nàng ăn khổ không ít. Cảm thấy cuộc đời quả nhiên kỳ diệu.
Lúc mang y từ dưới suối lên cũng không ngờ hai người sẽ trải qua những ngày tháng gắn bó như vậy, càng không có những thời khắc hoang đường như vừa rồi. Nếu như sau này y trở thành chồng của mình có phải nàng sẽ rất vui hay không? Hai người sống bên cạnh nhau, trải qua những ngày tháng nhân sinh bình đạm.
"A Hà!"
Tầm Ngân vừa nằm sấp trên giường, ngực ôm đống chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đen lay láy nhìn chiếc bóng Hà Bá in trên vách nhà. Không biết từ lúc nào, Tầm Ngân bỗng dưng thích thú nhìn vào chiếc bóng y như vậy. Có lẽ khi đó, nàng sẽ cảm thấy trong căn nhà ngoài nàng ra thì còn có một người khác. Sự ấm áp này thật nhiều năm rồi nàng mới có lại. Cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ cảm thấy thật lạ, thật vô cùng thích thú.
"Hửm?"
"Vậy ngươi có đi hay không?"
Tầm Ngân rất muốn biết suy tính của Hà Bá. Nếu y đi thì nàng sẽ đi, nếu y ở lại thì nàng cũng sẽ ở lại. Bởi vì nàng ở đây chỉ có duy nhất một người thân là y. Nàng cũng không có kẻ thù nào, sống ở đâu mà chẳng giống nhau? Ở đây có việc làm, có ăn có uống, có giường mềm để ngủ, còn có than hồng sưởi ấm. Nàng cầu cũng còn không được.
Ngoài kia, những thứ này muốn có đều phải bỏ ra một số tiền không nhỏ. Nàng cũng không muốn trong nhất thời phải chi nhiều như vậy. Ngân lượng tích cóp muốn dùng cho những việc quan trọng bất khả kháng sau này.
Hoàng Cảnh Vũ nghe Tầm Ngân hỏi thật lâu sau cũng không trả lời. Y phóng mắt nhìn ra ngoài, bóng cây lung lay in những hình thù kỳ quái trên cửa sổ.
"Vài ngày nữa sẽ đi!"
Tầm Ngân đã sắp ngủ đến nơi thì nghe giọng nói trầm khàn của y. Thật lạ, hôm nay nàng cảm thấy Hà Bá dường như có rất nhiều tâm sự, chỉ là nàng không hiểu y đang nghĩ gì mà thôi.
"Ngươi đã nghĩ thông suốt rồi?"
"Ừ."
Tầm Ngân cũng không nói nữa, nàng lăn vài vòng quanh chiếc chăn, quấn lấy mình như nhộng rồi nằm yên trong đó.
Một lúc sau nàng lại thò đầu ra.
"Nhưng... chúng ta sẽ đi đâu?"
Hoàng Cảnh Vũ lại trầm ngâm một lúc.
"Đến một nơi rất xa chỗ này. Nơi đó đông người, có thể mở một quán lẩu cho ngươi!"

Tầm Ngân nghe xong thì mỉm cười hài lòng. Phải rồi, nàng phải nghĩ về quán lẩu của mình, nàng ban đầu tự đứng nấu, Hà Bá sẽ chạy vặt và phục vụ bàn. Sau đó khá giả hơn sẽ thuê người nấu. Còn mình chỉ phụ trách thu ngân lượng thôi.
Nàng nghĩ đến tương lai nằm trên đống bạc mà cảm thấy lòng dạ hết sức vui vẻ. Nàng rất sớm sẽ mua nhà, nhà không cần nhiều phòng, nhưng phòng phải có giường lớn để nàng cùng Hà Bá ngủ không phải chen chúc nữa. Tầm Ngân cười cười rồi xoay mặt vào tường nhắm mắt ngủ. Bên ngoài thỉnh thoảng gió rít lên từng cơn.
Hoàng Cảnh Vũ vẫn ngồi đó uống trà. Lưng y thẳng như trúc. Hai tay đặt trên bàn nhìn tách trà bốc khói nghi ngút. Hôm nay y nhận được rất nhiều thông tin, cũng nghe được thái hậu ở trong cung đang bệnh. Hôm nay là ngày giỗ của Thất hoàng tử Hoàng Cảnh Thừa, là đệ đệ đồng phụ mẫu với Hoàng Cảnh Vũ. Nhiều năm trước đã chết. Năm đó, hắn cũng chết trong một ngày tuyết rơi đầy trời thế này.
Hoàng Cảnh Vũ lại nghĩ đến Hoàng Thụy Cơ, cuộc chiến này rất lớn, sơ suất một nước cờ liền mất đi tất cả. Giang sơn của y, xã tắc của y đều sẽ không còn nữa. Giang sơn gấm vóc này để có được y đã phải tắm máu tướng sĩ, đã giẫm nát lên xác thịt của huynh đệ ruột thịt của mình mà giành lấy.
Cửu ngũ chí tôn, nơi cao nhất chính là nơi cô độc nhất. Y là một bạo quân, bách tính thiên hạ đều nói như vậy mỗi khi nhắc về Cảnh đế. Từng tấc đất, từng dặm quan san nơi nào không có xác người chết? Để Tề quốc hùng mạnh, y đã không tiếc vùi thây biết bao nhiêu mạng người.
"Cảnh đế, ta nguyền rủa ngươi, cả đời sống trong cô độc, tuyệt tử tuyệt tôn, chết không toàn thây!"
Đó là lời nói cuối cùng của Lục hoàng tử Hoàng Cảnh Tự khi bị y dùng độc ép chết. Những lời nói khi đó y nghe nhưng không một chút cảm xúc nào. Bởi lẽ, y không tin trên đời này có quỷ thần, càng không tin vào những lời nguyền rủa. Nhưng mà quả thật năm năm qua, y đã vô cùng cô độc. Bên cạnh có người trung thành nhưng bọn họ không thể cùng y chia sẻ gánh nặng trong lòng. Có lẽ làm hoàng đế định là suốt đời phải sống trong cô độc. Đế vương đời này qua đời khác, mấy ai có thể ung dung tự tại?
Hoàng Cảnh Vũ ngồi đó thật lâu cho đến khi ngọn nến cũng sắp tàn. Y đứng dậy thổi tắt nến rồi từ từ đến giường nằm xuống bên cạnh Tầm Ngân. Nàng đã ngủ thật say rồi, còn phát ra tiếng thở nho nhỏ.
"Ta nghĩ... hay là chúng ta bỏ đi, rời khỏi Tề quốc, đi đâu cũng được. Hay đến Kỳ quốc đi, chúng ta mở một quán lẩu. Thứ đó ở đây chưa có đâu. Ta đảm bảo hàng ngày cũng kiếm đủ ăn."
Hoàng Cảnh Vũ nhớ đến câu nói lúc nãy của Tầm Ngân, bất giác y vươn cánh tay chạm vào gò má nàng.
"Sống như ngươi thật tốt... không lo không nghĩ, ngốc tử!"
Tầm Ngân chép chép miệng mấy cái rồi xoay mặt đi. Hoàng Cảnh Vũ cũng từ từ nhắm mắt lại vỗ về giấc ngủ.
Đêm đó, Hoàng Cảnh Vũ gặp ác mộng. Y nhìn thấy mình lúc còn chưa đăng cơ hoàng đế, đang ngồi trên ghế đông cung thái tử, bên dưới là Hoàng Cảnh Thừa quỳ dưới đất, ôm lấy chân y khóc thảm. Nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt.
"Tứ ca, tha cho đệ đi, tha cho đệ đi mà. Đệ sau này nhất định không làm như vậy nữa! Tứ ca, chúng ta cùng một mẹ sinh ra, huynh nỡ giết đệ hay sao?"
Hoàng Cảnh Vũ từ trên cao nhìn xuống, gương mặt lạnh lẽo không biểu tình, ánh mắt chỉ còn lại hàn ý.
"Cảnh Thừa! Lúc tạo phản ngươi có từng nghĩ đến ta là huynh trưởng của ngươi không? Họa này là do ngươi gây ra, phải tự mình gánh chịu!"
Hoàng Cảnh Vũ vừa nói vừa gỡ tay Hoàng Cảnh Thừa khỏi chân mình rồi đẩy hắn ngã nhào xuống đất.
"Tứ ca, đệ chết mẫu hậu nhất định sẽ rất đau lòng, cho đệ gặp mẫu hậu đi, tứ ca, xin ca!"
Hoàng Cảnh Vũ bất giác nhếch khóe môi lên một chút.
"Mẫu hậu chỉ cần nhi tử của người làm hoàng đế, bất luận là ai, kẻ còn lại vốn không cần nữa! Người đâu, lôi hắn xuống!"
Y vừa dứt lời, cấm vệ quân đã tiến đến hai bên xách lấy Hoàng Cảnh Thừa lôi đi.
"Tứ ca, tứ ca, huynh nhẫn tâm sao, tứ ca, tha cho đệ đi mà, TỨ CA!!!!!!!!!!!!!!"
Thất hoàng tử Hoàng Cảnh Thừa năm đó kết hợp cùng ngũ hoàng tử và lục hoàng tử mưu đồ ám sát Hoàng Cảnh Vũ. Năm đó, y vừa được phong làm trữ quân. Nửa tháng sau, ngũ hoàng tử và thất hoàng tử bị trảm tại ngọ môn, đầu treo ở cổng thành thị chúng. Đôi mắt vẫn mở trừng trừng không nhắm lại.
Vài ngày sau hoàng quý phi cũng là mẫu thân của ngũ hoàng tử khóc lóc cầu xin, đầu hắn mới được mang xuống chôn cất. Còn Hoàng Cảnh Thừa, thái hậu đã lén lút mang về quê ngoại an táng. Một thời gian rất lâu hai mẹ con thái hậu và Hoàng Cảnh Vũ ngoài nóng trong lạnh, dù gì y cũng đã giết chết đứa con ruột thịt của nàng, nàng làm sao dễ dàng có thể tha thứ cho y chứ?
Trong giấc ngủ, Hoàng Cảnh Vũ nhìn thấy mình đang đứng trên tường thành, nhìn xuống hai chiếc thủ cấp của hoàng đệ mình treo lơ lửng ở cổng thành. Bất giác, chiếc đầu của Hoàng Cảnh Thừa xoay lại trừng mắt nhìn y. Máu tươi từ hốc mắt chảy tràn ra.
"Tứ ca, ta chết thảm lắm. Trả mạng lại cho ta, tứ ca!"
Liền sau đó nó bay đến xông về phía Hoàng Cảnh Vũ. Y dùng kiếm chống đỡ nhưng vô phương. Những chiếc đầu lâu từ đâu cũng vây đến, dìm Hoàng Cảnh Vũ xuống.
"Cảnh đế, trả mạng lại cho ta, trả mạng lại cho ta!"
"Ư..."
Hoàng Cảnh Vũ trong cơn mê man khẽ rên lên. Mồ hôi tuôn đầy thái dương.
"A Hà, tỉnh dậy, a Hà!"
Tầm Ngân gọi nhưng Hoàng Cảnh Vũ không tỉnh, nàng hơi hoảng một chút. Bất giác, nàng bóp mũi y một cái.
"Mẹ ngươi, già đầu nằm mơ thấy ác mộng còn rên. Tỉnh dậy cho ta!"
Tất nhiên, nàng chỉ âm thầm chửi trong lòng, cái này chắc ông trời không biết nên sẽ không tính trên đầu nàng đi?
Chỉ trong chốc lát, Hoàng Cảnh Vũ liền bật ngồi dậy há miệng thở dốc. Tầm Ngân còn tự bật ngón cái khen mình thông minh. Bất giác nàng nghĩ ra một ý xấu, hiếm khi mới nhìn thấy Hà Bá yếu đuối, còn không nhân lúc này mà nhát ma y đi? Để xem, Hà Bá chắc sẽ hét lên một tiếng. Há há, cho mất hết uy phong, bình thường hay làm mặt ngầu ăn hiếp nàng.
Tầm Ngân liền che giấu nội tâm đen tối của mình, nhe hàm răng trắng phếu ra cười, mắt trợn trợn lắc lắc đầu trước mặt y. Giọng hạ xuống một tông lạnh lẽo.
"Ngươi không sao chứ?"
Hoàng Cảnh Vũ bần thần cả người, bất giác y liếc sang liền nhìn thấy cái đầu trong đêm lúc lắc trước mặt mình, mắt bừng bừng sáng, giọng nói lạnh lẽo giống hệt giọng nói của Hoàng Cảnh Thừa, thứ âm hồn bất táng đã ám ảnh y.
Hoàng Cảnh Vũ không suy nghĩ, liền vung tay lên giáng xuống cổ Tầm Ngân một quyền. Đòn này ra tay không hề nương tình. Tầm Ngân chưa kịp hiểu gì đã trợn mắt ngã nhào xuống giường ngất đi. Trước lúc bất tỉnh, nàng kịp giương ngón trỏ chỉ vào mặt Hoàng Cảnh Vũ bật ra một câu.
"Mẹ ngươi!"
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện ngay cổ có thêm một chiếc nẹp. Tầm Ngân chỉ có thể nằm thẳng, không thể xoay trở. Nàng mở mắt ra, nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra thêm lần nữa, nghiến răng nghiến lợi, bàn tay dưới chăn siết lại thành quyền tức đến muốn nội thương.
"Hà Bá! Hà Bá! HÀ BÁ!!!!!!!!!!!!!!"
"Gào cái gì mà gào, mới sáng sớm đã ồn ào rồi!"
Bên ngoài một người mang chậu nước đẩy cửa tiến vào. Giọng nói còn rất quen, không lẽ nào...
Tầm Ngân chưa kịp dứt suy nghĩ thì Trần Ổn đã đến trước mặt đặt mạnh chậu nước xuống sàn, vắt cái khăn rồi đến định lau mặt cho Tầm Ngân.
"Ngươi... ngươi... ngươi!"
Tầm Ngân chỉ chỉ người trước mặt, Trần Ổn cũng trợn mắt nhìn nàng.
"A Lãng!"
"Khi không đưa quỷ thần đến cho ta nha?"
Nàng thầm oán cha gọi mẹ. Khi không từ sát thủ lại trở thành người hầu rồi? Biết bao nhiêu phòng không đến lại chạy đến đúng phòng của nàng. Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên nha! Có phải hay không muốn truy cùng diệt tận nàng? Cũng may Hà Bá đã đi ra ngoài, còn hai ngày nữa bọn họ đã rời khỏi đây, hy vọng mọi việc sẽ thuận lợi.
"Ngươi ngươi ngươi... khụ khụ khụ!"
Tầm Ngân bất giác bị sặc. Cổ vừa đau lại ho động vết thương làm nàng nghiến răng nghiến lợi.
"A Lãng, ngươi không sao đó chứ?"
"…”
Tầm Ngân nhịn xuống tức giận, hiện tại nàng chính là người tao nhã, con người thô lỗ trước đây nàng đã nói lời tạm biệt rồi, cũng không một chút quyến luyến. Nàng nhất định sẽ trở thành người tao nhã, cái đó có gì là khó chứ? Chỉ cần nàng cố gắng, không phải hay sao?
Tầm Ngân bất giác nhớ đến đêm qua tuyết rơi trắng trời, Trần Ổn đó vẫn còn chưa bị tuyết đông chết hay sao?
"Ta không sao. Ổn... ngươi có ổn không Ổn?"
"Cái gì mà ổn với không ổn chứ? Ta đương nhiên ổn!"
Hai người nhanh chóng kết thúc lời hỏi thăm nhàm chán. Trần Ổn liền ngồi xuống bên giường nhìn nhìn chiếc cổ Tầm Ngân, sờ đông sờ tây.
"Phải rồi Ổn, sao ngươi lại đến đây? Lúc trước không phải nói đến chỗ thành chủ hay sao? Không lẽ ngươi chưa tìm thấy... hắn?"
Tầm Ngân vừa nói tròng mắt vừa đưa qua đưa lại. Nếu là bình thường cổ nàng nhất định xoay tới xoay lui, hiện tại chỉ có mỗi tròng mắt là có thể cử động, thật giống đang làm chuyện gì đó xấu xa.
Trần Ổn lập tức dùng tay bịt miệng nàng, xoay cổ đưa mắt nhìn ra ngoài.
"Ngươi nói nhỏ một chút! Chỗ này không giống quân doanh, ám vệ có ở khắp nơi, không khéo bị bọn chúng nghe được!"
"Ỏ ay a!"
"Gì?"
"A ói ỏ ay a!"
Tầm Ngân vừa nói vừa liếc liếc bàn tay đang đặt trên miệng mình, y hiểu liền buông ra. Lập tức, Tầm Ngân chu môi phun phun.
Tay y khi nãy mang cái chậu không được sạch sẽ nàng nhìn thấy rõ. Trần Ổn nhìn nàng phun phun thì tròn mắt nhìn nàng, đi tới đi lui chặc chặc lưỡi.
"A Lãng, thật sự nếu không phải là khuôn mặt này giống y như đúc, thì ta nghĩ ngươi cũng không phải ngươi."
Tầm Ngân nhíu mày một cái.
"Ý gì?"
"A Lãng, trước đây ngươi không có thô lỗ như vậy đi?"
"Ta thế nào? Ta vốn là người thô lỗ. Ngươi ý kiến sao?"
Tầm Ngân thật bực mình. Hiện tại so sánh nàng với Bạch Lãng Tuệ thì liền không cảm thấy vui vẻ. Trước đây nàng chưa từng để ý, nhưng cũng không biết từ lúc nào bỗng dưng nàng trở nên như vậy. Có một chút bực mình.
"A Lãng... a Lãng chặc chặc!"
"Ổn, từ nay đừng gọi ta là a Lãng nữa. Nếu người khác nghe được thân phận của ta không phải sẽ nguy hiểm hay sao?"
"Chỗ này cũng chỉ có hai chúng ta, ta gọi không quen."
"Cái gì mà quen với không quen chứ? Tập nói từ từ sẽ quen. Lúc nãy chẳng phải ngươi mới nói ám vệ khắp nơi hay sao?"
"Được rồi được rồi. Hứa Tầm Ngân chứ gì? Được được."
Tầm Ngân nghe thấy tên mình liền hài lòng.
"Phải rồi, Ổn... từ lúc ta bị bệnh thật sự có một số việc ta nhớ không rõ nữa."
"Việc gì?"
"Ngươi nói ta biết... trước đây, ta... ta có từng yêu thích người nào hay không?"
"Hỏi vậy là sao?...Chuyện đó ngươi cũng không có nói ta biết!"
"Vậy sao?"
Trần Ổn ngẫm ngẫm một lúc.
"À phải rồi, thật rất lâu trước đây, có một lần ta thấy ngươi từ trong rừng trở về, có mang theo một thứ."
"Cái gì?"
"Một mảnh ngọc bội. A Lãng... à không phải, Tầm Ngân, ngươi sau đó có một đoạn thời gian mỗi ngày đều mang nó ra ngắm, sau đó... sau đó ngươi bỗng dưng ném nó đi! Ta nghĩ có thể đó là của người trong mộng ngươi tặng đi?"
Tầm Ngân liền nhíu mày một cái.
"Ngươi có nhớ nó như thế nào hay không?"
"Tầm Ngân, thật ra... thật ra sau đó ta đã nhặt nó!"
"Ể?"
Trần Ổn đứng lên lộ vẻ khó xử, y gãi gãi đầu, đấu tranh tâm lý nửa ngày, cuối cùng đến gần Tầm Ngân, mặt không che đậy nét áy náy.
"Cũng đừng trách ta, vì quê ta quá nghèo. Ngươi ném ta nhặt lại, định sẽ mang ra chợ bán kiếm chút ngân lượng. Nhưng mà khi mang ra chỗ tiệm đồ quý họ không dám mua, nói thứ đó rất quý... còn kêu ta mang đến chỗ huyện lệnh..."
"Sau đó?"
"Sau đó? Đương nhiên không có sau đó! Chúng ta là sát thủ, làm sao gặp huyện lệnh được chứ? Nhưng mà khi đó, ta cũng chưa thể bán được nên tạm thời giữ nó bên mình. Nếu ngươi muốn lấy lại ta sẽ đưa ngươi!"
Nghe đến đây bất giác Tầm Ngân nảy sinh hảo cảm với Trần Ổn, thời đại này tìm được người không tham như y quả là khó như lên trời. Nếu là nàng nhất định đã ém đi, đời nào trả lại thứ mà kẻ khác đã ném đi chứ?
Trần Ổn nói xong thì lấy sợi dây cùng mảnh ngọc bội ở cổ kéo xuống đưa cho Tầm Ngân. Đó là một mảnh ngọc màu xanh, trên đó khắc một chữ Cảnh. Tầm Ngân nhìn tới nhìn lui không phát hiện thêm thứ gì nên nắm vào bàn tay nhíu nhíu mày.
"Tầm Ngân, để ta đeo nó giúp ngươi!"
Trần Ổn nắm lấy sợi dây rồi đeo vào cổ Tầm Ngân làm nàng cảm thấy hết sức ngoài ý muốn. Nàng không định sẽ lấy lại, dù gì cũng là của Bạch Lãng Tuệ, nàng chỉ muốn nhìn qua một chút mà thôi.
"Ổn, ngươi đến đây tìm kẻ kia phải không? Ta đến phủ này vài ngày rồi, cũng đã đi tìm nhiều nơi nhưng không có, ta nghĩ có lẽ hắn vẫn chưa đến đây!"
"Vậy sao? Ta đêm qua đã dùng ngân lượng mua chuộc được một quản vụ, hắn cho ta vào làm việc. Ta định sẽ tranh thủ lúc làm việc đi dạo một vòng quanh phủ, biết đâu có cơ may nhìn thấy hắn. À phải rồi, cổ ngươi bị làm sao vậy?"
"Nha..."
Tầm Ngân kêu lên một tiếng, mới nhớ ra đêm qua mình bị Hà Bá đánh ngất, lòng lại trở nên sân hận.
"Bị Hà Bá làm trẹo cổ!"
"Hà Bá?"
"Cái người ở quân doanh cùng ta đó!"
"A!"
Trần Ổn ngân lên một tiếng, mặt y biểu cảm vô cùng sống động. Y còn nhớ rất rõ chuyện đêm đó ở nhà xí, mùi xạ hương vẩn vơ trong không khí. Ha ha, Bạch Lãng Tuệ, ngươi cũng thật quá phong lưu nha, rời khỏi quân doanh còn như bóng với hình với tình nhân, bị đánh trật cổ hay là đè nhau đến trật cổ đây chứ?
Nhìn thấy nét âm hiểm trên mặt Trần Ổn, Tầm Ngân liền đánh hơi có mùi tà đạo thì nhíu mày gằn giọng.
"Gì chứ?"
"Không gì, ha ha, không gì nha!"
"Sự việc không như ngươi nghĩ, ta với hắn cái gì cũng không có."
"Thì ta có nói gì đâu chứ?"
"ĐI CHẾT ĐI!"
"Rồi, ta ra ngoài, rảnh thì đến nhà xí tìm ta. Ta đang phụ trách hốt phân ở đó."
Tầm Ngân nghe xong thì trợn mắt một cái.
"Cái gì? Vậy... sao ngươi mang chậu rửa mặt vào cho ta?"
"Khi nãy người kia bị đau bụng nên ta mang vào giúp!"
"Mẹ…!"
Tầm Ngân vừa gào lên vừa dùng chăn chùi miệng mình. Trần Ổn ngửa mặt cười sặc sụa rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Chọc Tầm Ngân thật thú vị, từ ngày nàng bị bệnh, khi gặp lại liền cảm thấy không còn u uất như xưa nữa, bệnh thật tốt, bệnh cũng thật là tốt!
Trưa hôm đó, Hoàng Cảnh Vũ sau khi cùng một nhóm ám vệ âm thầm theo dõi huấn luyện tư binh của Hoàng Thụy Cơ thì trở về. Hôm nay y vô cùng mệt mỏi, có lẽ vì đêm qua sau khi gặp ác mộng thì không ngủ lại được.
Khi trở về nhìn thấy chiếc giường trống thì nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần một lúc. Lúc này, Tầm Ngân cũng vừa ăn cơm tối xong trở về. Hôm nay dù cổ bị thương nhưng nàng vẫn phải đến hoa viên làm việc, còn làm việc nặng nhọc hơn những ngày thường. Cả người đau nhức ê ẩm, hôm nay lúc ăn cơm cầm đũa còn có chút run.
Nàng vừa về nhìn thấy Hoàng Cảnh Vũ đang nằm ngủ, bất giác nàng nuốt xuống một cái, món nợ trật cổ đêm qua nàng còn chưa quên đâu. Tầm Ngân nhè nhẹ tiến đến bên giường cúi đầu xuống, tay mang theo gối đầu, định sẽ ép y nghẹt thở.
"Ăn hiếp ta, đánh ta. Hôm nay ta sẽ dạy ngươi biết thế nào là lễ độ!"
Vừa vung tay lên thì cổ tay liền bị nắm chặt, Hoàng Cảnh Vũ mở mắt ra, trong đôi mắt đầy tơ máu đỏ có sát ý. Tầm Ngân bất giác rùng mình một cái, biết y hôm nay không nên chọc đến, nàng liền nhe răng cười lấy lòng.
"Anh hai, ta chỉ đùa một chút, buông ra đi nha!"
Hoàng Cảnh Vũ lạnh mặt đẩy Tầm Ngân một cái. Nhưng vì cổ nàng bị cố định, mất đà ngã ngửa xuống, mông chạm đất 'bịch' một cái, cổ dường như còn nghe một tiếng 'rắc'. Tầm Ngân đau đến nước mắt cũng sắp tràn ra.
"Ui da!"
Nhưng Hoàng Cảnh Vũ cũng không đếm xỉa đến nàng mà nhắm nghiền mắt lại. Nhìn thái độ này của y, đầu Tầm Ngân bỗng nhiên phát hỏa.

"Hôm qua đánh ta sáng còn không xin lỗi, giờ thái độ này là sao? Thấy ta hiền ăn hiếp phải không?"
Nàng tức khí liền phóng lên giường, nện gối xuống đánh Hà Bá.
"Khốn kiếp, ít nhất ngươi cũng phải xin lỗi ta chứ!"
"HỖN XƯỢC!"
Hoàng Cảnh Vũ bỗng gầm lên một tiếng, nắm lấy tay Tầm Ngân siết lại, nàng ăn đau nghiến răng nghiến lợi cũng không thể thoát khỏi tay y. Bất giác, ánh mắt Hoàng Cảnh Vũ ngừng lại trên cổ áo Tầm Ngân, khi nãy vì nàng nháo loạn mà mảnh ngọc bội thò ra ngoài. Hoàng Cảnh Vũ liền ngồi bật dậy, giật lấy ngọc bội giơ lên nhìn. Từ lúc nào mắt y tràn đầy lệ khí, gằn lên từng tiếng một.
"Cái này chẳng phải là của Hoàng Cảnh Thừa hay sao... ngươi còn dám giữ? Năm đó rõ ràng ta đã bảo ngươi vứt đi rồi mà? Ở bên cạnh ta còn chưa quên được hắn?"
Hoàng Cảnh Vũ sau khi gầm lên liền nhớ lại người trước mặt cũng không phải Bạch Lãng Tuệ năm đó. Y nhíu nhíu mày một cái, liền nghiến răng ném chiếc ngọc bội vào tường vỡ nát.
Tầm Ngân cũng chưa từng nhìn thấy y nóng giận như vậy. Nhưng mà những điều y nói khi nãy là sao? Tầm Ngân bất giác cảm thấy lòng mình nhói lên một cái, nàng ngưng lại một chút hít một hơi rồi thở ra.
"Ngươi... đã nhớ lại rồi sao?"
Hoàng Cảnh Vũ nheo đôi mắt đỏ ngầu của mình nhưng cũng không trả lời. Tầm Ngân chờ một lúc không động tĩnh gì thì lồm cồm rời khỏi giường, với tay lấy tay nải treo trên vách rồi xoay lưng đi.
"Đi đâu?"
Hoàng Cảnh Vũ thở ra một hơi hướng nàng khàn khàn giọng.
"Không liên quan ngươi!"
Dứt lời, Tầm Ngân đẩy cửa rời khỏi phòng. Đêm nay cũng giống đêm qua, tuyết rơi trắng trời, nàng lần nữa lại thấy nơi này thật cô độc, nhưng mà khác với sự ấm áp và hoan hỉ đêm qua, hôm nay nàng phát hiện thế giới này đã không còn bất kỳ người nào chờ đợi mình nữa. Hà Bá đã nhớ lại, cũng từng quen biết Bạch Lãng Tuệ, nhưng mấy ngày qua y luôn giả vờ mình không nhớ. Tầm Ngân cảm thấy mình đã bị lừa, còn là một vố quá đau.
"Ở bên cạnh ta còn chưa quên được hắn?"
Những lời nói của Hoàng Cảnh Vũ lúc nãy Tầm Ngân đã nghe rất rõ, còn nhớ rất kỹ. Nàng nhìn những bông tuyết rơi rơi trên đầu mình mà bất giác cười lớn.
"Ha ha, thì ra là người xưa. Chẳng trách một tiếng a Lãng, hai tiếng cũng a Lãng!"
Tầm Ngân mở miệng cười to. Khóe môi mặn đắng còn có chút chua chua. Nàng lúc này mới cảm thấy được mùa đông năm nay lạnh đến thế nào.
"Ta không cần ngươi, ta cũng không cần bằng hữu! Rủ ta đi cùng hóa ra chỉ muốn nhìn mặt nhớ người. Ta mới không phải Bạch Lãng Tuệ. Ta là Hứa Tầm Ngân ngươi có biết hay không? Ta không phải Bạch Lãng Tuệ của ngươi!
Nàng gào lên một câu, nhìn lại con đường đêm qua Hoàng Cảnh Vũ cõng mình mà bất giác cảm thấy đau lòng. Hóa ra, con đường nào rồi cũng kết thúc, tiệc nào rồi cũng tan. Nơi này cũng không phải là nơi của nàng. Nàng lầm bầm trong miệng.
"Ta không thèm ngươi nữa, ta về Kỳ quốc mở quán lẩu. Ở đây ta chán quá rồi! Thật sự chán quá!"
Nàng lắc lắc đầu một cái rồi nhanh chóng ly khai. Chỗ này vào phủ thì khó nhưng ra phủ thì rất dễ. Lính canh nhìn thấy bộ dáng của nàng thì chặn lại.
"Tối còn đi đâu?"
"Bị quản gia đuổi việc!"
Tầm Ngân vừa nói vừa chỉ chỉ vào chiếc cổ băng cố định của mình. Bọn lính như đã hiểu thì mở cửa cho nàng ra ngoài. Nàng đứng trước cửa nhìn lại phủ giám quan lần nữa, cũng nhìn lại thành Kỳ An lần nữa, hai tháng trôi qua như một giấc mộng.
"Vĩnh biệt a Hà, vĩnh biệt Hà Bá... Hứa Tầm Ngân ta đi đây!"
Nàng nhanh chóng đạp tuyết đi về hướng cánh rừng, nơi mà nàng từng đưa người vượt biên trở về Kỳ quốc. Từ sau khi chiến tranh kết thúc, lính canh cũng không còn cẩn mật như trước.
Tuyết trắng trời, một hàng dấu chân cô đơn của nàng in mãnh liệt trên nền tuyết dày. Nàng đi rất nhanh, cũng không biết là ẩn trong hốc cây, một kẻ giương cung lên, hướng thân ảnh Tầm Ngân bắn tên đến.
"Viu..."
Chỉ kịp nghe một tiếng lướt gió, thân ảnh Tầm Ngân liền chấn động mạnh rồi gục xuống nền tuyết, một mảng máu lênh láng chảy dọc ra thấm đẫm nơi nàng nằm. Nơi đó không có ai, chỉ một mình nàng cùng với những bông tuyết tầng tầng rơi xuống. Mí mắt nàng giật giật mấy cái, khẽ chớp chớp nhìn những bông tuyết lạnh đang rơi xuống mặt mình, cảm thấy hơi thở yếu dần, yếu dần rồi tắt hẳn.
*******
Mùa đông năm 938 sau CN, Cảnh đế đến Lăng Hoa hợp lực cùng cánh quân của Kế thân vương, kéo dài từ Lĩnh Nam đến Biện Đô.
Cảnh đế trong vòng sáu ngày truyền ba hồi thánh chỉ gọi Hoàng Thụy Cơ và Vệ tướng, nhưng bọn chúng không đến. Sau đó thuận lý thành chương, ban bố cùng bách tính thiên hạ Vệ tướng và Quận chúa kháng chỉ, mưu đồ tạo phản.
Mùa xuân năm 939, Cảnh đế ngự giá thân chinh mang bảy mươi vạn tinh binh đánh thẳng về kinh thành, thế như chẻ tre. Năm đó, đứng trên trường thành có thể nhìn thấy hàng vạn tướng sĩ ngã xuống, máu chảy thành sông, khắp nơi đều là xác người, cờ chiến ngổn ngang cháy rụi, cố đô trở nên hoang tàn đổ nát trong ánh tà dương tịch mịch.
Sau trận huyết chiến, Vệ tướng đã chết, Hoàng Thụy Cơ bị thương nặng được Úc Trì một người một ngựa xông qua hàng ngàn mũi giáo mang nàng trở về vùng đất phong.
Cũng trong năm đó, Úc Trì dùng tư binh ở Vạn Trùng Sơn nhân lúc náo loạn, đánh thẳng qua sông Hoành - Kỳ quốc, chiếm thêm sáu đạo thành trì, kết hợp Kỳ An tạo thành Trì quốc. Từ đó, cùng với Tề quốc, Kỳ quốc hình thành thế chân vạc, nước sông không phạm nước giếng. Hoàng Thụy Cơ sau đó thương tích thế nào không nghe nhắc đến.
Tháng 2 năm 939, Cảnh đế tuyên chiếu dời đô về Lăng Hoa. Tháng 3 năm 939, Cảnh đế mang theo hai mươi vạn tinh binh đánh về phía nam Triệu quốc, biến Triệu quốc thành chư hầu, mang trưởng công chúa Triệu quốc là Cố Mộng Điệp làm con tin. Giam lỏng ở dịch quán đã gần một tháng.
"Bệ hạ, công chúa Triệu quốc ngã bệnh hơn nửa tháng. Từ đó đến nay đều không đến chầu triều. Chỉ sợ che giấu tâm tư riêng. Bệ hạ, có nên để thái y đến đó xem qua một lần hay không?"
Người nói chính là Lý Hữu. Sau trận chiến hắn đã được thăng chức làm Đô ngự sử, quản lý ngự sử đài.
Cảnh đế đang ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương. Mặt y lúc này chỉ có hàn ý. Mới mấy tháng trôi qua mà dường như y đã già thêm mấy tuổi.
Hoàng Cảnh Vũ nhớ khi đó lần đầu gặp mặt Cố Mộng Điệp, ấn tượng tuyệt đối không tồi. Mày phượng mắt to sáng long lanh tựa như mắt mèo. Mũi cao thanh tú, có một điểm ở hốc mắt hơi nhô lên tạo thành nét gãy rất riêng trên gương mặt. Môi mọng dày mềm mại ướt át, hồng nhạt đầy sức sống. Tay chân thon dài, dáng người cao cao, chỉ thấp hơn y hơn nửa cái đầu.
Người này đứng trong vạn người liền trở nên nổi bật, vừa thanh tú vừa mềm mại nhu thuận. Nhiều người nhìn thấy nàng lần đầu đều không khỏi muốn nhìn thêm lần nữa.
Cố Mộng Điệp năm nay hai mươi lăm tuổi, tuy mang danh trưởng công chúa, thực tế lại là con tin. Nhưng ngày đến đây khí chất không luồn cúi, tư thế ngẩng cao đầu, tuyệt nhiên không ai có thể xem thường nàng.
Hoàng Cảnh Vũ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
"Quan sát nàng ta một chút."
"Dạ, bệ hạ. Vi thần cáo lui!"
Lý Hữu vừa rời khỏi, Hoàng Cảnh Vũ liền ngừng bút trên tay, hơi ngã lưng tựa vào thân ghế.
"Bệ hạ..."
Người lên tiếng chính là Phí Lời, mùa đông năm đó hắn đã cùng với Hoàng Cảnh Vũ chinh chiến trên yên ngựa, đánh đông đẹp tây. Hiện tại đã được thăng chức từ ám vệ không nhìn thấy mặt trời thành thị vệ thiếp thân của hoàng thượng. Ngày ngày đều bên cạnh bảo vệ y.
"Nói!"
"Sáng nay người bên đông cung nói Bạch cô nương bị bệnh. Không chịu ăn uống gì."
Hoàng Cảnh Vũ nhắm mắt dưỡng thần, không một biểu tình.
"Gọi thái y chưa?"
"Bạch cô nương... là muốn gặp bệ hạ, tâm bệnh phải trị bằng tâm dược!"
"Phí lời!"
"Dạ có nô tài!"
"Ngươi nên đổi tên rồi!"
"Dạ?"
"Lắm lời!"
Phí Lời cảm thấy hơi chua chua nơi cuống họng, hắn là vì ai chứ? Có phải là lo lắng cho tính phúc của bệ hạ hay không? Bạch cô nương đã theo Hoàng Cảnh Vũ từ rất lâu, cũng chịu khổ không ít, ai cũng biết Cảnh đế rất để ý đến Bạch cô nương. Lần đó giữa đêm đông giá lạnh, Cảnh đế còn liều mạng nhảy xuống hồ cứu người lên. Phí Lời từ đó về sau liền ghi nhớ Bạch cô nương chính là người trong lòng của bệ hạ. Nếu nàng ta có chuyện gì thì cũng nên nói với bệ hạ. Phí Lời khẽ nuốt xuống một cái.
"Dạ... nô tài biết tội!"
Bên ngoài tổng quản thái giám tiến vào dâng cho y thẻ trúc.
"Bệ hạ!"
Hoàng Cảnh Vũ không mở mắt, phất phất tay ra hiệu hắn đứng dậy.
"Bệ hạ, hôm nay người lật bài tử cung nào?"
Hoàng Cảnh Vũ lại xoa xoa mi tâm. Từ ngày toàn quân đại thắng đến nay, trong cung liền tuyển thêm rất nhiều phi tần và tú nữ. Hiện tại đông cung tây viện đều chật ních yến oanh. Ngôi vị hoàng hậu từ ngày y đăng cơ vẫn còn bỏ trống. Toàn bộ sự việc của nội cung đều do một tay thái hậu chủ quản. Mấy năm nay mẫu tử hai người không thuận, chiến tranh lạnh triền miên, nên y cũng muốn dùng việc này để nàng không có thời gian suy nghĩ lung tung.
Hoàng Cảnh Vũ suốt mười ngày nay vô cùng bận rộn chính sự, y đều qua đêm một mình tại Cảnh Hiên cung. Hại hậu cung một mảng lạnh lẽo, ai nấy cũng đều trông ngóng bóng dáng của y.
Hoàng Cảnh Vũ lật lật bài tử rồi nắm một cái lên nhìn. Sắc mặt không biểu cảm khiến người chuyên nhìn mặt đoán tâm tư như tổng quản thái giám Lý Phúc hiện cũng không biết y đang nghĩ gì.
Lý Phúc nhìn thấy thẻ bài Yên phi được Cảnh đế cầm lên thì vui vẻ trong lòng. Gần đây hắn nhận không ít lợi lộc từ Yên phi, nàng cũng chính là người có địa vị cao nhất ở hậu cung của Cảnh đế. Nhưng mà Hoàng Cảnh Vũ sau khi nhìn nhìn ngó ngó một chút lại đặt trở về chỗ cũ.
"Đến chỗ Bạch Lãng Tuệ đi!"
"Bệ hạ... nhưng mà..."
Lý Phúc vừa cất tiếng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Cảnh Vũ liền không dám nhiều lời nữa. Hắn khom người mang bài tử lui xuống cho cung nữ, trong lòng vô cùng ảo não. Mấy ngày nay, phía thái hậu và hậu cung đều tạo sức ép cho hắn. Hắn thật không biết nên làm thế nào mới đúng.
Cảnh đế đã đăng cơ sáu năm, nhưng vẫn chưa có tiểu hoàng tử nào ra đời. Ở chỗ của Bạch cô nương lâu như vậy nhưng nàng vẫn không có tin vui, nếu còn tiếp tục đến chỗ của nàng... như vậy, hoàng tử ở đâu ra chứ? Huống chi, mấy tháng nay Hoàng Cảnh Vũ nếu không ở Cảnh Hiên cung thì chỉ đến chỗ của Bạch Lãng Tuệ, sớm người đó đã trở thành kẻ thù của tất cả nữ nhân trong hậu cung rồi.
"Khởi giá Lâm trúc viện!"
Bên ngoài vang lên tiếng người hô, khắp nơi lại loáng thoáng xì xầm. Kẻ âm thầm trù ẻo, kẻ chán nản hoa xuân héo tàn.
Hoàng Cảnh Vũ đến nơi ở của Bạch Lãng Tuệ, không nhanh không chậm tiến vào.
Nơi này trồng rất nhiều trúc, đúng với sở thích của Bạch Lãng Tuệ. Người hầu cũng không son phấn mà giản dị giống tính cách của nàng. Nàng vô cùng nhạy cảm với mùi phấn son. Lâm Trúc viện được xây giống như nơi nàng từng ở khi còn học với Hoàng Cảnh Vũ.
Trong hoàng cung sớm đã đồn đãi Cảnh đế vô cùng yêu thương nữ nhân này. Cho nên tuy xuất thân của Bạch Lãng Tuệ có chút không tốt, nhưng mà không ai dám đụng chạm đến nàng.
Bên ngoài cung nữ nhìn thấy Hoàng Cảnh Vũ thì vô cùng mừng rỡ liền quỳ xuống, chỉ riêng Bạch Lãng Tuệ còn nằm trên giường trùm kín chăn. Mười ngày nay y không đến đây. Lần cuối cùng trước khi rời đi, nghe nói Bạch cô nương từ chối dạo đàn cho Cảnh đế, sau đó y tức giận rời khỏi. Hiện tại không phải cũng đã quay lại rồi hay sao? Làm gì có chuyện Bạch cô nương bị thất sủng chứ?
Hoàng Cảnh Vũ phất tay cho cung nữ lui ra, bốn tầng cửa đóng kín lại, y mới từ từ ngồi xuống uống tách trà, ánh mắt không động. Đã mười ngày bọn họ không có gặp nhau.
Năm tháng trước trong đêm mưa tuyết đầy trời, Hoàng Cảnh Vũ cùng người của y đã mang nàng một thân đầy máu tươi trở về. Sau đó trải qua năm ngày chữa trị nàng mới tỉnh dậy. Làm Hoàng Cảnh Vũ phải dời lại chuyến đi Lăng Hoa của mình muộn hơn ít ngày.
Y còn nhớ như in ngày hôm đó. Tuyết bên ngoài trắng xóa một mảng, bên trong phòng luôn có than hồng làm ấm. Khi Bạch Lãng Tuệ tỉnh dậy, câu nói đầu tiên của nàng có lẽ y sẽ rất lâu nữa mới có thể quên được.
"Cảnh Vũ... sao huynh lại ở đây?"
Hoàng Cảnh Vũ khi đó thất thần trong chốc lát, y không nói gì cũng không phản ứng gì, chỉ giương đôi mắt âm trầm nhìn Bạch Lãng Tuệ. Rất nhanh sau đó người bên ngoài được gọi tiến vào xem xét vết thương cho nàng.
Từ đó trở đi, Cảnh đế đều mang Bạch Lãng Tuệ theo bên người. Người ta đoán rằng bệ hạ si tình Bạch cô nương đã nhiều năm. Hai người là thanh mai trúc mã, còn là đồng sư. Bạch cô nương cao lãnh như đóa hoa mai trên núi Thúc Lĩnh, thật xứng đôi với bệ hạ. Đáng tiếc chỉ là một nữ nhân con của tội thần, nếu không nhất định được Cảnh đế phong làm hoàng hậu.
"Cảnh Vũ!"
Bạch Lãng Tuệ lúc này từ trên giường nghe động tĩnh liền tỉnh dậy thì nhìn thấy Hoàng Cảnh Vũ đang thất thần phóng mắt ra ngoài cửa sổ. Trong thiên hạ này người còn sống mà gọi y là Cảnh Vũ chắc cũng chỉ có hai người, chính là thái hậu và Bạch Lãng Tuệ. Từ nhỏ nàng đã gọi y như vậy, sau này y đăng cơ xưng hô cũng chưa từng thay đổi. Điều này làm cho nàng trong lòng người khác lại tăng thêm địa vị.
"Không cần ngồi dậy!"
Hoàng Cảnh Vũ nhìn Bạch Lãng Tuệ yếu ớt trên giường.
"Huynh đến khi nào?"
"Trẫm cũng vừa mới đến! Nghe nói nàng không khỏe?"
"Có phải nếu ta không bị bệnh, huynh cũng sẽ không đến nhìn ta một lần?"
Hoàng Cảnh Vũ trầm ngâm một chút.
"Trẫm gần đây bận rộn chính vụ!"
"Ta biết..."
Lần đó không phải vì nàng không chịu khảy đàn mà là vì bỗng dưng Hoàng Cảnh Vũ nói một câu, bảo nàng lặp lại. Đó đều là những lời nói thô lỗ của kẻ thất phu mà nàng từ nhỏ cũng chưa từng mở miệng nói. Cho nên nàng đã không thể làm theo, sau đó Hoàng Cảnh Vũ cũng không đến Lâm Trúc viện của nàng nữa. Nàng không biết rốt cuộc mình đã làm sai ở chỗ nào.
Bạch Lãng Tuệ ngồi trên giường tìu tụy nhìn Hoàng Cảnh Vũ. Y vẫn như vậy, lưng thẳng như trúc nâng tách trà lên uống một hơi. Nàng bỗng dưng nhớ về khoảng thời gian của nhiều năm trước, khi y chưa đăng cơ, lúc đó, hai người giữa đêm khuya còn len lén rời khỏi cung ngắm hoa đăng trên phố. Bạch Lãng Tuệ thấy lòng thoáng chút chua xót. Thật lâu sau, nàng khàn khàn giọng.
"Mẫu thân ta..."
"Nàng vẫn tốt."
"Ta có thể gặp nàng không?"
"Vài ngày nữa trẫm sẽ mang nàng đi!"
"Cảnh Vũ... vì sao, vì sao huynh vẫn không giết ta?"
Hoàng Cảnh Vũ đã nhiều lần tha chết cho nàng, cũng nhiều lần bỏ qua những việc làm của nàng trong quá khứ, những điều này nàng đều biết rõ. Chỉ là lần này... sự việc quá lớn, người của Thiên Sát đều bị giết gần hết. Kẻ còn sống thì bị giam trong ngục thất, hàng ngày chịu tra tấn nhục hình đến chết đi sống lại. Chỉ có nàng vẫn còn được ân xá của Hoàng Cảnh Vũ. Là y nghĩ đến tình cũ nghĩa xưa hay y vốn muốn giữ nàng lại để điều tra thêm cái gì khác?
"Nàng muốn chết như vậy?"
Hoàng Cảnh Vũ khàn khàn giọng, cũng không nhìn nàng một lần.
Bạch Lãng Tuệ mong chờ một câu nói khác, nàng muốn lần nữa có lại sự đối đãi thật tâm của Hoàng Cảnh Vũ như lúc xưa.
"Khụ khụ..."
Bạch Lãng Tuệ bất giác ho một tràn. Nàng che miệng lại yếu ớt tựa vào giường. Ngay cả bệnh tật nhìn nàng vẫn tao nhã thanh khiết như đóa bạch mai. Hoàng Cảnh Vũ khẽ nhíu mày một cái. Không hiểu sao tư vị trong lòng y lúc này thập phần phức tạp.
"Năm đó nếu huynh giết ta, có lẽ, ta cũng không chịu giày vò nhiều như vậy!"
Bạch Lãng Tuệ vừa nói vừa khẽ nhếch môi lên cười. Giọng nói mềm mại như nước chảy. Ánh mắt nàng không tiêu cự, nhớ nhung khoảnh khắc xa xưa nào đó.
"Từ bao lâu rồi huynh không gọi ta là a Lãng? Ta thật nhớ ngày xưa. Sau khi trải qua cơn thập tử nhất sinh được sống lại lần nữa, bất giác... ta cảm thấy mình có nhiều thứ không còn luyến tiếc nữa!"
Phải, Bạch Lãng Tuệ hiện tại đã không còn hận Cảnh đế, huống hồ nàng từ nhỏ cũng chưa từng hận Cảnh đế. Bất quá bởi vì nàng sinh ra trong nhà họ Bạch, nàng không thể làm mẫu thân của mình đau lòng, nên đành phải đứng về phía đối nghịch với y. Thật may, ông trời cho nàng trải qua thập tử nhất sinh, lần nữa sống lại mới biết cái gì là trân quý đối với mình.
Khi tỉnh dậy lần nữa nhìn thấy Hoàng Cảnh Vũ, nàng tưởng như mình đang nằm mộng. Nhưng mà thái độ của Hoàng Cảnh Vũ đối với nàng không nóng không lạnh, khiến nàng tiến không được lùi cũng không xong.
"Cảnh Vũ, có muốn ta tấu một khúc nhạc cho huynh nghe không?"
Hoàng Cảnh Vũ nhìn bóng trăng soi ngoài cửa sổ, trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Mỗi lần y đến đây đều nghe nàng tấu nhạc. Bạch Lãng Tuệ cầm kỳ thi họa đều đặc biệt xuất sắc. Trước đây lúc nàng còn ở kinh thành được mệnh danh là đệ nhất cầm sư, phong hoa tuyết nguyệt.
"Được!"
Bạch Lãng Tuệ mỉm cười tiến đến góc tường mang chiếc thập lục huyền cầm đặt xuống bàn. Nàng nhìn nhìn Hoàng Cảnh Vũ rồi đặt tay vuốt nhẹ dây đàn, môi khẽ vẽ lên thành một đường cong tuyệt sắc. Mái tóc dài trong gió nhẹ phiêu phiêu, những cánh bạch mai ngoài cửa sổ chui vào vờn trên mái tóc thơm tho của nàng, tạo thành một khung cảnh tao nhã rung động lòng người.
Khúc Cao sơn lưu thủy như nước chảy mây trôi trong đêm thanh vắng cất lên hoạt náo lòng người. Bên ngoài cung nữ nhìn nhau mỉm cười, bệ hạ và Bạch cô nương thật vô cùng xứng đôi. Nhiều đêm trước bệ hạ thường xuyên đến đây nghe nhạc khúc Bạch cô nương đàn, tình nồng ý mật.
Kết thúc nhạc khúc, Bạch Lãng Tuệ nhìn Hoàng Cảnh Vũ rồi khẽ ngâm hai câu thơ.
"Ty đồng khinh tháo lộng.
Lưu thủy ngộ tri âm!"
Hoàng Cảnh Vũ nhìn chút nước trà còn sót lại trong tách rồi uống cạn, y không nói gì, từ từ rót thêm một tách nữa. Bạch Lãng Tuệ lại ngâm tiếp bốn câu.
"Lưu thủy hà thái cấp
Thâm cung tận nhật nhàn.
Ân cần tạ hồng diệp
Hảo khứ đáo nhân gian."
Hoàng Cảnh Vũ nhìn một cánh mai mỏng manh theo gió rơi vào tách trà mình đang uống. Y đặt xuống bàn, không lạnh không nhạt khàn khàn giọng.
"Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình! Có những thứ không thể quay đầu lại!"
Dứt lời, y đứng lên từ từ rời khỏi phòng. Bạch Lãng Tuệ ngồi đó, nhìn bóng trăng cô độc treo giữa trời quang.

HẾT TẬP 8



Comments

Popular posts from this blog

GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP - Tập 11

Truyện GIANG SƠN MỘNG HỒ ĐIỆP Tác giả: Minh Nguyệt Vô Ưu Tập 11 --------------------- Hoàng Cảnh Vũ đi rồi Hứa Tầm Ngân liền mang tay nải của mình vào trong phòng. Đó là một căn phòng nhỏ chỉ có chiếc giường hơi lớn một chút. Trong phòng bày trí vô cùng đơn giản, một bàn hai ghế, trên bàn tùy tiện đặt một bình trà còn nóng hổi. Chăn nệm trong phòng có dày hơn ở dịch trạm một chút nhưng cũng không quá khoa trương. Nàng liền cảm thấy vô cùng hài lòng. Tầm Ngân đẩy cửa sổ ra liền nghe gian phòng cạnh bên có người lục tục ra vào, nàng mang tay nải để vào một góc phòng rồi từ từ bước ra ngoài, tiến đến chào hỏi người kia. "Huynh đệ, huynh đệ!" "Ngươi gọi ta?" Người nói còn khá trẻ, giọng nói có phần mỏng cao, trên đầu đội mũ quan có hai sợi râu hai bên, quả nhiên chính là công công trong truyền thuyết. "Thái giám?" Nàng chớp chớp mắt mấy cái xong nhe răng cười cười lấy lòng. "Công công, ngài ở phòng này hả?" Người kia n...

PASSWORD

1. Nguyệt Quang thần xuyến: Tên kiếp trước của thụ chính trong truyện là gì? Gợi ý: hai từ, viết liền, không dấu. Chú ý: Các bạn nhớ xóa khoảng trắng có sẵn trên thanh trả lời password trước khi điền vào nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

HỎA PHỤNG HOÀNG

Tác giả: Minh Nguyệt Vô Ưu Thể loại: Đam mỹ, huyền huyễn. Mặt than băng sơn biến thái ngầm thanh long công x tâm cơ phá phách phụng hoàng thụ, công sủng thụ, sư đồ, niên thượng, trọng sinh, ngược nhẹ, H, HE. Thụ là hoàng tử của thiên giới. Ngày sinh ra mang trong mình vận mệnh hỏa phụng hoàng. Vì vậy hắn bị mẫu thân xem là tai họa mà một chưởng giết chết. Công là đại thống lĩnh của Long tộc. Từ nhỏ đã có hứa hôn cùng công chúa thiên giới. Rước dâu không thành lại nhặt được Hỏa phụng hoàng bé nhỏ, từ đó nuôi lớn và dạy dỗ như đồ nhi. Rồi một ngày đồ nhi trưởng thành, bắt đầu chống đối quyến rũ sư phụ... Xin vui lòng không reup hoặc chuyển ver. Nếu có nhu cầu xin inbox tác giả.